Chạm để tắt
Chạm để tắt

Điều kiện của phù thủy - Chương 1: Khúc Dạo Đầu

Cập nhật lúc: 2024-08-22 11:08:53
Lượt xem: 39

Cánh cửa đột ngột bị kéo mạnh ra, anh loạng choạng chạy ra khỏi phòng, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu.

Tôi cầm hộp cơm đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sững sờ đối diện với ánh mắt của anh.

Sau đó anh suy sụp ngã xuống sàn, mái tóc rủ xuống che khuất đôi mắt khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này.

Tôi chuyển ánh mắt về phía cánh cửa đang mở, và nhìn thấy Thảo La đang nằm giữa vũng m.á.u trên sàn phòng khách.

[Một]

Khi Âu Dương Phàm nắm tay tôi bước vào cổng trường, cả ngôi trường lập tức xôn xao, mọi người đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt không thể tin được.

“Sao có thể chứ?”

“Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư à?”

“Sao Phàm có thể…”

“Không ngờ Duệ Thanh Thanh lại thành công!”

Trên đường đi liên tục có những nữ sinh thì thầm bên tai chúng tôi. Tôi cảm nhận được bàn tay của Âu Dương Phàm càng lúc càng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.

Tôi đưa hộp cơm cho anh, và cười nói: “Có thanh cua mà anh thích đấy!”

“Anh đi về lớp đây.” Mặt Âu Dương Phàm không biểu cảm, anh thờ ơ nhận lấy hộp cơm tôi đưa và quay người đi về phía lớp của mình.

Bóng dáng cao ráo của anh dần mờ đi trong tầm nhìn của tôi, và cuối cùng cũng biến mất. Từ đầu đến cuối anh chưa một lần ngoái đầu nhìn lại phía sau.

Bóng lưng u sầu, mệt mỏi và lạnh lùng đó, mới ngày hôm qua thôi còn tràn đầy sức sống và nắng ấm.

[Hai]

Khi tôi nhận ra chính Âu Dương Phàm đã g.i.ế.c c.h.ế.t Thảo La, cơ thể tôi cũng lập tức trở nên mềm nhũn, cú sốc lớn khiến tôi nhất thời không thể suy nghĩ được gì.

“Đưa tôi đến đồn cảnh sát đi.” Âu Dương Phàm, người đang ngồi co ro ở góc tường, đột nhiên cất lên giọng nói cứng đờ chẳng khác nào máy móc.

Tôi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Phàm, chàng trai tôi đã đơn phương yêu suốt hai năm qua, hiện giờ lại trở thành kẻ g.i.ế.c người thảm hại nhất trên thế giới.

Hôm nay là Chủ Nhật, và cũng là sinh nhật của Âu Dương Phàm. Sáng sớm tôi đã dậy làm cơm hộp cho anh, cho dù Âu Dương Phàm luôn khó chịu với hành động bám dính của tôi, nhưng ít nhất trong ngày sinh nhật, tôi mong anh có thể ăn hộp cơm tôi tự tay làm, sau đó là nói lời chúc mừng sinh nhật với anh.

Mang theo tâm trạng lo lắng, tôi đi đến trước cửa căn hộ của Âu Dương Phàm, nhưng nào ngờ lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.

“Tại sao anh lại g.i.ế.c cô ấy?” Tôi run rẩy hỏi.

Anh bỗng nhiên bật cười đầy bất lực, sau đó khàn giọng nói: “Tôi chỉ muốn cô ấy đón sinh nhật cùng tôi. Tôi chỉ lén hôn cô ấy một cái, nhưng nào ngờ cô ấy lại phản ứng dữ dội như thế, cô ấy đã tát tôi một cái và còn mắng tôi là đồ không biết xấu hổ. Cô ấy muốn đi, tôi cố chấp giữ cô ấy lại, tôi còn không ngừng cầu xin cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cố sức thoát khỏi tôi, như thể tôi là một thứ ruồi bọ đáng ghét.” Âu Dương Phàm nói đến đây thì chợt dừng lại vài giây, sau đó anh đột nhiên che mặt, và phát ra tiếng nức nở: “Tôi không thể tin được! Không thể chịu đựng được! Tôi đã theo đuổi cô ấy suốt bốn tháng, lúc nào cũng hạ mình và chiều chuộng cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn từ chối tôi!! Thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ!”

Thảo La là một nữ sinh nổi tiếng về tài năng nghệ thuật trong trường, cô ấy rất giỏi vẽ và viết lách, mới đây còn xuất bản một kịch bản truyện tranh. Những cô gái có tài thường có cái nhìn khác biệt. Tôi cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên về việc Thảo La từ chối Âu Dương Phàm, nhưng Âu Dương Phàm dường như không thể chấp nhận được sự thật rằng trên thế giới này lại có người phụ nữ từ chối anh, có lẽ đây là cái gọi là “bệnh của hoàng tử”.

Rồi tôi bỗng nhiên đứng bật dậy, mạnh mẽ kéo cánh tay Âu Dương Phàm vào nhà, sau đó liền khóa cửa lại, tiến đến xác của Thảo La, rút vài tờ giấy lau từ túi, nhẹ nhàng lau tay cầm của con d.a.o đang cắm trên bụng của cô ấy, sau đó tôi cầm lấy tay cô ấy, vẫn còn ấm, đặt lên tay cầm dao, và in dấu vân tay của cô ấy lên đó.

Măng Cụt mãi iu!!!!

Tôi nghiêng đầu nhìn Âu Dương Phàm, người vẫn còn đang đứng ngơ ngác bên cạnh, và nói: “Như vậy thì cảnh sát sẽ nghĩ là đây là một vụ tự sát.”

Anh kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt u ám bỗng lóe lên ánh sáng khác thường.

Tôi tiếp tục nói: “Từ bây giờ, tình huống sẽ đảo ngược, Thảo La là người vì không chịu nổi cú sốc bị anh từ chối tình cảm nên đã tự sát trước mặt anh, còn em là nhân chứng.”

[Ba]

Tôi luôn có thói quen rời khỏi lớp khi tất cả mọi người đã đi về hết. Kết quả là hôm nay tôi bỗng bị một nhóm nữ sinh lớn hơn chặn lại trong lớp học vắng vẻ, đây thực sự là một cơ hội tốt để bị tấn công tập thể.

“Duệ Thanh Thanh, rốt cuộc là mày đã cho Âu Dương Phàm uống thứ thuốc mê hồn gì thế? Sao anh ấy lại đồng ý chịu hẹn hò với mày?” Giọng nói sắc nhọn của nữ sinh gần như xuyên qua màng nhĩ của tôi.

Đáng lẽ lúc này tôi nên lo lắng về sự an nguy của mình, nhưng tôi lại không thể kiềm chế được và nở một nụ cười.

Là một nụ cười đầy đắc ý, kiêu hãnh và hạnh phúc.

“Trời không phụ lòng người, tôi đã theo đuổi anh ấy suốt hai năm, hiện giờ cuối cùng cũng có kết quả, các cô nên chúc mừng cho tôi mới đúng.” Tôi cười mỉm và nheo mắt lại nhìn bọn họ.

Khi cái tát giáng xuống, tôi nhìn thấy Âu Dương Phàm không biết đã đứng ở cửa lớp học từ lúc nào, anh lặng lẽ đứng đó quan sát tôi bị tấn công, và không hề động đậy dù chỉ một chút.

“Đồ xấu xí! Không thích là không thích! Mày đã theo đuổi Âu Dương Phàm suốt hai năm mà anh ấy cũng chẳng thèm để mắt tới mày. Dù bây giờ anh ấy đột nhiên đồng ý với mày thì chắc chắn cũng không phải là vì anh ấy thích mày!”

“Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa! Mày vĩnh viễn không thể so sánh với Thảo La đâu! Đồ hèn!”

“Trừ khi mày cũng học theo Thảo La, tự tử trước mặt Phàm thì anh ấy còn thương hại bố thí cho mày một ít sự thương hại!”

Nếu một người muốn danh tiếng của mình vang xa, trở thành thần tượng trong lòng của hàng triệu người thì việc đầu tiên cần làm là g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình.

Tôi ôm lấy gương mặt đỏ ửng vì vừa bị tát, đối diện với ánh mắt của Âu Dương Phàm đang lặng lẽ đứng ở cửa, tôi chầm chậm nở một nụ cười với anh, bước qua nhóm nữ sinh đó để tiến về phía anh, và hỏi: “Cơm hộp ngon không?”

“Ừ, rất ngon.” Anh gật đầu, thản nhiên để tôi bước lên khoác tay anh.

Ánh mắt đầy oán hận của các nữ sinh như những viên đạn không ngừng b.ắ.n về phía tôi, tôi lại nở một nụ cười chiến thắng với bọn họ.

Chửi tôi cũng được, đá tôi cũng được, thật cũng tốt, giả cũng tốt, tất cả đều không quan trọng. Điều tôi muốn là thân phận bạn gái của Âu Dương Phàm, chỉ thế thôi.

[Bốn]

Hôm đó sau khi ghi xong lời khai ở đồn cảnh sát thì tôi và Âu Dương Phàm cũng được thả về nhà an toàn.

“Không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy!” Tôi vươn vai rồi thở dài một cái.

“Ừ,.” Âu Dương Phàm vẫn giữ bộ dạng lo lắng như cũ.

“Đừng lo lắng nữa.” Tôi hào hứng vỗ vai anh: “Chúng ta rất may mắn đấy! Thảo La không có cha mẹ, người thân duy nhất của cô ấy chỉ là bà ngoại hơn tám mươi tuổi, sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho chúng ta đâu!”

“Ừ.” Nhưng dáng vẻ của anh vẫn uể oải.

“Hơn nữa, cảnh sát bây giờ chẳng có chút hiệu quả nào, Conan hay Sherlock Holmes gì đó đều chỉ là mấy nhân vật hư cấu mà thôi! Thực tế không có ai đi phá án khắp nơi như mấy tên ngốc đó đâu!” Để an ủi anh, tôi còn không ngại bôi nhọ nhân vật Conan mà tôi yêu thích nhất.

Âu Dương đột nhiên dừng bước, sau đó anh mang theo ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

“Tại sao cô lại giúp tôi?” Anh hỏi.

“Hả?”

“Tại sao cô lại giúp tôi?” Anh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Tôi không kìm được khẽ bật cười, sau đó liền đi vòng ra trước mặt anh, đưa tay vén vài sợi tóc xõa lòa xòa trên trán anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Vì em thích anh.”

Bởi vì em thích anh.

Vì thế, cho anh có g.i.ế.c người hay buôn bán ma túy thì em cũng sẽ luôn ở bên anh, làm người giúp đỡ trung thành nhất của anh.

Tất nhiên, em cũng không phải là kiểu nhân vật nữ chính ngốc nghếch chỉ biết cống hiến trong phim thần tượng. Điều kiện duy nhất của em là có được anh.

"Vậy thì từ hôm nay, em có thể giới thiệu với bạn bè của mình rằng anh là bạn trai của em rồi đúng không?" Tôi nở nụ cười rạng rỡ và ngước mắt lên nhìn Âu Dương Phàm.

Như thể vừa nhận ra một sự thật thối nát ẩn sau một điều tốt đẹp nào đó, khuôn mặt trắng trẻo của Âu Dương Phàm dần trở nên đờ đẫn.

【Năm】

Đây có lẽ cũng là điều đáng được nhận sau bao nỗ lực.

Món ăn yêu thích của Âu Dương Phàm: Thanh cua, trứng chiên, cà tím chua ngọt.

Món ăn mà Âu Dương Phàm ghét: Ớt xanh, hành tây.

Thông tin mà sau hai năm tặng cơm trưa tôi vẫn không biết, nhưng ngay ngày thứ hai sau khi trở thành bạn gái của Âu Dương Phàm thì tôi đã biết tất cả. Đó là sự đặc biệt của hai chữ "bạn gái".

Mỗi sáng cùng anh đến trường, mỗi ngày chuẩn bị cơm trưa thịnh soạn để cùng ăn với anh, mỗi ngày đều có thể khoác tay anh và nhận ánh mắt ghen tị của các cô gái, mỗi khi tan học vào buổi tối đều có anh hộ tống tôi về đến tận cửa nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dieu-kien-cua-phu-thuy/chuong-1-khuc-dao-dau.html.]

Đây hoàn toàn là cuộc sống cổ tích mà tôi hằng mong ước.

Tuy nhiên, trong câu chuyện cổ tích luôn có phù thủy độc ác và hoàng hậu thâm độc. Sau nhiều lần trắc trở, hoàng tử và công chúa mới có thể hạnh phúc bên nhau.

Bảng thông báo của trường, nhà ăn, nhà vệ sinh và nhiều nơi khác đều dán đầy hình ảnh được cắt từ các bộ phim khiêu dâm, và khuôn mặt nữ chính trong đó đã được chỉnh sửa thành ảnh của tôi.

Bộ đồ thể thao phải mặc trong giờ thể dục bị ai đó cắt nát tươm.

Cơm trưa mà tôi vất vả chuẩn bị còn chưa kịp mang cho Âu Dương Phàm thì đã bị một cô gái "vô tình" đi ngang qua đụng đổ làm vương vãi khắp nơi.

Ghế ngồi bị bôi đầy sơn đỏ, khi tôi sơ ý ngồi lên thì quần liền bị dính một mảng lớn màu đỏ.

Trong ngăn bàn chỉ còn lại một tờ giấy ghi "Đồ hèn, hãy c.h.ế.t đi!" và toàn bộ sách vở thì đều đã biến mất không dấu vết.

Mỗi khi Âu Dương Phàm có việc không thể đưa tôi về nhà, tôi chắc chắn sẽ bị một đám người chặn lại trong ngõ và đánh đập thảm thương.

Không ai đến bảo vệ công chúa lâm nạn.

Trong giờ tự học, tôi bị mấy cô gái trong lớp đuổi ra khỏi lớp, dưới cái nắng tháng sáu thiêu đốt làn da, tôi lang thang vô định trong sân trường, lúc đi ngang qua sân bóng, tôi nhìn thấy Âu Dương Phàm đang chơi bóng rổ cùng mấy người bạn. Mồ hôi làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của anh, dưới ánh nắng chói chang, cơ thể anh dường như phát ra một thứ ánh sáng vàng rực rỡ. Tôi vô thức liền đưa tay sờ túi tìm xem có còn đủ tiền lẻ để mua cho anh một chai nước lạnh hay không, nhưng đột nhiên tôi nhìn thấy vài cô gái mặc váy siêu ngắn đã nhanh chóng vây quanh anh và đưa cho anh lon coca.

Tôi tựa vào một gốc cây và vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông của mình trên sân bóng. Đột nhiên sau gáy tôi có cảm giác đau nhói, tôi lập tức quay lại theo phản xạ, nhưng chỉ thấy một bóng người lướt qua. Cơn đau nhói lan ra khắp người với tốc độ kinh ngạc, trước khi trời đất quay cuồng, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cành cây tôi đang tựa vào có một con rắn xanh cuộn tròn.

Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong bệnh viện.

Âu Dương Phàm đứng cạnh giường bệnh của tôi và nói: "Em tỉnh rồi? Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"

Tôi vô thức đưa tay sờ ra sau gáy, và lại cảm nhận được một cơn đau nhói khác.

"Em bị rắn cắn, nhưng đừng lo, loại rắn này không có nọc độc làm c.h.ế.t người, bác sĩ nói chỉ cần truyền vài chai nước muối là ổn thôi." Âu Dương Phàm tiếp tục nói.

Tôi nhớ lại bóng người lướt qua đó.

Đây không còn là sự trả thù đơn giản trong trường học nữa.

Bọn họ đang ép tôi chia tay với Âu Dương Phàm.

Sau đó tôi bỗng đưa tay mình ra, rồi nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay của mình lên tay của Âu Dương Phàm, và nở một nụ cười yếu ớt: "Có anh ở đây, em không sợ gì cả."

【Sáu】

"Thật đáng tiếc, sao mày lại không c.h.ế.t nhỉ?"

"Vẫn chưa rút ra bài học à? Lần sau thứ cắn mày có thể là bọ cạp đấy."

Ngày hôm sau quay lại trường, tôi không thể tránh khỏi những lời chế nhạo từ những người xung quanh.

Đối mặt với mấy cô gái kiêu ngạo, tôi vẫn hiên ngang đứng thẳng lưng và mỉm cười nói: "Đừng phí công nữa, tôi sẽ không chia tay với Âu Dương Phàm đâu, chỉ cần tôi còn sống trên đời này thì tôi sẽ mãi là bạn gái của Âu Dương Phàm."

Không chỉ vậy, tôi còn muốn có được Âu Dương Phàm hoàn toàn, từ thể xác đến tâm hồn anh.

"Sao lại đưa anh đến xem mặt trời mọc?" Lúc bốn giờ sáng, tôi kéo Âu Dương Phàm đến cầu vượt, trông dáng vẻ anh như vẫn còn buồn ngủ.

Tôi khoác tay anh, và cười nói: "Trong đời người nhất định phải dành thời gian buông bỏ mọi gánh nặng và sự đề phòng để tận hưởng cảm giác ngắm mặt trời mọc một lần."

"Vậy sao?" Âu Dương Phàm trả lời một cách hờ hững.

"Mặt trời tượng trưng cho hạnh phúc và hy vọng, khoảnh khắc mặt trời mọc, ánh sáng dần bao phủ bóng tối, chiếu sáng cả đất trời, mang đến hy vọng tái sinh cho con người."

"Tái sinh?" Âu Dương Phàm cười nhạo chính mình: "Anh có quyền được tái sinh sao?"

"Có." Sau đó tôi liền quay người anh lại, và nhìn thẳng vào mắt anh: "Em chính là sức mạnh của anh, em có thể giúp anh tái sinh."

Âu Dương Phàm thoáng ngạc nhiên, ánh mắt anh nhìn tôi dần trở nên phức tạp, sau đó tôi liền vòng tay qua cổ anh, rồi nhón chân lên hôn lên đôi môi lạnh giá của anh.

Lúc này ánh sáng đã bao trùm mặt đất, tất cả những thứ đen tối, u ám, mơ hồ đều hiện ra rõ ràng trước mắt.

【Bảy】

Sau đó, lần đầu tiên Âu Dương Phàm chủ động hẹn tôi tại một phòng karaoke nhỏ, ngoài tôi và Âu Dương Phàm thì còn có mấy người bạn học trường khác của anh. Ban đầu anh gọi điện rủ tôi ra ngoài chơi, tôi nghĩ là đi dạo phố hay xem phim gì đó, nên đã cẩn thận mặc một chiếc váy mới. Trong phòng karaoke đầy mùi thuốc lá, Âu Dương Phàm lười biếng ngồi bên cạnh tôi cũng đang xì xèo phả khói. Tôi thấy vậy liền cau mày và khẽ nói: "Phàm, hút thuốc không tốt cho sức khỏe."

Âu Dương mặt không biểu cảm nhìn tôi, nhưng mấy người bạn phía sau anh thì lập tức cười đùa và lên tiếng trêu chọc: "Này Âu Dương, sao nay lại có hứng tìm thêm một người quản lý thế?", "Nhìn bộ dạng này của cậu chắc chắn là bị vợ quản chặt rồi, Âu Dương thiếu gia!"

Âu Dương nhếch miệng cười, sau đó ánh mắt anh đột nhiên trở nên mềm mại, anh còn vui vẻ rót một ly rượu cho tôi: "Vợ yêu, uống với anh đi."

Anh gọi tôi là vợ.

Vợ.

Hai từ này như có một sức mạnh kỳ diệu.

Vì vậy, mặc dù biết rõ mình không thể uống được nhiều nhưng tôi vẫn vui vẻ cầm ly lên.

Ly thứ nhất.

Âu Dương nhìn tôi uống cạn trong một hơi, nụ cười của anh càng sâu thêm.

Ly thứ hai.

Tôi bị rượu làm nghẹn, Âu Dương Phàm tỏ vẻ quan tâm nhanh chóng tiến lại gần vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Ly thứ ba.

Đầu tôi đã bắt đầu choáng váng, nhưng ngón tay dài của Âu Dương vẫn đang rót rượu cho tôi.

Ly thứ tư.

Trong trạng thái mơ hồ, tôi nhìn thấy Âu Dương Phàm đột nhiên đứng dậy.

Ly thứ năm.

Có người thô bạo mở miệng tôi ra và ép tôi uống. Tôi nghe thấy tiếng cười vang của mấy người bạn của Âu Dương Phàm.

……

Tôi cố gắng mở mắt, nhưng toàn thân như bị rút hết sức lực, những bàn tay đang xé rách chiếc váy mới của tôi. Tôi không thấy bóng dáng Âu Dương Phàm đâu, cũng không nghe thấy giọng anh, cho đến khi cảm nhận được cảm giác đau đớn như xé rách truyền đến từ hạ thân, cuối cùng tôi cũng đã ngất đi.

【Tám】

Tôi thường mơ thấy Thảo La. Cô ấy xõa tung mái tóc xoăn dài như rong biển, ngồi trước dụng cụ vẽ, lặng lẽ phác họa một cái cây hoặc một bức tượng. Gió nhẹ thổi qua mái tóc trên trán của cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng dùng tay vén mấy tóc lên, sau đó cô ấy khẽ nghiêng đầu và mỉm cười nhẹ nhàng với tôi đang ngồi bên cạnh.

Tôi tỉnh dậy từ nụ cười không thể nào quên của Thảo La, nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng karaoke không một bóng người, khắp sàn là những chai bia và tàn thuốc lá, trong không khí còn phảng phất một thứ mùi tanh nhè nhẹ.

Tôi nhặt chiếc váy bị vứt trên sàn lên và nhìn thấy trên đó có vết máu.

Trái tim đang đập nhẹ nhàng bỗng chốc như bị đun sôi, chợt rung lên mạnh mẽ.

Thịch… thịch…

Thịch… thịch…

Cả lồng n.g.ự.c run rẩy như thể sắp vỡ tan.

Tôi dùng tay ấn vào ngực, lòng bàn tay tôi lúc này đã toát đầy mồ hôi lạnh. Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ cầm chổi và đồ hốt rác đứng ngây ra ở cửa nhìn tôi.

Sau vài giây căng thẳng, tôi bỗng nhiên nhếch miệng cười, nhìn cậu ta với biểu cảm vừa cười vừa khóc, rồi vui vẻ nói: "Bạn trai tôi điên quá, thật không biết phải làm sao với anh ấy."

Nói xong, tôi bình tĩnh mặc lại váy, chỉnh lại tóc và bước ra khỏi phòng, trong suốt quá trình đó tôi vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.

Tôi phải cười.

Cho dù là bây giờ hay sau này.

 

Loading...