Đáng iu xỉu - C92

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:54
Lượt xem: 18

Ngay khi Kinh Tửu Tửu mở mắt đã thấy Lâm Chi đang ngồi ở chỗ kia, tay giống như đang nặn bùn, gương mặt đau khổ nắn nắn hỗn độn, con lớn con nhỏ gì cũng đều bị gã nặn thành một khối.

“Tửu Tửu, cậu xem thử cái này có giống với cậu không?” Lâm Chi chớp mắt.

Kinh Tửu Tửu tỉ mỉ nhìn ngắm.

Cái mũi không giống cái mũi, cặp mắt thì không có con mắt, tay trái dài, tay phải ngắn, ngay cả chân cũng cao thấp không bằng nhau.

Kinh Tửu Tửu: ?

Kinh Tửu Tửu: “Xấu ghê.”

Lâm Chi ôm n.g.ự.c đau đớn: “Tôi nặn nó mất cả ba tiếng đó.” Gã ghé vào bên giường, cúi đầu năn nỉ: “Cậu xem lại thử đi mà…”

“Mi đang làm gì đó?” Âm thanh của Úc Nhiên vọng từ cửa vào.

Lâm Chi vội vàng rụt đầu về.

Úc Nhiên thấy rõ dáng vẻ gã rồi, lúc này nét lạnh trên gương mặt ông mới biến mất: “Hừ, tôi cứ tưởng có thứ gì đó muốn làm hại Tửu Tửu.”

Lâm Chi có hơi sợ Úc Nhiên, gã cúi đầu, ngoan ngoãn lui qua một bên.

Ông ấy là ông Hồ, còn là ba của Tửu Tửu nữa. Chắc chắn là rất khủng khiếp, không được lộn xộn.

Úc Nhiên tiến lại gần, nhưng vẫn như trước, không dám ngồi.

Ông khẽ nói: “Cậu Bạch kia bảo con ăn thử một miếng hỗn độn trước xem có hiệu quả gì…”

Kinh Tửu Tửu ngoan ngoãn rướn cổ, há miệng ngoạm đứt miếng cái tay mà Lâm Chi mới nặn.

Úc Nhiên thấy cậu thông minh như thế nên chợt cảm thấy có hơi ghen tị. Không biết Tửu Tửu nghe lời ông hay là nghe lời cậu Bạch kia nữa… Con trai lớn rồi, không còn dựa dẫm vào ba nữa.

Kinh Tửu Tửu nuốt xong thì chẹp miệng: “… Con không cảm thấy gì cả .”

Ăn hỗn độn cứ như ăn không khí vậy, chả có gì luôn.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài bước tới, tay cầm một sợi xích vàng, một chuỗi dài hỗn độn không có ý thức bị treo trên sợi xích vàng đó, chúng bay lơ lửng ngay sau lưng anh.

Nếu người nào không biết chuyện mà nhìn thấy như thế này, chắc hẳn người đó sẽ bị dọa cho nhảy dựng, sẽ nhịn không được mà thốt lên “ôi trời, người này xui quá, xui đến mức không thể xui hơn…”

Bạch Ngộ Hoài nói: “Có lẽ vẫn chưa ăn đủ.”

Kinh Tửu mở miệng “ồ” một tiếng, sau đó toàn bộ hỗn độn đều bị cậu nhét vào miệng.

Úc Nhiên cau mày: “Đừng ăn no quá.”

Kinh Tửu Tửu l.i.ế.m môi dưới, vẫn giống như là nuốt không khí, chưa nói đến việc miệng có hương vị, ngay cả ợ mà cậu còn chả ợ nổi đây.

Lâm Chi: QAQ

Hóa ra không cần phải nặn!

Vậy mà gã còn nặn cả buổi trời!

BNH đi đến cạnh giường, cuối người xuống kéo Kinh Tửu Tửu ra khỏi người giấy.

Cho dù Úc Nhiên đã biết chuyện Kinh Tửu Tửu biến thành quỷ, nhưng kiểu gì thì cũng chẳng sốc bằng tận mắt nhìn thấy. Ngay khi Kinh Tửu Tửu vừa ra tới, người giấy cao lớn lập tức mềm nhũn, nhẹ nhàng ngã xuống.

Bạch Ngộ Hoài hỏi Lâm Chi: “Mi biết cách sử dụng sức mạnh của hỗn độn không?”

Lâm Chi lắp bắp: “Không, không phải chỉ cần tưởng tượng trong đầu là được rồi sao?”

Kinh Tửu Tửu nghe vậy thì nhắm mắt lại.

Muốn cái gì đây?

À, muốn, mình muốn có cơ thể… Dáng vẻ hẳn là phải như thế này… Cậu từ từ phát họa hình ảnh trong đầu.

Một mảnh khói xám chậm rãi bay ra khỏi cơ thể của cậu, theo đó là một mảnh ánh sáng vàng rực, chúng hòa vào nhau rồi bao trùm lấy cậu. Cậu dần được nâng lên bay về phía trước. Khung cảnh y hệt như phim viễn tưởng, thi triển phép thuật bùm chíu.

Ánh sáng và mảnh khói mù mịt trôi đi, cơ thể của Kinh Tửu Tửu dần trở nên chân thật hơn, thậm chí gương mặt cậu còn phát ra chút ánh sáng, như thể ánh hoàng hôn vẫn đang sót lại, tô điểm trên gương mặt cậu.

Mọi người bất chợt nín thở.

Như gặp thần linh vậy.

Người phản ứng lại nhanh nhất là Bạch Ngộ Hoài.

Anh đưa tay véo nhẹ mặt Kinh Tửu Tửu.

Hỗn độn không hổ là khởi đầu của vạn vật, tất cả những thứ trên thế gian này đều được sinh ra từ nó.

Niết tay lên khuôn mặt của Kinh Tửu Tửu, lành lạnh, mịn màng trắng nõn, mơ hồ còn cảm nhận được mạch m.á.u đang lưu động, chân thật cực kỳ.

Kinh Tửu Tửu: “Ưm… Nhưng mà, hình như con vẫn không cảm thấy đói và khát”

Cơ thể chân thật của con người, làm sao có thể chỉ dựa vào trí tưởng tượng mà tạo thành?

Bạch Ngộ Hoài: “Để tôi tìm cho em một bức vẽ chi tiết cấu tạo cơ thể và cơ quan của con người.”

Kinh Tửu Tửu: “Ừm.”

Bạch Ngộ Hoài thở phào nhẹ nhõm: “… Xem ra cái này có tác dụng, em vẫn có thể tiếp tục nuốt hỗn độn.”

Kinh Tửu Tửu quay đầu nhìn về phía Úc Nhiên đang im lặng: “Em có thể ôm ba được không?”

Bạch Ngộ Hoài sững người một chút: “Hẳn là có thể.”

Chỉ có hỗn độn mới không bị năng lực của Úc Nhiên ảnh hưởng.

Kinh Tửu Tửu nghe tới đó, siêu vui vẻ mà l.i.ế.m môi dưới, sau đó cẩn thận vươn tay ra.

Úc Nhiên lại tiếp tục né tránh.

Gương mặt Úc Nhiên bình tĩnh, mím môi nói: “Con chờ thêm một chút nhé.”

Bạch Ngộ Hoài: “Chú Úc không cần quá lo lắng dâu, Tửu Tửu trên người đã có năng lượng của hỗn độn, lại còn có thần khí của phật. Tuy quái vật gây hạn hán có thể thiêu rụi mọi thứ, nhưng chưa chắc đã có thể thiêu được thần phật trên trời.”

Kinh Tửu Tửu gật đầu, lập tức chui tọt vào lòng Úc Nhiên.

Thân hình Úc Nhiên cao lớn, phản xạ ngay lập tức nâng cậu lên.

Giọng Úc Nhiên khàn khàn: “Sao con trai vẫn nhẹ tênh như hồi đó thế?”

Lâm Chi đứng một bên, há miệng phá hư bầu không khí: “Có lẽ là do sức lực của ngài quá lớn đó.”

Úc Nhiên: “…”

Lâm Chi lén liếc nhìn sắc mặt của Úc Nhiên, thầm nghĩ ông Hồ không dễ chọc chút nào, vì thế lại chữa cháy bằng một câu: “Ờm, cũng có thể là do Tửu Tửu là quỷ!”

Úc Nhiên: “…”

Lâm Chi không dám nói tiếp nữa, một bụng tràn đầy ủy khất cùng oán trách.

Úc Nhiên xoa đầu của Kinh Tửu Tửu: “Con traicó còn muốn ba cõng trên lưng cưỡi ngựa không nào?”

Lâm Chi: ?

Éc.

Không nhìn ra Kinh Tửu Tửu lại có thể ngây thơ tới mức này đó!

Kinh Tửu Tửu mở miệng nhưng chưa kịp trả lời, Úc Nhiên đã thả cậu xuống, sau đó ngồi xổm đưa lưng về phía cậu rồi…

Cơ thể cao lớn cứ thế mà lùn xuống một nửa.

Kinh Tửu Tửu do dự chút xíu, nhưng cuối cùng vẫn nhào lên lưng Úc Nhiên.

Úc Nhiên cõng cậu lên, nhỏ giọng nói: “Ba sẽ mang con đi khắp mọi nơi.”

Kinh Tửu Tửu ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.” Trả lời xong, cậu cũng không quên người bạn trai của mình, vì vậy quay đầu nói với Bạch Ngộ Hoài: “Anh dắt đám hỗn độn đó theo nha.”

Lâm Chi tưởng cậu đang chỉ gã, thầm nói trong lòng rằng không cần phải dắt tôi theo đâu, cho tôi đi cùng là được rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c92.html.]

Gã vừa bước tới gần Bạch Ngộ Hoài đã thấy anh dắt một hàng hỗn độn theo sau.

Lâm Chi: “…”

Úc Nhiên và Kinh Tửu Tửu cùng đi ở phía trước.

Úc Nhiên: “Con trai có muốn nhìn thấy bầu trời nhuộm sắc m.á.u được tạo thành như thế nào không?”

“Bên kia, bên kia nữa, đang nhốt rất nhiều quỷ hồn.”

“Cuối con sông U Minh còn có cả hoa màu đen…”

Kinh Tửu Tửu lắc lắc chân: “Con không đi đâu, trở về lâu đài của Lâm Chi trước đi ạ”

“Đó là do hỗn độn trộm từ thế giới thật vào mà, có phải là Cung A Phòng không hay là gì khác? Con trai có muốn đi coi viện bảo tàng không nào? Trước đây rất thích đi mà đúng không, chỉ tiếc lúc đó ba quá bận rộn, nên không thể dẫn con đi được nhiều…” Úc Nhiên thì thầm.

Lâm Chi ở phía sau trộm nghe lén, gã nghe thấy Tửu Tửu muốn về cung điện, vì thế vội đi khởi động xe chở bọn họ trở về.

Vừa bước vào cửa chính, họ đã nghe tiếng khóc xe gan xé phổi của ai đó.

“Cứu tôi với, cứu tôi với…!”

“Con là con của ba mà.”

Lâm Chi chen vào, nói: “Thật lạ lùng quá đi, lại còn có người vội đi nhận ba sao.”

Rẽ vào một góc ngoặc, bọn họ lại thấy Chu đại sư đang đứng, trước mặt ông ta là một người đàn ông gần như trong suốt đang quỳ trên mặt đất.

Người đàn ông kia đã chết.

Người nọ không đủ trình như Úc Nhiên, bị hỗn độn nuốt vào rồi c.h.ế.t ngắt cũng không có gì lạ.

Nước mắt Chu đại sư chảy ròng ròng trên mặt, khàn giọng gào thét: “Tao đã nói rồi, nếu tìm được mày, tao sẽ đá vào mặt mày! Đá vào đầu mày! Mày đúng thật không biết xấu hổ, trong đầu mày chỉ toàn chứa rơm rạ. Mày còn làm gì ở đây nữa hả? Mày hại c.h.ế.t vợ mày, con gái mày… Thằng chó chết!”

Kinh Tửu Tửu thở dài…

Cuối cùng cũng đã tìm được rồi.

“Con đã c.h.ế.t rồi! Con c.h.ế.t rồi! Chết rồi mà…” Người đàn ông kia lẩm bẩm, kinh hãi nhìn chính mình, rồi tức giận ngẩng đầu lên, “Con trai ba c.h.ế.t ở nơi quái quỷ này. Chẳng lẽ ba không phải là đến cứu con sao?”

Chu đại sư rít lên: “Chết như thế thì quá rẻ rúng cho mày rồi biết không? Mày phải nếm thử cảm giác lúc c.h.ế.t của vợ con mày… Cái c.h.ế.t đó đáng ra phải là của mày đó…”

“Chuyện này không thể trách con được, con hối hận rồi, tất cả là do… người bán tượng thần cho con…” Gã vô lực chống tay xuống mặt đất, cúi đầu nói.

Úc Nhiên cau mày.

Ông xuất thân cao quý, nắm trong tay gia sản khổng lồ, cho dù có lâm vào nghịch cảnh thì ông cũng không hề chớp mắt lấy một cái, thế nên ông thật sự rất ghét những người như vậy, cũng không muốn cho Kinh Tửu Tửu nhìn thấy.

Úc Nhiên cõng Kinh Tửu Tửu hướng ra phía ngoài: “Đi thôi nào.”

Kinh Tửu Tửu quay đầu lại liếc mắt một cái.

Bạch Ngộ Hoài đón lấy ánh mắt của cậu, đứng ở đó không nhúc nhích, lấy ra một chiếc khăn tay. Ý của anh rất rõ ràng, anh sẽ ở lại trông chừng Chu đại sư.

Úc Nhiên cõng Kinh Tửu Tửu đi dạo quanh đấy, hấp dẫn không ít hỗn độn, chúng nó nhìn hai người họ với ánh mắt vừa sợ hãi vừa độc ác.

Không bao lâu sau, Bạch Ngộ Hoài dẫn theo Chu đại sư bước ra ngoài.

Kinh Tửu Tửu thì thầm hỏi: “Người đâu rồi?”

Sắc mặt Chu đại sư xanh xao, trong như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, ông ta đứng ở đó, thân hình càng thêm héo rũ. Ông ta nắm chặt khăn tay, hít sâu, lúc này mới lấy lại được chút sức lực.

Úc Nhiên quét mắt nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ, sao bên cạnh Tửu Tửu lại có đủ loại người thế này…

Lúc này, Kinh Tửu Tửu lướt nhìn vô số hỗn độn xung quanh, giọng hết sức hùng hồn, nói: “Bạch Ngộ Hoài, đưa đám hỗn độn nhỏ đó cho em đi…”

Trước mặt vô số hỗn độn, cậu nuốt trọn hết cả chuỗi hỗn độn nhỏ kia.

Đám hỗn độn mở to mắt, người run lẩy bẩy, quỳ rạp hết xuống đất.

Lâm Chi không khỏi kinh ngạc, gã trợn mắt: “Cậu làm gì thế?”

Kinh Tửu Tửu: “Cái này gọi là g.i.ế.c gà dọa khỉ nha.”

Bạch Ngộ Hoài và Úc Nhiên cũng không khỏi bật cười.

… Một chiêu thức rất có hiệu quả.

Kinh Tửu Tửu leo lên vai Úc Nhiên để chơi cưỡi ngựa như hồi nhỏ, bảo Úc Nhiên cõng cậu đi vòng vòng.

Cậu quay sang nói chuyện với Bạch Ngộ Hoài: “Đây là di tích Cung Kỳ Sơn. Theo truyền thuyết, có phải Cung Kỳ Sơn là nơi vào thời nhà Chu, yêu quái làm loạn, thần tiên phi thăng không?”

“Đúng vậy, theo truyền thuyết, nếu xây dựng một đài cao ở Cung Kỳ Sơn thì có thể chạm tới bầu trời.”

“Giống như Lộc Đài* hả?”

*Lộc Đài: Thời nhà Thương, Trụ Vương nghe lời Đát Kỷ xây một cái đài cao vút để ngắm cảnh, đặt tên là Lộc Đài.

“Đúng vậy.”

Kinh Tửu Tửu ngẩng đầu, một lần nữa đánh giá cung điện rách nát trước mặt.

Cho nên… đây chính là một phần của thần chỉ?

……

Ở bức tường bên ngoài biệt thự của Bạch Ngộ Hoài, có vài người lợi dụng bóng đêm để lẻn vào.

Bọn chúng thô bạo kéo đứt hàng rào điện trên tường, trầm giọng, nói: “Tìm.”

Một người đàn ông lớn tuổi khoác áo bào đạo sĩ bước vào: “Thật kỳ lạ, nguời của Quy Vân Môn mà lại không dùng bùa chú phong ấn cửa…”

“Có lẽ đạo trưởng không biết, Bạch Ngộ Hoài nuôi quỷ trong nhà, tên đó yêu thương con quỷ này vô cùng, làm sao có thể dán bùa chú chứ? Tên đó mà làm người khác bị thương thì đồng thời cũng làm con quỷ nhỏ bị thương đó.” Tên thanh niên bên cạnh cười nói.

Lúc này, người bên kia kêu lên đầy kinh hãi: “Nơi này… Nơi này nhiều quỷ quá!”

Đạo trưởng bước qua, quét mắt một lượt.

Vô số quỷ nhỏ lúc nhúc dưới đất, nhe răng trợn mắt với bọn chúng.

Đạo trưởng khinh thường: “… Nuôi nhiều quỷ thế cơ à?”

Thanh niên tóm lấy một con, ha ha cười: “Người xem này, trên cổ nó còn gắn cả thẻ tên chó!”

“Úi, có tên này, Tròn Tròn sao. Bất ngờ quá đi, còn bày đặt đặt tên cho quỷ nữa chứ!”

Quỷ nhỏ nhe răng trợn mắt, không sợ hãi chút nào, âm thanh trúc trắc phát ra từ trong cổ họng: “Người… xấu.”

Sắc mặt thanh niên đen đi, ghé sát người vào: “Mày là quỷ, tao là người. Rốt cuộc kẻ nào mới xấu?”

Gã thanh niên lật lật tấm thẻ tên chó, sắc mặthơi thay đổi: “Trên mặt thẻ bài này có khắc biểu tượng của Quy Vân Môn… Động vào nó, người của Quy Vân Môn sẽ biết.”

Đạo trưởng không thèm để ý: “Ờ? Ai quan tâm một con quỷ hả?”

Nói xong, lão ta quay đầu nhìn về phía người khác: “Không phải chú thích nuôi quỷ nhỏ sao? Tặng hết cho chú đám này nhé?”

Người kia cười: “Rất vui lòng!”

Tròn Tròn ở chung với con người đã lâu, cũng nghe hiểu được chút ít, nó nhe miệng lộ ra một hàm răng sắt nhọn.

Chợt có người reo lên: “Tìm thấy rồi.” Sau đó giơ tượng thần lên.

Tròn Tròn khó khăn phát ra tiếng từ trong cổ họng: “Không được… lấy. Đó là… của… mẹ ta… Ta phải… nói cho… mẹ biết.”

“Nó đang nói cái gì vậy?”

“Có quỷ mới biết.”

“Nó nói nó muốn tìm mẹ, ồ, mày còn có mẹ nữa hả? Không phải quỷ nhỏ toàn là bị vứt đi sau đó bị luyện hóa cả à? Mi không có mẹ!”

Tròn Tròn tức giận đến mức cắn gã một cái.

Thanh niên vứt nó xuống đất, rồi dán một lá bùa vào đế giày, sau đó giẫm thật mạnh lên người Tròn Tròn: “Ha? Đồ khốn kiếp! Mày tìm mẹ mày đến đây cho tao xem nào?”

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...