Đáng iu xỉu - C86.2

Cập nhật lúc: 2024-07-01 12:16:56
Lượt xem: 21

Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài như rực cháy, một tay anh đỡ lấy eo Kinh Tửu Tửu, lần nữa đỡ cậu dậy rồi ôm vào lòng.

Khuôn mặt anh vẫn bình thản như thường, nếu không phải nhịp tim nhanh rõ rệt, chắc cũng sẽ chẳng có ai nhìn ra hiện giờ anh đang mất kiểm soát.

Bạch Ngộ Hoài nhẹ nhàng bóp bóp ngón tay của Kinh Tửu Tửu, hỏi: “Vậy em thích tôi chỗ nào?”

Anh thấp giọng hỏi: “Em có muốn sờ không?” Ngữ khí của anh bình tĩnh, thận trọng, nhưng lại giống như mang theo cảm giác mê hoặc.

Kinh Tửu Tửu vừa nghe xong thì lập tức không khách sáo nữa.

Cậu nói: “Lần trước lúc biến thành người giấy nhỏ tôi có đạp qua một lần. Nhưng giờ cảm giác không giống thế…”

Nói xong, liền mở cúc áo của Bạch Ngộ Hoài.

Hít thở của Bạch Ngộ Hoài bị đình trệ, nhưng vẫn để mặc cậu động tay.

Kinh Tửu Tửu cởi ra xong còn rất vui vẻ.

Này không được xem là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đâu nhỉ?

Bạch Ngộ Hoài cho mình làm mà.

Bạch Ngộ Hoài còn thích mình nữa!

Kinh Tửu Tửu đưa tay ra sờ soạng.

Tay cậu lạnh lẽo, nhưng rốt cuộc cậu cũng có thể cảm nhận được từng đường nét cơ bụng của anh mang theo độ nóng của ngọn lửa.

Vui quá!

Mình không chỉ xứng đôi với Bạch Ngộ Hoài, mà còn muốn làm gì thì làm, sờ soạng thỏa thích!

Bạch Ngộ Hoài đè lại tay cậu, hỏi: “Em thích không?”

Kinh Tửu Tửu: “Cực kỳ thích!”

Ánh mắt của Bạch Ngộ Hoài lúc này càng thâm trầm hơn.

Anh cũng cực kỳ thích.

Anh thích Kinh Tửu Tửu, thích vô cùng.

Bạch Ngộ Hoài cúi đầu, cười phát ra tiếng, anh nói: “Tôi biết rồi.”

Anh giữ lấy tay Kinh Tửu Tửu, rồi lại hôn lên hai má của thiếu niên.

Kinh Tửu Tửu cảm thấy sờ có chút chưa đã, bèn lớn mật đề nghị: “Hay là chúng ta sờ nhau nhé?”

Như vậy thì anh ấy vui, mình cũng vui.

Chẳng phải là quá tuyệt sao?

Bạch Ngộ Hoài đưa mắt nhìn cậu, đôi mắt mang theo chút say mê. Anh thấp giọng nói: “Tửu Tửu, tôi sắp mất đi lý trí rồi…”

Kinh Tửu Tửu: ?

Cậu thầm nghĩ, tôi cũng đâu bảo anh phải lý trí đâu.

Thấy Kinh Tửu Tửu không nói lời nào, Bạch Ngộ Hoài nghiến chặt răng, ôm cậu vào phòng tắm.

“Tửu Tửu, còn có một chỗ, em có muốn sờ không?”

Có thể nhìn thấy được hai bóng người trong phòng tắm thủy tinh, cũng nghe được loáng thoáng âm thanh không cao không thấp của Kinh Tửu Tửu.

“Đừng cắn miệng em, lát nữa rách mất.”

“Anh Bạch ơi…”

“Tay nát. Thật sự nát rồi…”

Hứa Tam Vũ tới để gặp Bạch Ngộ Hoài lần nữa, lúc này thì thấy anh và Kinh Tửu Tửu đang từ từ đi xuống lầu.

Tóc mái Bạch Ngộ Hoài ướt đẫm, dính lòa xòa trên trán, khiến cho ánh mắt của anh càng thêm lạnh lùng, sắc bén, mang theo vẻ hung hãn khó tả.

Hứa Tam Vũ nhìn lại, hay lắm, mắt đỏ hết cả lên.

Đây là vừa… bọn họ vừa làm gì thế?

Hứa Tam Vũ vội nhìn lại lần nữa–

Kinh Tửu Tửu hơi nheo mắt lại, trên mặt mang vẻ phấn chấn, nhưng cũng có vẻ không vui.

Nói chung là phức tạp.

Nhưng gương mặt của thiếu niên trông có vẻ thanh tú hơn, cậu xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hứa Tam Vũ mở miệng: “…”

Bạch Ngộ Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Khoan nói.”

Hứa Tam Vũ: “… Vâng.”

Bạch Ngộ Hoài bật hệ thống sưởi trong nhà lên.

Kinh Tửu Tửu không vui, nói: “Không đủ.”

Bạch Ngộ Hoài nhìn về phía Hứa Tam Vũ: “Mua bếp sưởi đi.”

Hứa Tam Vũ: ?

Cậu ta lẩm bẩm trong lòng, cái cách anh nhiệt tình khiến người ta có hơi không nắm bắt được á. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi mua máy sưởi.

Vậy là phải tốn thêm nửa tiếng nữa, biết sao giờ, khu biệt thự này đã trang bị đầy đủ hệ thống sưởi và điều hòa trung tâm, giờ ai còn dùng bếp sưởi? Đương nhiên gần đây sẽ chẳng có ai bán rồi.

Chu đại sư ho nhẹ một tiếng, vô cùng thức thời mà dẫn Bạch Phù ra khỏi phòng khách.

“Con nít, tránh mặt một chút.”

Bạch Phù: “Con hiểu, bọn họ muốn song tu.”

Chu đại sư: ?

Bạch Phù hiểu chuyện mà đóng cửa lại, trong lòng đắn đo không biết lúc trở về môn phái nên nói thế nào đây?

“Anh Bạch, bếp sưởi mà anh cần đây!” Phía bên đây, Hứa Tam Vũ hấp tấp xông tới.

Bạch Ngộ Hoài hơi hất cằm, ý bảo cậu ta đặt xuống, sau đó nắm lấy cổ tay Kinh Tửu Tửu dẫn cậu qua bên đó.

Hứa Tam Vũ: ?

Sao, sao lại hơ tay trên lửa thế?

Hứa Tam Vũ nhìn chằm chằm tay Kinh Tửu Tửu, nhìn một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy huyền cơ gì.

Cơ mà… Bàn tay trắng nõn hình như có chút sẫm màu hơn, giống như là giấy bị thấm nước vậy… Kỳ lạ quá…

“Đẹp không?” Hứ chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của ông chủ.

Hứ vội ngẩng đầu thì thấy Bạch Ngộ Hoài đang nhìn cậu ta.

Hứ ngượng ngùng cười: “… Tay của cậu chủ nhỏ đương nhiên là đẹp rồi, nhưng tôi không thể nhìn nhiều.” Nói xong, cậu ta tự giác quay mặt đi chỗ khác.

Kinh Tửu Tửu: “Bỏng.”

Bạch Ngộ Hoài vội bắt lấy, thổi thổi cho cậu.

Kinh Tửu Tửu chun mũi: “Ẩm.”

Bạch Ngộ Hoài lại vội cầm tay cậu hơ tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c86-2.html.]

Cũng khó khăn lắm chứ.

Bạch Ngộ Hoài chậm rãi thở ra một hơi, nhưng trong lòng càng thêm nhẹ nhàng vui sướng khó tả.

Anh chỉ hận không thể cầm Kinh Tửu Tửu trong lòng bàn tay, nâng niu cẩn thận, Kinh Tửu Tửu muốn than phiền cái gì cũng được chứ đừng nói là chỉ than nóng, than ẩm. Lúc đó anh sẽ làm bất cứ gì để thiếu niên hài lòng, khiến thiếu niên vui vẻ.

“Ầy…” Kinh Tửu Tửu thở dài một hơi, “Anh xem, suýt nữa là nát rồi.

Hứa Tam Vũ dỏng tai lên nghe.

Nát cái gì?

Kinh Tửu Tửu: “Đã nói rồi, em làm bằng giấy, là làm bằng giấy đó.”

Hứa Tam Vũ: ?

Còn không phải sao? Nhìn dáng vẻ cao quý nhưng yếu ớt này của cậu chủ nhỏ, bảo làm bằng giấy cũng không sai.

Đột nhiên Kinh Tửu Tửu có một ý nghĩ kỳ lạ: ” Hay là anh làm cho tay em dày thêm một chút đi?”

Bạch Ngộ Hoài dở khóc dở cười.

Hứa Tam Vũ nghe xong thì chấm hỏi đầy đầu.

Kinh Tửu Tửu nghĩ nghĩ, xong lại nghĩ rộng ra thêm: “Cũng có thể làm m.ô.n.g dày thêm một chút… như vậy sẽ không dễ bị nát.”

Bạch Ngộ Hoài lại hít thở không thông, cảm thấy cả người trở nên khô nóng.

Anh trầm giọng, hỏi: “Hửm? Sao em lại biết… phải dùng mông?”

Vừa rồi anh chỉ dùng mỗi tay của Kinh Tửu Tửu.

Kinh Tửu Tửu quay đầu nhìn anh, trong mắt lại lộ ra sự đắc ý: “Anh không biết hả? Em biết á! Hai ngày trước Mạnh Hòa Tân gọi điện cho em, nói rằng muốn em vui lên một chút…”

Bạch Ngộ Hoài nhíu mày.

Chuyện này liên quan gì đến Mạnh Hòa Tân?

Sát tâm nổi lên.

Kinh Tửu Tửu: “Anh ta nói muốn cho em xem vài món đồ hay ho có thể khiến em vui lên, sau đó gửi cho em vài bộ phim ngắn. Anh chưa xem qua đâu nhỉ?”

Cả mặt cậu như có dòng chữ, mau năn nỉ em đi, năn nỉ em, em sẽ chia sẻ cho anh xem.

Bạch Ngộ Hoài vừa cảm thấy tức giận, lại vừa cảm thấy buồn cười, anh nặng nề lên tiếng: “Ừ.”

Hứa Tam Vũ không dám nghe tiếp, tự giác chạy đi mất.

Thế nhưng Kinh Tửu Tửu nghĩ nghĩ, xong lại có chút hối hận.

“Nhưng nếu m.ô.n.g dày quá thì có xấu không? Thôi hay là bỏ qua đi…” Kinh Tửu Tửu cũng nhanh chóng từ bỏ.

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Bạch Ngộ Hoài còn có thể làm gì đây? Anh chỉ có thể lên tiếng trả lời: “Ừ.”

Kinh Tửu Tửu rút tay về: “Hình như hơ cũng hòm hòm rồi đó…”

Bạch Ngộ Hoài cố gắng kiềm chế lại hơi thở nóng rực của hình.

Người nộm giấy vẫn chưa ổn lắm.

Vẫn phải nghĩ cách làm một cơ thể hoàn hảo mới được…

Bạch Ngộ Hoài quyết định thật nhanh: “Ngày mai chúng ta đi Châu Thị.”

Kinh Tửu Tửu: “À… Là cái nơi mà có nhiều người mất tích đúng không?”

Bạch Ngộ Hoài: “Ừm.”

Kinh Tửu Tửu vỗ vai anh: “Chúng ta lên lầu ngủ thôi. À, còn phải đem hành lý lên nữa.”

Lên lầu được một lúc, Kinh Tửu Tửu đã quẳng chuyện tay mình suýt bị nát ra sau đầu.

Cậu ngồi xuống, xếp mấy tượng tà thần thành một vòng tròn, sau đó đặt tà thần lâu đài cổ và Phật tứ diện vào chính giữa.

Tà thần: lạnh run.jpg

Bạch Ngộ Hoài nhìn lướt qua, giờ ở đây có nhiều thứ quá, anh đành phải đè lại tâm tư đang treo lơ lửng của mình thôi.

“Bọn nó nặng quá, không mang theo hết được, để lại ở nhà vậy, chúng ta mang theo Diễm Ma và tảng đá kia đi là được… À không thể quên người máy nhỏ nữa…” Kinh Tửu Tửu vừa lẩm bẩm vừa chui vào ổ chăn.

Bạch Ngộ Hoài cũng nằm xuống theo.

Thật ra bây giờ vẫn còn sớm, chỉ mới chạng vạng thôi, nhưng cho dù là chỉ yên lặng nằm đây với Kinh Tửu Tửu cũng đã mang lại cảm giác khác biệt so với hồi đó rồi… Ý ngọt tràn ngập.

Kinh Tửu Tửu nằm một lúc, nhịn không được mà xoay người, ghé sát vào tai Bạch Ngộ Hoài, hỏi nhỏ: “… Cái thích mà hôm nay em nói, anh nghe xong có thấy không vui không?”

Đây là lần đầu tiên Kinh Tửu Tửu nếm trải cảm giác buồn rầu như thế này, cậu nói: “Nhưng em không miêu tả được thế nào là thích…”

Cậu giãn mày, thì thầm: “Nói chung là… trên thế giới này, trừ ba Úc Nhiên của em ra, Bạch Ngộ Hoài là người em thích nhất.”

Lòng Bạch Ngộ Hoài chấn động.

Anh nắm chặt lấy tay Kinh Tửu Tửu, nói bằng tông giọng trầm: “Ừm, tôi nghe thấy thế thì rất vui.”

Anh cực kỳ vui.

Kinh Tửu Tửu không miêu tả rõ cũng không sao.

Anh thích Kinh Tửu Tửu, Kinh Tửu Tửu thích anh, rồi ngày qua ngày, tình yêu sẽ dần trở nên rõ ràng hơn thôi.

Kinh Tửu Tửu trở mình “… Hay là, vẫn làm m.ô.n.g dày thêm một chút nhé?”

Ngày hôm sau, Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài, còn dẫn theo Chu đại sư nữa, bay đến Châu Thị.

Trước khi đi, Kinh Tửu Tửu gửi cho Đinh Hãn Băng một tấm ảnh, bảo anh ta để ý một người tên Lâm Chi, nếu có gặp thì dắt người này về biệt thự của Bạch Ngộ Hoài.

Còn Bạch Phù thì lên máy bay trở về Quy Vân Môn.

Bước vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu lên, cậu bé đã gặp ngay mấy đại lão trong môn phái.

Bạch Phù hít vào một hơi, khom người chào, sau đó lập tức thẳng lưng lại rồi nói: “Con đã gặp sư tổ.”

“Sư tổ như thế nào?” Có người vội vàng hỏi.

Bạch Phù: “Sư tổ… nuôi quỷ.”

Sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt nhưng nhanh chóng trấn an lại bản thân, từ từ điều chỉnh lại: “… Nhân vật như sư tổ thì nuôi quỷ cũng không có vấn đề gì.”

Bạch Phù gật gật đầu: “Con cũng cảm thấy thế. Con cũng thích thái sư mẫu này.”

Mọi người: “Từ từ, thái sư mẫu… thái sư mẫu gì cơ?”

Bạch Phù: “Quỷ.”

Mọi người: “Quỷ gì?”

Bạch Phù: “Thái sư mẫu.”

Mọi người quá mức sợ hãi: “Thái sư mẫu gì?”

Bạch Phù nghĩ thầm, không lẽ bọn họ già nên lãng tai rồi à? Có vậy thôi mà cũng nghe không rõ sao?

Bạch Phù: “Quỷ là thái sư mẫu, thái sư mẫu là quỷ á.”

Uỳnh một tiếng.

Mấy đại lão của Quy Vân Môn ăn mặc như tiên, ngồi tít trên cao, giờ toàn bộ té ghế.

Bình luận

5 bình luận

Loading...