Đáng iu xỉu - C81.2

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:48
Lượt xem: 20

Nhưng đạo trưởng Khúc Dịch lại không thể chịu thua, không thể cứ như vậy mà bỏ qua.

Đạo trưởng Khúc Dịch lôi ra một vật từ trong vạt áo, món đồ ấy vàng óng ánh, giống như một cái… chuông?

“Chuông Đông Hoàng là một đồ vật thượng cổ, ông lấy đâu ra thế?” Phía sau có người hỏi.

Bạch Ngộ Hoài cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái: “Là đồ mô phỏng theo.”

Mặt đạo trưởng Khúc Dịch không khỏi đỏ lên.

Ông ta không ngờ ánh mắt của thanh niên trẻ tuổi này lại độc như thế, liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.

Ông ta trầm giọng, nói: “Đúng vậy, là đồ nhái. Nhưng như thế là đủ rồi. Tôi vốn không muốn sử dụng chiêu thức này…” Nói xong, ông ta chợt nhìn về phía Kinh Tửu Tửu: “Chỉ cần ta gõ một tiếng, cả người mi sẽ đau đớn. Hai tiếng, âm khí sẽ tán loạn. Ba tiếng, mi sẽ hồn phi phách tán…”

Kinh Tửu Tửu: “Ờ.”

Đạo trưởng Khúc Dịch: “…”

Ờ? Chỉ ờ thôi hả? Tên quỷ nhỏ này chưa từng được trải đời sao?

Kinh Đình Hoa mím chặt môi: “Đạo trưởng Khúc Dịch.”

Đạo trưởng Khúc Dịch vội quay đầu lại: “Ông đừng có quản!”

Lúc này Đình Nhất đại sư nhíu mày, lên tiếng: “Tôi nhận ra ông, ông là Kinh Đình Hoa đúng không?”

Kinh Đình Hoa không trả lời.

Nhưng ngay sau đó Đình Nhất đại sư lại mang vẻ mặt sửng sốt, nhìn ông ta, rồi lại nhìn qua Kinh Tửu Tửu, giọng ông đầy lạnh lùng: “Thằng bé là con ông.”

Mọi người nghe xong lại ngẩn người.

Đệt.

Điểm nhấn của hôm nay là cái khúc cua gắt của bộ phim m.á.u chó này hả?

Đạo trưởng Khúc Dịch cười lạnh: “Đúng vậy, một người cha phải đến bắt đứa con bị hóa thành lệ quỷ của mình, đây là một chuyện tan nát cõi lòng biết bao…”

Đình Nhất cảm giác câu nói này không đúng, định phản bác lại nhưng lại chưa biết nên phản bác từ chỗ nào.

Kinh Tửu Tửu cụp mắt, thản nhiên nói: “Ông có biết vì sao Kinh Đình Hoa không nói lời nào không?”

Kinh Đình Hoa thấy cậu gọi thẳng tên mình, thế là cau mày lại, nhưng lại nhanh chóng giãn ra lại.

Đạo trưởng Khúc Dịch cũng cau mày: “Cái gì?”

Không lẽ lệ quỷ này còn có thể nói chuyện, dùng tà ngôn để mê hoặc người khác, thay đổi tình hình sao? Không thể nào. Chỉ cần cậu là quỷ, ngay cả Quy Vân Môn cũng không thể bảo vệ cậu được.

Quỷ và thiên sư đã được định sẵn là sẽ nằm ở hai cực đối lập nhau.

Lúc này ánh mắt của mọi người cũng vô thức nhìn sang “lệ quỷ” này.

Nhìn ngang nhìn dọc… chẳng thấy giống quỷ chỗ nào.

Khuôn mặt tĩnh lặng đẹp đẽ, thậm chí người ta chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng sẽ cảm thấy yên bình.

Lúc này “lệ quỷ” chậm rãi mở miệng, nói: “Bởi vì ông ấy thông minh hơn ông một chút, ông ấy thấy tôi ngồi cùng Bạch… À, là cái người của Quy Vân Môn này, còn có cả Đình Nhất đại sư nữa, là ông ấy đã biết kế hoạch của các ông hôm nay đã thất bại rồi.”

“Ông có thể chỉ trích Quy Vân Môn và Đình Nhất đại sư nuôi ác quỷ, đương nhiên bọn tôi cũng có thể chỉ trích ông vì nhận tiền của người khác, tạo đại trận phong thủy ở lâu đài cổ, vây hãm người ta đến chết, biến người ta thành lệ quỷ…”

“Mi nói cái gì, ta không nghe rõ.” Đạo trưởng Khúc Dịch ngắt lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c81-2.html.]

“Nếu thật sự không nghe rõ, vậy vừa rồi ông vội cắt lời làm gì?” Bạch Ngộ Hoài siết chặt ngón tay, sắc mặt càng thêm lạnh lẽ, ánh mắt nhìn đạo trưởng Khúc Bạch như là đang nhìn một người đã chết.

Là ông ta đã khiến Kinh Tửu Tửu c.h.ế.t ở lâu đài cổ, bây giờ còn khiến cậu phải xé toạc vết sẹo trong lòng trước mặt mọi người.

Đạo trưởng Khúc Dịch rùng mình.

Lúc này những người xung quanh cũng cau mày, chen nhau nói: “Trận phong thủy gì?”,”Lâu đài cổ gì?”,”Đạo trưởng, lời cậu bé ấy nói là thật sao? Nếu thật sự là do ông làm, vậy hôm nay ông còn dẫn bọn tôi đến đây bắt quỷ là có ý gì?”

Đạo trưởng Khúc Dịch mím môi, lần thứ hai lớn tiếng chất vấn: “Vậy mi nói xem, hai người lên bảng tin kia có phải là do mi làm hại không?”

“Ai cơ?” Kinh Tửu Tửu nghiêng đầu, suy nghĩ vài giây, “À, ý ông nói là cái người họ Cung và thư ký của gã ta à?”

“Đúng vậy! Mi đang nhận tội đúng không?”

“Sao tôi lại không nhận chứ?”

Đạo trưởng Khúc Dịch cười lạnh: “Ngài Bạch còn gì để nói không? Ngài dung túng cho lệ quỷ bên cạnh đi hại người…”

“Ai nói tôi hại người? Tôi cứu người đó nha.” Kinh Tửu Tửu không hề hoảng loạn, “Hai tên lừa hôn bại hoại, vậy mà đạo trưởng còn đồng tình với bọn họ, là bởi vì đạo trưởng cũng bại hoại đúng không?”

“Lừa hôn? Hai người kia lừa hôn gì cơ?” Những người còn lại bắt đầu ồn ào thảo luận.

“À… Hình như trên tin tức có ghi. Ông xem, ông xem.” Người bên cạnh lập tức lấy di động ra.

“Ôi, vô liêm sỉ quá!””

“…” Đạo trưởng Khúc Dịch không nói gì.

Ông ta nào biết bọn họ như vậy!

“Cậu bé này nói năng trôi chảy, có logic… Thật sự không giống quỷ…” Người đàn ông gầy gò lên tiếng.

Kinh Tửu Tửu gật đầu: “Việc này, chắc là tôi phải cám ơn đạo trưởng nhỉ? Ông ta vẽ chú văn lên cánh trái và cánh phải cửa phòng ngủ tôi. Bên trái thì rút đi âm khí của tôi, bên phải thì thiêu đốt tôi, ‘giúp’ tôi đau đớn ngày đêm, oán khí không dứt. Cho nên tôi mới không biến đổi hoàn toàn thành lệ quỷ.”

“…” Thoáng cái trong phòng đã trở nên im lặng.

Người đàn ông râu ria: “Đạo trưởng, đây là sự thật sao?”

Lời này của Kinh Tửu Tửu nghe như là khen, nhưng lại chẳng thể qua mặt được cái đại lão giới huyền học. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã hiểu ra, đây là loại đại trận sẽ không ngừng rút lấy âm khí.

Là một chiêu thức cực kỳ nham hiểm!

Tạo ra một lệ quỷ để ông ta mặc sức sử dụng âm khí!

Chuyện này còn dơ bẩn hơn là nuôi quỷ!

Đương nhiên đạo trưởng Khúc Dịch sẽ không nhận, còn hỏi ngược lại: “Lời của quỷ mà các ông cũng tin à?”

Kinh Tửu Tửu vẫn nói một cách không nhanh không chậm: “Nếu tôi là ông, muốn ụp nồi nuôi quỷ rồi kéo Đình Nhất đại sư và Quy Vân Môn xuống nước, tôi sẽ làm âm thầm, không cần thiết phải gặp mặt như thế này… Ông có biết cái gì gọi là thông tin bất cân xứng không? Ông nên lợi dụng chuyện tôi, Bạch Ngộ Hoài, Đình Nhất đại sư và các tiền bối trong giới huyền học không biết ông là người đứng sau tất cả. Như vậy ông mới có thể bắt trọn bọn tôi… Người lần trước ông gửi cho Kinh Đình Hoa chẳng phải đã làm tốt vai trò người trung gian sao? Lần này ông cũng có thể cử đệ tử tới mà… Sao lại tự mình đến thế? Là do sốt ruột à?”

Gương mặt thiếu niên thanh tú đến mức giống như một viên ngọc sẽ vỡ tan khi bị rơi xuống vậy.

Giọng điệu của cậu cũng cực kỳ từ tốn.

Có thể nói rằng, những lời này đã làm lửa giận của đạo trưởng Khúc Dịch bừng lên từng chút một, từng câu từ chữ đều như đang đ.â.m vào người ông ta…

“Là vì vội tìm thứ này sao?” Kinh Tửu Tửu nói xong, mọi người chợt nghe một tiếng vang “rầm” nho nhỏ.

Một pho tượng thần được đặt trên bàn tròn.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...