Đáng iu xỉu - C80.1

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:54
Lượt xem: 23

Chu đại sư mời mọi người đến nhà hàng xa hoa nhất Kinh thị dưới danh nghĩa của Đình Nhất đại sư.

Cứ quẹt thẻ thôi, Kinh Đình Hoa có tiền mà.

Người ngoài không biết còn nghĩ Đình Nhất đại sư là người chi tiền, lập tức cảm thấy cảm động.

Bình thường lão trọc này chẳng có bao nhiêu tiền, thảm muốn chết. Hơn nữa cũng chẳng hề tinh tế, muốn ăn một miếng bánh mì của lão à, không có cửa đâu, vậy mà sao hôm nay lại hào phóng thế?

“Ông hoàn tục hả?”

“Ông phát tài hả?”

“Ông phá giới hả?”

Mấy đại lão lần lượt mở miệng, nhưng chẳng có lấy một ai là mở miệng nói chuyện êm tai.

Đình Nhất: “…”

Đình Nhất: “Là nhận được chút vận may.”

Đạo trưởng Khúc Dịch nghe bọn họ nói chuyện càng ngày càng lạc đề, thế là không thể không lên tiếng kéo chủ đề lại.

“Mấy năm rồi chúng ta không tổ chức đại hội giao lưu…”

Đình Nhất đại sư nghe xong thì cảm thấy tủi thân: “Tôi tổ chức mà có ai đến đâu.”

Đạo trưởng Khúc Dịch: “…”

Mấy người còn lại ho nhẹ một tiếng: “Chủ yếu là do bọn tôi không hiểu về giáo lý Phật giáo, có giao lưu cũng vô ích.”

Lúc này đạo trưởng Khúc Dịch lại lần nữa phải kéo chủ đề về: “Lần giao lưu này lấy Kinh thị làm chủ đề đi, ở Kinh thị có ác quỷ, không tuân theo phép tắc trong giới, làm mấy chuyện như nuôi quỷ nhỏ, ác ý hại người…”

Mấy người còn lại liếc nhau: “Đạo trưởng nói thật đi, có phải là ông gặp phải phiền toái không thể giải quyết nên mới mời bọn tôi đến giúp đỡ đúng không?”

“Đương nhiên không phải.” Khúc Dịch nói, “Đạo Ái Thượng Thư Phòng đã suy yếu nhiều rồi. Chẳng biết chúng ta có thể truyền thừa lại những kỹ năng cho thế hệ sau hay không… Bây giờ là cơ hội tốt, hay chúng ta mời các thế hệ sau của từng phủ đến rèn luyện một phen?”

Lời này chọc trúng tim đen của mọi người.

Thế nhưng có một người mặt đầy râu ồm ồm nói: “Vậy mà con mẹ nó ông không chịu nói sớm? Mẹ nó, tôi không dẫn con trai, cháu trai tôi theo!”

Đạo trưởng Khúc Dịch lau nước miếng trên mặt, trong lòng thầm mắng chửi.

Ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười: “Là do tôi sơ suất, hay bây giờ gọi điện thoại về mời bọn họ tới?”

“Ông ta là ai thế?” Đột nhiên có người nhìn chằm chằm Kinh Đình Hoa hỏi.

“Mọi người cũng biết đó, con đường chúng ta đi làm sao có thể để dành được tiền. Nếu tôi muốn tổ chức một buổi giao lưu, chẳng phải là nên tìm nhà tài trợ sao? Vị này là nhà tài trợ lớn nhất cho buổi giao lưu của chúng ta, ông ấy chi tám mươi triệu.”

Lập tức mọi người chấn động.

“À, chắc chắn là quý ngài đây một lòng hướng về huyền học.”

“Có muốn mua bùa không?”

Kinh Đình Hòa lặng lẽ thở phảo, xem ra các đại lão trong giới huyền học cũng không khó tiếp xúc như trong tưởng tượng.

Có vẻ như ai cũng là kiểu chỉ cần trả tiền là có thể nói chuyện.

Lúc này, có một người đàn ông vóc dáng gầy gò đi nhận điện thoại.

Lúc trở lại, mặt ông ta bình tĩnh, nói: “Sư điệt của tôi đã đến Kinh thị, nó bảo vừa nhận một ca rất kỳ quái…”

Mấy đại lão nghĩ thầm rằng, chỉ bảo hậu bối à, có vẻ vui đấy, nên vội vàng hỏi: “Sao lại kỳ quái?”

Ngược lại, đạo trưởng Khúc Dịch và Kinh Đình Hoa lại không lên tiếng.

Đạo trưởng không nói gì vì không muốn tiết lộ mục đích thật sự, nên chỉ có thể tạm kiềm chế lại.

Phía bên đây người đàn ông gầy gò nói: “Nó nói có hai người không có ký ức về một khoảng thời gian ngắn. mà trong khoảng thời gian ấy bọn họ không thể khống chế được cơ thể, nên đã làm ra một vài chuyện.”

“… Đây chẳng phải là bị quỷ nhập sao?”

“Nếu bị quỷ nhập thì hẳn là sẽ nhìn ra được dấu vết, nhưng trên người bọn họ lại gần như chẳng có quỷ khí gì.”

“Gần như?”

“Ừm, đúng ra là có chút quỷ khí. Nhưng chút quỷ khí ấy giống như là chúng ta đi trên đường vô tình đụng phải quỷ thôi.”

Mọi người nhíu mày, bắt đầu cúi đầu thảo luận.

“Là tinh quái* đeo bám? Hay là tà thần quấy phá?”

*Tinh quái: các loại động vật, thực vật… thành tinh.

Lúc nói đến vế sau, mắt của Kinh Đình Hoa và đạo trưởng không được tự nhiên mà nhìn xuống.

Nhưng chẳng ai chú ý đến.

Lúc này di động của người đàn ông kia lại rung lên, ông ta nói: “Sư điệt tôi gửi tin nhắn tới,nó bảo là… À, hai người kia còn được lên bảng tin, mọi người có thể lên xem để biết được thêm về tình hình chi tiết.”

Nói xong, ông ta bấm mở đường link.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c80-1.html.]

Mọi người chuyền tay nhau xem qua một lần.

“Đây chẳng phải là làm chuyện đó xong bị người ta phát hiện nên mới nói dối là mình bị quỷ nhập sao?” Người đàn ông râu ria không nhịn được mà nói, “Cái chuyện khỉ gió này có gì để nhúng tay vào?”

“Cha mẹ người ta không tin nên mới mời đại sư đến xem đấy…”

Đạo trưởng Khúc Dịch nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tin tức, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Việc này đúng thật là có chút vấn đề.”

“Đạo trưởng có cao kiến gì à?” Ngay lập tức tất cả mọi người đồng loạt quay qua nhìn ông ta.

Đạo trưởng Khúc Dịch nhìn ảnh chụp một cách chăm chú.

Trong ảnh chụp, một người đàn ông cao lớn đẹp mã đang ôm một thiếu niên vào lòng. Bọn họ bị chụp từ góc dưới bên phải, tuy mờ nhưng cũng đủ để nhận ra ai với ai.

Ông ta bấm đốt ngón tay: “Các ông xem, đây chẳng phải là quỷ sao?”

Vừa dứt lời, gương mặt đạo trưởng Khúc Dịch lộ lên một vẻ âm trầm.

Lúc này giống như là đang buồn ngủ mà có người đưa gối tới cho vậy.

Ông ta chẳng cần phải bịa lý do để dẫn dắt bọn họ nữa.

Thế nhưng mọi người xem xong thì đồng loạt lắc đầu: “Cậu ta không phải quỷ.”

“Sao cậu ta có thể là quỷ được?”

“Rõ ràng là chụp được ảnh cậu ta mà, còn rõ nữa… Quỷ đâu mà quỷ?”

Đạo trưởng Khúc Dịch mím môi, thừa biết rằng chuyện này hơn phân nửa là do có cao nhân nhúng tay vào nên mới có thể ngưng tụ thành thực thể.

Ánh mắt ông ta hơi lóe lên, thật sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này, vì thế lại mở miệng nói: “Đúng thật là quỷ nhập vào cậu ta.”

Mọi người cau mày, chăm chú nhìn vào ảnh chụp.

“Mặt mũi tinh tế.”

“Tinh, khí, thần* đều đủ cả.”

*Tinh, khí, thần: ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người. Nếu một trong ba kém đi hoặc thiếu hụt sẽ dẫn đến bệnh tật hoặc có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng.

“Dưới mắt không có quầng thâm xanh tím. Hừm, ngược lại còn khá trắng nữa.”

Đạo trưởng Khúc Dịch: “…”

Kinh Đình Hoa: “…”

Đạo trưởng Khúc Dịch đang tính mở miệng để bổ sung thêm gì đó, thì người đàn ông gầy gò đã ngẩng đầu lên, nói: “Nhìn không ra là quỷ, nhưng ông vừa mới xuất quan, nói vậy thì lúc bế quan ông đã tu luyện lợi hại hơn chúng tôi một chút rồi. Ông nói ông nhìn ra đó là quỷ, vậy thì chúng tôi cũng nhìn ra là quỷ.”

Mục đích của đạo trưởng Khúc Dịch đã đạt được, ông ta thầm cười.

Ông ta lại chuyển đề tài sang hướng khác, hỏi: “Vẫn chưa có người của Quy Vân Môn tới à?”

Những người khác nghe ông ta nhắc đến nơi đó thì không khỏi ngẩn ra, sau đó mới lắc đầu nói: “Ai mà hiểu được cách Quy Vân Môn làm việc? Mấy buổi giao lưu như này khá chắc là sẽ không tới.”

Đạo trưởng Khúc Dịch bày ra vẻ mặt đáng tiếc.

Ông ta thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Nếu người của Quy Vân Môn tới, vậy thì những người khác không cần ra tay, Quy Vân Môn sẽ giải quyết trong một nốt nhạc, tránh được kha khá phiền phức.

Người đàn ông râu ria lại luống cuống lần mò di động: “Đợi đã, chuông điện thoại của tôi kêu.”

Ông ta nhận điện thoại, lớn tiếng nói: “A lô!”

Nói chuyện chưa đến hai phút.

Người đàn ông râu ria c.h.ế.t lặng cúp điện thoại, sau đó nói: “Người của Quy Vân Môn tới rồi…”

“Người đâu?” Giọng đạo trưởng Khúc Dịch đầy chấn động, hỏi.

Những người còn lại nghe thế, ai ai cũng kinh ngạc.

“Đang ở sân bay.”

Vì thế đoàn người không chần chừ nữa, lập tức đến sân bay đón người.

Chỉ có Chu đại sư dìu Đình Nhất đại sư đi chậm lại, sau đó thì hoàn toàn dừng lại.

“Gọi cho cậu chủ nhỏ.”

“Gọi cho Kinh Tửu Tửu.”

Hai người gần như là mở miệng cùng lúc.

Sau đó hai người vội lôi điện thoại ra, một người gọi cho Bạch Ngộ Hoài, một người gọi cho Kinh Tửu Tửu. Thế nhưng đáp lại chỉ là những tiếng chuông báo bận.

Chu đại sư vội chặn một chiếc xe lại: “Ông không thể đi, ông phải ở lại đây làm nội ứng. Tôi tới nơi tìm người, tôi biết địa chỉ!”

Đình Nhất đại sư đáp lại theo bản năng: “Ừ.”

Đáp xong ông mới cảm thấy từ “nội ứng” này nghe cứ là lạ thế nào. Nghe chừng không phải là làm gì tốt đẹp cho lắm.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên Đình Nhất đại sư làm trò này, ngẫm lại thì cũng có chút kích thích.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...