Đáng iu xỉu - C75.2

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:58
Lượt xem: 25

Cổ họng Bạch Ngộ Hoài phát nghẹn.

Thiếu niên thật sự quá mức đáng yêu rồi.

Bạch Ngộ Hoài đeo vòng tay vào cho cậu: “Để tôi xoa cho cậu.” Lúc nói lời này, sắc mặt Bạch Ngộ Hoài bình tĩnh, nhưng tim lại đập cực nhanh.

Kinh Tửu Tửu hỏi liên tục mấy câu: “Quỷ có dạ dày không? Ấm khí nằm trong dạ dày à? Là xoa bụng hay xoa miệng đó?”

Cậu nằm trong ổ chăn, từ từ ngưng tụ thành thực thể.

Không đợi Bạch Ngộ Hoài trả lời, Kinh Tửu Tửu lại hỏi: “Có phải khi quay lại người giấy, tôi mới có thể giống như là có cơ thể, xoa bụng để thuận khí?”

“Nhưng mà người giấy nhỏ quá.” Kinh Tửu Tửu nói xong thì tự mình phủ định, “Anh có xoa được bụng tôi đâu, toàn xoa trúng m.ô.n.g tôi thôi.”

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tâm tình của anh như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, nếm trải hết đủ loại tư vị.

“Vậy thì ngủ đi.” Lúc này Bạch Ngộ Hoài mới nằm xuống.

Kinh Tửu Tửu nằm trong ổ chăn trở mình, ghé sát vào tai anh hỏi: “Anh muốn sờ m.ô.n.g tôi không?”

Bạch Ngộ Hoài: ?

Bạch Ngộ Hoài cứng đờ lên tiếng: “… Hả?”

Muốn. Không muốn. Câu trả lời cứ kẹt cứng trong cổ họng anh.

Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm: “Từ sau khi tôi chết, tôi chưa từng chạm qua m.ô.n.g của mình, nhưng chắc chắn là không hề giống của người giấy.”

Cổ họng Bạch Ngộ Hoài hơi chuyển động.

Anh chưa kịp mở miệng, Kinh Tửu Tửu đã lái chủ đề qua hướng khác: “Tôi cảm thấy ngày mai chúng ta không thể xuống núi được đâu.”

Sau đó Kinh Tửu Tửu chui lại vào trong người giấy, kéo chăn lên, ngủ.

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Chưa được sờ gì cả.

Đúng như Kinh Tửu Tửu đoán, sáng hôm sau, Giản Tùy Phàm lồm cồm ngồi dậy, thoáng nhìn qua đồng hồ.

Bảy giờ sáng.

Giản Tùy Phàm bắt đầu đợi mặt trời mọc. Chỉ cần mặt trời mọc hẳn là bọn họ có thể đi rồi.

Nhưng chờ là phải chờ đến khi mọi người dậy hết.

“… Đã mười giờ rưỡi rồi.” Người quay phim run rẩy nói.

Bầu trời bên ngoài vẫn tối đen.

Đây là cảnh tượng mà bọn họ chưa từng gặp qua, Thiên Cẩu che trời cũng không được như thế.

Giản Tùy Phàm hoàn toàn điên rồi.

Hắn tóm lấy người quay phim: “Chương trình mấy người có bệnh à? Làm trò gì thế? Hay là mấy người đã thay đổi giờ trên đồng hồ của bọn tôi?”

Mặt người quay phim tái xanh: “Tôi cũng không biết tại sao lại như thế này anh Giản ơi… Anh Giản bình tĩnh chút!”

“Có phải đám quỷ sai tối hôm qua quay lại không?” Vân Hinh run rẩy, “Là bởi vì chúng ta cần phải c.h.ế.t sao? Có phải bọn họ muốn khóa hồn chúng ta lại không?”

“Không phải.” Bạch Ngộ Hoài phủ định chắc nịch.

Kinh Tửu Tửu ghé sát vào cạnh tai anh nói: “Bây giờ không có âm khí dày đặc đến thế…”

Ấn Mặc chăm chú quan sát bên này, nhìn người giấy nhỏ bám trên tai Bạch Ngộ Hoài, lúc thì huơ huơ tay, lúc thì lắc lắc chân, lúc còn đạp lên vai Bạch Ngộ Hoài, lúc còn định leo lên đầu Bạch Ngộ Hoài ngồi…

Ấn Mặc kiềm chế sự ghen tị trong lòng.

Cứ như thế mà làm lành?

Cứ như thế? Cứ như thế thôi á?

Không tát Bạch Ngộ Hoài hai bạt tai?!

Ấn Mặc ngẫm lại, anh ta và Đinh Hãn Băng đã quên đi Kinh Tửu Tửu, không thể cứu cậu, thậm chí còn không thể gặp cậu lần cuối… Kinh Tửu Tửu cũng không vì thế mà trách cứ bọn họ.

Ấn Mặc thoáng ngây người.

… Đôi khi thật sự không biết rằng rốt cuộc đó là sự ôn nhu của Kinh Tửu Tửu hay là sự lạnh lùng của cậu.

Bởi vì không để tâm nên mới không hề tức giận.

Ấn Mặc siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, đèn nén hết mọi suy nghĩ. Anh ta ngẩng đầu, hơi mở to mắt: “… Là lão già ngày hôm đó.”

Lão già đó dập đầu trên nền đất vừa cứng vừa lạnh như băng, miệng cứ liên lục lẩm bẩm gì đó.

Sau đó lại nhanh chóng đứng lên, đi lên hai bước rồi lại quỳ xuống dập đầu.

Dưới mảnh trời tối đen.

Trên ngọn núi hoang vu, chỉ có mình lão ở đó, không ngừng lặp lại những động tác này.

Từng tiếng dập đầu vang lên, không mạnh cũng không nhẹ đánh vào trong lòng mọi người, mang đến cảm giác kinh dị.

“Lão ta đang làm gì thế?” Giản Tùy Phàm nghiến răng, “Bị điên à?”

Dường như Kinh Tửu Tửu cảm nhận được gì đó, thế là trượt xuống từ lưng Bạch Ngộ Hoài, sau đó để đám quỷ nhỏ cõng cậu, rồi nhanh chóng lao về phía sau một bức tường.

Nhờ có tường che chắn, Kinh Tửu Tửu chui ra khỏi người giấy rồi đeo vòng lên.

Cậu chậm rãi bước ra ngoài.

Quý Mạnh thấy cậu đầu tiên, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng: “… Sao cậu lại ở đây?”

Mấy người Giản Tùy Phàm quay đầu lại, bọn họ không cảm thấy đáng sợ mà ngược lại còn cảm thấy may mắn.

“Có phải cậu mới từ dưới núi lên không? Cậu đến bằng cách nào? Cậu xem xem tại sao trời ở đây vẫn tối đen thế?” Giản Tùy Phàm vội vàng hỏi.

Kinh Tửu Tửu lắc đầu, chỉ về phía Bạch Ngộ Hoài: “Tôi vẫn đi theo anh ấy, mọi người lên núi tôi cũng có theo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c75-2.html.]

Vẻ mặt Giản Tùy Phàm đầy thất vọng.

Kinh Tửu Tửu tiến lên phía trước, kề tai Bạch Ngộ Hoài nói nhỏ: “Tôi cứ cảm thấy hình như có thứ gì đó đang sợ tôi…”

“Trong nhà xưởng hả?”

Kinh Tửu Tửu gõ nhẹ mũi chân xuống đất: “… Cảm giác lạ lắm, ở trong nhà xưởng, cũng có thể là ở ngoài. Tối hôm qua lúc Diễm Ma kia biến mất là tôi đã cảm nhận được.”

Kinh Tửu Tửu nói tới đây, đột nhiên dừng một chút, sau đó cậu quay đầu hỏi Bạch Ngộ Hoài: “Anh đã từng nói, vạn vật đều có linh hồn…”

Bạch Ngộ Hoài: “Ừm?”

Kinh Tửu Tửu lập tức ra khỏi nhà xưởng.

Bạch Ngộ Hoài theo sát phía sau.

Giản Tùy Phàm cắn răng: “Lúc này rồi mà còn chạy lung tung à? Chả giúp gì được thì thôi, còn định gây thêm phiền hả?”

Những người còn lại không hề động đậy, cũng không hề lên tiếng.

Bọn họ không còn dám xem những thứ trước mắt là sắp xếp của tổ chương trình nữa. Nơi là quỷ dị quá, không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Ấn Mặc nhìn theo không chớp mắt, sau đó cũng đi ra ngoài.

Đinh Hãn Băng không chút do dự, cũng đi ra theo.

Những người khác ngây ngốc.

Ấn Mặc biết niệm kinh đó!

Anh ta đúng thật là từng làm hòa thượng mà!

Không phải người ta đồn rằng khí chất trên người hòa thượng có thể trấn áp tà ma sao?

Anh ta không thể đi được! Những người khác nghĩ vậy, đành phải cắn răng theo sau.

Lúc đến gần lão già kia.

Lão già ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, sau đó lại nhanh chóng quỳ xuống tiếp tục dập đầu, vẻ mặt lạnh lùng cũng quay trở lại thành vẻ bi thương, miệng lẩm bẩm: “Ở đâu… Tất cả đang ở đâu…”

“Rốt cuộc lão ta đang bái cái gì vậy?” Giản Tùy Phàm nhíu mày hỏi.

“…” Không ai trả lời.

“Có khi nào ông ta biết cách xuống núi không? Ai hỏi đi?” Giản Tùy Phàm lần nữa lên tiếng.

Lúc này lão già cũng vừa vặn dập đầu xong, đứng dậy nói với ngữ khí lạnh tanh: “Có thể cả đời này mấy người cũng không xuống núi được đâu…”

Giản Tùy Phàm siết chặt nắm tay: “Mẹ nó, ông nói cái gì thế?”

“Nếu muốn đi, vậy thì học theo tôi đi, quỳ xuống dập đầu, đi từ đầu này đến đầu kia…” Lão già chỉ điểm cuối phía xa xa.

Giản Tùy Phàm: “Đồ điên!”

Kinh Tửu Tửu nói nhỏ: “Tôi xác nhận rồi, thứ kia ở dưới chân tôi.”

Bạch Ngộ Hoài nhíu mày: “Dưới chân cậu?”

Ấn Mặc nhanh chóng phản ứng, định nhấc chân Kinh Tửu Tửu lên.

Bạch Ngộ Hoài: “Là đất dưới chân cậu?”

Kinh Tửu Tửu: “Ừ.”

Động tác của Ấn Mặc dừng ngay lại.

“Cái gì dưới đất cơ?” Những người khác vội hỏi, cả đám căng thẳng nhìn về phía Kinh Tửu Tửu.

Mà người lão già kia cũng hơi run run, nhưng không có ai phát hiện.

Kinh Tửu Tửu nghĩ nghĩ rồi nói: “Là mảnh đất này á.”

“Cái gì?” Giản Tùy Phàm nhăn mày nhăn mặt, cảm thấy cách nói chuyện của thiếu niên này giống như đang đùa giỡn người khác vậy.

Kinh Tửu Tửu ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt đất.

Mặt đất gồ ghề, đất đá cằn cỗi, khắp nơi đều là ổ gà, không có chút sức sống nào.

“Là mảnh đất này đang sợ tôi đó.” Kinh Tửu Tửu lặp lại lời nói của mình.

Giản Tùy Phàm nghe xong thì suýt bật cười.

Quý Mạnh cũng cảm thấy khó tin. Cho dù Kinh Tửu Tửu là quỷ, cũng đâu thể nào bảo rằng một mảnh đất sợ cậu được.

Chương trình này thật sự là có vấn đề! Những người tham gia ai cũng có vấn đề! Giản Tùy Phàm thầm mắng trong lòng.

“Cậu bảo nó sợ cậu à?” Lão già kia đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn chằm chằm Kinh Tửu Tửu, đôi mắt vẩn đục kia như phát ra ánh sáng.

Lão bước đến định chạm lấy Kinh Tửu Tửu nhưng lại bị Bạch Ngộ Hoài ngăn cản.

Lão gì cẩn thận hỏi: “Cậu là gì? Cậu có phải là thần không?”

Kinh Tửu Tửu ló đầu ra từ phía sau Bạch Ngộ Hoài, cậu bắt được một lỗ hổng từ lời nói của lão.

Ngữ khí của thiếu niên ung dung, cậu hỏi lại: “Thế nào? Ông từng gặp qua thần à?”

Cả người lão già run rẩy, miệng thì thào: “Ở đây, ở đây… Tất cả đều ở đây…”

Không biết là đang nói cho ai nghe.

Nhưng Kinh Tửu Tửu lại gần như là có thể xác định lão đã gặp qua thần, có thể là gặp qua Diêm La Vương mặc đồ đỏ tên Diễm Ma kia nữa kìa.

Kinh Tửu Tửu đi một vòng quanh lão già: “Ông bái thần? Ước nguyện sao?”

Lão già ngậm miệng không nói gì.

Kinh Tửu Tửu dừng một chút: “Ông không chỉ đang ước mà còn giao ra thứ gì đó. Thứ này… thật sự rất có giá trị, vô cùng giá trị đối với người trấn này. Ông đã giao cả một mảnh đất lớn này.”

Cậu nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài: “Không phải Diễm Ma đến để khóa hồn mà là đến thu cống phẩm. Nhưng cống phẩm không phải là tôi mà là thứ này.” Kinh Tửu Tửu nói xong thì giẫm chân.

Trên mặt Kinh Tửu Tửu hiện lên tia thất vọng, như thể cậu đang thất vọng vì ông lão, cũng như là đối với Kinh Đình Hoa trước đây.

“Nơi này đã bị đào cho nát bấy… Mấy người đã vứt bỏ núi mà đi rồi. Bây giờ còn dùng nó để tế thần linh. Mấy người không chỉ chà đạp lên nó, mà còn đùa bỡn thần linh đó.”

Bình luận

5 bình luận

Loading...