Đáng iu xỉu - C59

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:07:02
Lượt xem: 37

Tiểu hòa thượng không khỏi ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Sư phụ, nắm đ.ấ.m của đại sư huynh cứng lắm, có thể đánh nhau luôn đó.”

Lão hòa thượng cầm đầu: “…”

Lão hòa thượng: “Biết rồi biết rồi, mau gõ cửa đi.”

Ấn Mặc trầm giọng: “Tôi cũng là bạn của cậu ấy.”

Lúc này Lâm Chi mới tránh ra .

Dù sao thì hỗn độn này chưa từng được dạy, rất dễ bị lừa. Ai tới nói là bạn thì gã đều sẽ tin hết.

Ấn Mặc gõ cửa

Chẳng mấy chốc phía bên trong đã có người lên tiếng: “Ai?”

Sắc mặt Ấn Mặc hơi thay đổi.

Đây là giọng của Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu sống cùng nhau?

“Tôi là Ấn Mặc.”

“…”

Một đám hòa thượng đợi ở ngoài khoảng chừng ba mươi giây thì tiểu hòa thượng lại lên tiếng: “Hình như chúng ta không được hoan nghênh lắm thì phải.”

Gân xanh trên thái dương Ấn Mặc đập bình bịch, nếu không phải thầy trò thân thiết thì ông đã ném tên tiểu hòa thượng này vào lò thiêu từ lâu.

Ấn Mặc lại đưa tay gõ cửa: “Bạch ảnh đế, ngài Bạch ơi. Chúng ta nói chuyện một chút, tôi biết hôm nay hôm nay có tà thần đến gặp Kinh Tửu Tửu. Phải nghĩ cách để đối phó mới mấy thứ này chứ đúng không?”

Lúc này cửa mở ra.

Bạch Ngộ Hoài đứng đó, trên tay vẫn còn quấn cà vạt, tóc của anh ướt đẫm mồ hôi, được tùy tiện vuốt ngược về sau, người thì vẫn mặc đồ diễn, không cài một khuy áo.

Nhìn thì có vẻ là phóng khoáng, khác xa dáng vẻ quần áo chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ như mọi khi của anh.

Nhưng cho dù là như vậy.

Ngoài cửa nhiều người như vậy, mà đứng trước mặt anh, cũng chợt cảm thấy áp lực.

Bạch Ngộ Hoài lãnh đạm địa nhìn quét qua bọn họ: “Đến từ núi Lăng Dương à?” Nói xong, anh nhìn về phía lão hòa thượng đứng đầu: “Đình Nhất đại sư?”

Đình Nhất chắp tay hành lễ: “Là tôi.”

Ấn Mặc vội lên tiếng: “Không biết Tửu Tửu có nói cho cậu chưa, hồi nó còn nhỏ tôi và nó có quen biết, quan hệ thân thiết lắm, hẳn là nó có thể tin tưởng dựa dẫm vào tôi… Tôi hy vọng ngài Bạch có thể giao người cho tôi.”

Chỉ tiếc là thân hình Bạch Ngộ Hoài cao lớn, đứng chặn ở cửa nên ông cũng không thể thấy rõ được phía bên trong, càng miễn bàn đến chuyện nhìn thấy Kinh Tửu Tửu.

Bạch Ngộ Hoài vô thức siết tay.

Cà vạt quấn quanh vết thương khiến anh cảm thấy hơi đau.

Bạch Ngộ Hoài: “Quan hệ thân thiết? Quan hệ thân thiết đến từ một phía như Đinh Hãn Băng ấy hả?”

Vẻ mặt Ấn Mặc cứng đờ: “Không phải.” Ông điều chỉnh lại biểu cảm, bình tĩnh hơn Đinh Hãn Băng nhiều: “Tôi không giống Đinh Hãn Băng.”

Bạch Ngộ Hoài ôn hoà nói: “Đúng thật là không giống. Tuy Đinh Hãn Băng đơn phương làm bạn thân nhưng vẫn liều mạng ghi nhớ Kinh Tửu Tửu. Còn Ấn tổng tuyệt không.”

Tiểu hòa thượng sợ hãi nói: “Sư phụ, con thấy nắm đ.ấ.m của đại sư huynh lại cứng rồi.”

Đình Nhất: “…”

Ấn Mặc: “…”

Bạch Ngộ Hoài vẫn còn chừa lại chút sĩ diện cho đám người này, anh thản nhiên nói: “Chuyện thì có thể bàn, còn Kinh Tửu Tửu chỉ có thể ở trong này.”

Lúc này Kinh Tửu Tửu còn đang lười biếng nằm trên sô pha, tay cũng không còn quá đau nữa.

Cậu nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, không khỏi tò mò mà hoi: “Ai thế?”

Cậu còn đang định biến thành trạng thái quỷ hồn cho thoải mái.

Bạch Ngộ Hoài nghiêng người, quay đầu lại nói chuyện với Kinh Tửu Tửu: “Ấn Mặc và mấy hòa thượng.”

Hòa thượng!

Mấy hòa thượng luyện đồng tử công, mở miệng là nói thiện ngữ, một chữ có thể đánh c.h.ế.t rất nhiều quỷ!

Kinh Tửu Tửu đứng lên, cân nhắc giữa việc cưỡi trên cổ Bạch Ngộ Hoài an toàn hơn hay ở trong phòng ngủ an toàn hơn?

Bên kia Ấn Mặc đã dẫn người vào.

“Tửu Tửu.” Ấn Mặc đè nén giọng.

Lão hòa thượng ở phía sau ân cần dạy, ý muốn khuyên Bạch Ngộ Hoài quay đầu là bờ: “Cậu có biết mình đang làm gì không? Là nuôi quỷ đó!”

Lão hòa thượng nói xong, quay đầu nhìn về hướng sô pha.

Nhìn thấy Kinh Tửu Tửu, đồng thời bọn họ cũng thấy một đám quỷ nhỏ đầy mặt đất đang có ý định leo trên người cậu.

Lão hòa thượng, tiểu hòa thượng: !!!

Tất cả đều sợ ngây người.

Người này đâu chỉ là nuôi quỷ!

Người này là đang mở một trại nuôi quỷ đó!

Quá hoang đường, quá hoang đường!

Kinh Tửu Tửu rụt người yên lặng trên sô pha.

Bạch Ngộ Hoài thấy thế, trong lòng cảm thấy không vui. Thiếu niên hoàn toàn không cần sợ bọn họ… Bọn họ nói là đến hỗ trợ, nhưng như này mà được gọi là hỗ trợ sao?

Bạch Ngộ Hoài lập tức đi tới sô pha.

Kinh Tửu Tửu nhìn thấy Bạch Ngộ Hoài thì an tâm hơn nhiều.

Kinh Tửu Tửu ư hư hư chui vào lòng Bạch Ngộ Hoài, vùi đầu vào n.g.ự.c anh, thì thào như đang làm nũng: “Bọn họ là ai? Có thể không gặp được không?”

Lão hòa thượng: “Không cần giả vờ. Chúng tôi đều biết cậu là quỷ.”

Kinh Tửu Tửu: “…”

Kinh Tửu Tửu đành phải ngồi thẳng lại.

Lồng n.g.ự.c Bạch Ngộ Hoài trống rỗng.

Anh cảm thấy càng không vui hơn nữa.

Lão hòa thượng đang chuẩn bị mở miệng, nếu không khuyên được Bạch Ngộ Hoài, vậy thì chuyển sang khuyên quỷ vậy.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài lại lên tiếng trước.

Anh cúi đầu, nhìn về phía đám quỷ nhỏ đang run rẩy, ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Sao bọn nó lại chạy đến đây hết vậy?” Sao? Nhân lúc Kinh Tửu Tửu đang suy yếu, muốn chia nhau mỗi đứa cắn một miếng sao? Nếu như thế thì thôi g.i.ế.c quách hết đi cho xong, ăn không vô thì thôi vậy, sau này bắt con mới là xong.

Kinh Tửu Tửu: “Ban đầu là con quỷ nhỏ của Quan Nham chạy đến rồi trèo lên người tôi, sau đó mấy con quỷ nhỏ khác cũng trèo lên người tôi, con nào cũng trèo đến vị trí miệng tôi, lại còn ngừng một chút nữa.” Kinh Tửu Tửu dừng lại, sau đó nghi hoặc mà nói: “… Giống như là, bảo tôi cắn chúng nó một miếng vậy? Tách ra từng con để tôi cắn, như vậy thì tôi sẽ không thể nào nuốt hết luôn trong một lần.”

Lão hòa thượng, tiểu hòa thượng: ???

Lại còn có dây chuyền quỷ nhỏ sản xuất lương thực cho quỷ tự động đưa đến bên miệng sao?

Vậy tức là người đàn ông này đang nuôi một trai quỷ đúng không?

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài tốt lên được một tí: “Ừ vậy ăn một con đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c59.html.]

Lão hòa thượng nghe xong câu nói nhẹ nhàng này của anh, đương trường thay đổi sắc mặt: “Cậu điên rồi à? Cậu thật sự dùng quỷ để nuôi quỷ sao? Cậu có biết là cứ như thế này cậu sẽ nuôi ra một thứ đáng sợ không?”

Bạch Ngộ Hoài cũng không quay đầu lại: “Tôi nghĩ mấy từ thứ này thứ nó nên dùng để hình dung tà thần thì hơn.”

Lão hòa thượng: ?

Lão hòa thượng mím môi dưới: “Người trẻ tuổi, đừng tức giận với tôi. Cậu ta không phải là người, mà là quỷ đó… Người trẻ tuổi biết nuôi quỷ, chắc cũng đã từng tiếp xúc với huyền học rồi đúng không. Cậu có từng nghe qua về Quy Vân Môn chưa? Bọn tôi ra tay là nhẹ hơn họ nhiều lắm đó. Nếu hôm nay ở đây không phải là tôi mà là người của Quy Vân Môn thì bọn họ đã chẳng dài dòng, g.i.ế.c sạch hoặc là thu vào trong đỉnh để luyện hóa rồi…”

Tiểu hòa thượng túm lấy tay áo lão hòa thượng.

Sắc mặt lão hòa thượng tối sầm: “Được rồi, ta biết rồi, nắm đ.ấ.m của đại sư huynh con lại cứng nữa chứ gì.”

Tiểu hòa thượng rụt rè chỉ chỉ Bạch Ngộ Hoài: “Không phải, là anh ta.”

Lão hòa thượng thở dài một hơi: “Cậu đang làm gì thế?”

Kinh Tửu Tửu thật sự không nhịn được bèn lên tiếng: “Thật ra thì bây giờ tôi cũng không muốn ăn quỷ nhỏ cho lắm.” Cắn một miếng cũng hơi kỳ kỳ.

Lão hòa thượng nhịn không được nói: “Đó cũng chỉ là nhất thời thôi.”

Ấn Mặc cắt lời: “Nói đủ chưa? Quên mất hôm nay đến để làm gì rồi à?” Ấn Mặc lấy ra từ trong n.g.ự.c một thứ gì đó trông giống ngọc, đặt lên bàn: “Thứ này đã bị khí tức của tà thần kia đập vụn, có thể nói rằng, một khi tà thần hoàn toàn khôi phục, nó sẽ biến thành một thứ gì đó đáng sợ… hại nhân gian đó.”

Lão hòa thượng nhìn thứ giống ngọc kia một lát, cổ họng phát ra một tiếng rên rĩ.

“Thứ này một triệu hai trăm chin đó! Nát! Nát rồi!”

“Tà thân c.h.ế.t tiệt! Viên ngọc truyền thừa cuối cùng của tôi!”

“Tà Thần ở đâu? Tôi liều mạng đấu với nó tới cùng!”

Kinh Tửu Tửu: ?

Bạch Ngộ Hoài: “.”

Kinh Tửu Tửu nói: “Có hai tà thần.”

Lão hòa thượng nhìn về phía Ấn Mặc.

Ấn Mặc nhíu mày: “Hai? Đều là đến tìm cậu sao?”

“Có một pho tượng là do mấy người Quan Nham thỉnh từ nước ngoài về, nhưng… nó có vẻ xem tôi là đồ bổ, muốn ăn tôi.” Kinh Tửu Tửu đứng lên, “Muốn nhìn ấn ký của tà thần trên lưng tôi không?”

Tất cả mọi người nghểnh cổ lên xem.

Thật ra mấy thứ này bọn hỏ chỉ mới được xem qua trong sách.

Lông mày Bạch Ngộ Hoài giật giật, đưa tay kéo Kinh Tửu Tửu trở về.

“Không cần nhìn. Đúng thật là có hai pho. Một pho tượng từ Kinh thị theo tới Hải thị, không biết bản thể hiện tại ở đâu, có thể lẫn vào hòm đạo cụ của tổ kịch. Một pho tượng khác ở trong phòng thờ khách sạn của Quan Nham.”

“Hai pho?” Lão hòa thượng hơi suy nghĩ.

Tiểu hòa thượng nói nhỏ: “Sư phụ, thật ra giờ chúng ta về chùa, sau đó ăn uống tiết kiệm thì chỉ cần bốn mươi năm là có thể mua lại một tượng ngọc để khai quang rồi.“

Giờ lại muốn chạy à?

Bạch Ngộ Hoài trực tiếp giao cho họ nhiệm vụ: “Tà thần trong phòng Quan Nham hẳn là không khó bắt.“

Đình Nhất thở dài một tiếng: “Dù có tà thì cũng là thần mà. Mà là thần thì con người dễ gì chống lại được.“

Ông nói: “Tôi sẽ làm hết sức.”

Bạch Ngộ Hoài coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Ngoài ra thì cũng phải nhanh chóng tìm được pho tượng đi theo Kinh Tửu Tửu. Bắt đầu từ các nhân viên đạo cụ trong đoàn phim, cứ hễ là cái gì dính dáng tới tượng thần thì mua về trước đã, có thể dùng danh nghĩa của tôi để mua. Đình Nhất đại sư cũng khá nổi trong giới, hẳn là biết nên làm cách nào để đem tượng thần về một cách ổn thỏa nhỉ?”

Ấn Mặc ôn hòa lên tiếng: “Danh tiếng của tôi cũng đâu hề kém hơn ngài Bạch đây đâu ha?”

Ấn Mặc dúi thẻ vào tay tiểu hòa thượng: “Dựa theo lời cậu ấy nói mà làm, nếu đối phương đòi tiền, thì lấy thẻ của ta mà quẹt.”

Tiểu hòa thượng cầm chặt thẻ, kinh ngạc nói: “Hóa ra đại sư huynh nhiều tiền thế á? Tôi và sư phụ còn tưởng đại sư huynh phải đi ăn xin vài năm nữa chứ!”

Bên trong đoàn phim.

Một cái người đàn ông sắc mặt ảm đạm, giống như là bị bệnh nặng quanh năm suốt tháng, đi ra từ trong góc, đưa mắt đánh giá xung quanh.

Thật buồn cười, không ngờ hắn gặp phải nguyền rủa của tà thần rồi.

Đây là cách của Kinh Tửu Tửu sao?

Mời thêm một pho tượng tà thần chờ hắn ở đây?

Người đàn ông chậm rãi nhắm mắt lại, lại lần nữa tập trung tìm kiếm vị trí của Kinh Tửu Tửu, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại ngã gục xuống.

Cơ thể của hắn chống đỡ không được lâu.

Sức mạnh có hạn không nói, ngay cả thể xác con người cũng chịu không nôi.

Không sao, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi.

Tượng thần được đặt trên rương đạo cụ ở một góc, quanh nó tựa như hiện lên một vầng sáng nhàn nhạt, sau đó lại tắt ngủm.

Lúc này có vài người vừa bước đến vừa tán ngẫu.

“Đoàn phim bên cạnh hôm nay có hơi kỳ lạ nhỉ?“

“Ừ cảm giác khá là tà.“

“Tôi thấy cũng không có gì tà lắm. Chỉ là không ngờ có người lại bỏ số tiền lớn để mua mấy đạo cụ bị hỏng.”

“Ha ha, anh có tiền rồi thì mời bọn tôi ăn bữa cơm đi. Bọn tôi không bắt anh chia tiền đâu…”

Bọn họ dựa theo lời dặn của người tới mua, dùng một tấm vải vàng không biết bao nhiêu năm tuổi bọc lấy tượng thần, sau đó lấy dây đỏ cột lại.

Một bên khác, Đình Nhất đại sư bái một cái, sau đó cũng dùng một tấm vải bọc một pho tượng Phật tứ diện vào.

Cuối cùng cả hai tượng thần đều được đưa đến phòng của Bạch Ngộ Hoài.

Toàn thể hòa thượng ngồi xếp bằng bên cạnh niệm kinh.

Bạch Ngộ Hoài: “Đừng niệm.”

Tiểu hòa thượng ngẩn người: “Sư phụ nói không niệm sẽ không trấn được tà thần.”

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng: “Niệm cũng không trấn được.”

Nhưng Kinh Tửu Tửu lại cảm thấy không thoải mái.

Các hòa thượng nhìn anh, rồi lại nhìn Đình Nhất đại sư, không biết nên nghe ai.

Đình Nhất đại sư nhìn chằm chằm Bạch Ngộ Hoài, cảm thấy người đàn ông quá mức tuấn mỹ trước mặt mình không bình thường. Ông hỏi: “Cậu có cách gì sao?”

Vừa dứt lời, mảnh nhỏ nhìn giống như ngọc kia hoàn toàn biến thành bột mịn.

Đình Nhất đại sư: “Không tốt! Quả nhiên Tà Thần rất mạnh! Miếng vải thấm nước tiểu đồng tử, và dây nhuộm bởi m.á.u tướng quân cũng không trói được…”

Sắc mặt các lão hòa thượng trở nên nghiêm trọng: “Chỉ sợ hôm nay không ai có thể quay về…”

Các tiểu hòa thượng thì sợ tới mức liên tục niệm kinh.

Bạch Ngộ Hoài rút ra một cây đao, cởi cà vạt quấn trên tay xuống: “Kinh Tửu Tửu, tránh qua một bên.”

Kinh Tửu Tửu đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, nghĩ nghĩ, sau đó xoay hai tượng thần lại.

Lập tức hai tượng thần bốn mắt nhìn nhau.

Phật tứ diện: Mùi quen thuộc! Thứ to gan dám che mắt thần linh!

Tà thần lâu đài cổ: Mùi quen thuộc! Thứ to gan dám nguyền rủa ông đây!

Bình luận

5 bình luận

Loading...