Đáng iu xỉu - C58

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:56
Lượt xem: 34

Đoàn phim xảy ra chuyện, người đại diện của Quan Nham vội vàng tìm kiếm nhân viên y tế, nào ngờ vừa quay lại, phim trường đã rối tung cả lên.

Điện thoại trong túi người đại diên kêu reng reng liên tục.

Anh ta nhanh chóng bắt máy, sợ bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng.

“… Bảo Quan Nham… quay về… rơi rồi, có người rơi từ trên lầu xuống rồi.”

Cái gì rơi xuống?

Người đại diện không nghe rõ, cuộc gọi bị gián đoạn vì tín hiệu không tốt, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ biết là gọi từ nhà của Quan Nham tới.

“Quan Nham…” Người đại diện vội chạy qua, “Nhà anh hình như có chuyện!”

Nhưng gió thổi quá mạnh, thổi mạnh vào mặt khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo. Ai không biết còn tưởng bão sắp tới nữa.

Anh ta bực mình nhìn về hướng của Quan Nham.

Tại sao gã vẫn ngồi trước mặt thiếu niên, không có ý định cử động?

Nhưng ngay sau đó, người đại diện nhìn thấy khí thế sắc bén của Bạch Ngộ Hoài, anh giữ chặt gáy của Quan Nham, ấn mạnh gã xuống như thể miếng thịt đặt trên thớt gỗ, chực chờ bị cắt khúc.

Cơ thể của Quan Nham như đang co giật.

Thiếu niên ngồi phía đối diện thì hệt như bị phỏng, cậu bật dậy khỏi chỗ ngồi ngay lập tức.

“Chạy mau!” Đạo diễn Hướng hét lên ở đằng xa.

Bạch Ngộ Hoài đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên buông Quan Nham ra, rồi ôm Kinh Tửu Tửu vào trong lòng, nhanh chóng lùi về phía sau.

Gác xây phía trên khu nghỉ ngơi “ầm” một tiếng, đập mạnh xuống ngay người Quan Nham.

Người đại diện gào lên một tiếng đầy đau khổ: “Quan —— Nham ——”

Lúc này Kinh Tửu Tửu đã bình tĩnh hơn, cậu vô thức nắm lấy tay áo sơ mi của Bạch Ngộ Hoài, ngoài cái đầu đang đau ong ong thì cổ tay cậu cũng đau đớn vô cùng.

“… Anh ta bắt đầu gặp xui xẻo rồi.” Kinh Tửu Tửu thì thào.

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Chẳng ai ngờ tới, tà thần từ lâu đài cổ nhập vào vừa đi thì lại tới lượt tà thần thỉnh từ nước ngoài về ra tay. Một khi Quan nham đã xui xẻo, sự xui xẻo đó sẽ không ngừng lại, thậm chí là vạ lây luôn những người xung quanh.

“Tà thần kia còn ở đó không?” Kinh Tửu Tửu nhẹ giọng hỏi.

“Hẳn là đi rồi.” Bạch Ngộ Hoài cắn môi dưới. Hôm nay anh đã chuẩn bị thần để liều c.h.ế.t mà đấu một phen rồi.

Kinh Tửu Tửu thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn nắm chặt áo của Bạch Ngộ Hoài, sau đó nói nhỏ: “Thật ra thì gặp rồi cũng không thấy sợ lắm.”

Bạch Ngộ Hoài gật đầu đáp lại, đưa tay nắm lấy cổ tay Kinh Tửu Tửu.

Thiếu niên không né tránh, tùy cho anh nắm.

Khuôn mặt vốn dĩ đã trắng như tuyết, bây giờ nhìn qua lại trông có vẻ tái nhợt, làn da cũng giống như trở nên trong suốt hơn một chút.

Bạch Ngộ Hoài vội xắn tay áo xác nhận.

Vẫn đang đeo vòng tay.

Vậy là tốt rồi, sẽ không dễ dàng biến trở về trạng thái quỷ hồn.

Gió dần dần ngừng lại.

Lúc này nhìn xung quanh bốn phía, đoàn phim không sao cả, chỉ có cây cỏ xung quanh, tất cả đều khô héo trong nháy mắt.

Tất cả mọi người đều thấy da đầu mình tê rần: “… Mẹ nó. Hôm nay gặp quỷ à?”

Kinh Tửu Tửu có chút chột dạ, vội nhỏ giọng hỏi: “Là tôi làm hả?”

Bạch Ngộ Hoài: “Ừ”. Anh dừng lại, nói: “Vô cùng lợi hại.”

Kinh Tửu Tửu nghe được nửa câu sau thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chột dạ trong lòng cũng giảm đi một chút. Lợi hại là tốt rồi, nếu lợi hại hơn như vậy, cậu có thể hoàn toàn không cần sợ tà thần kia nữa rồi.

Bên kia, người đại diện của Quan Nham và các nhân viên công tác, người thì báo cảnh sát, người thì gọi xe cứu thương, người thì xông lên cứu Quan Nham.

Bởi vì sợ gây thêm thương tích, bọn họ chỉ dám nhấc những thứ đang đè len nhau.

Cuối cùng vẫn là nhân viên cấp cứu đưa người ra ngoài.

Cả người Quan Nham chẳng hề chảy máu, chỉ có trên mặt là bị trầy xước nhẹ.

Gã nhắm chặt hai mắt, lộ ra gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, càng nhìn càng giống bị ngạt thở.

Bạch Ngộ Hoài đứng cách đó không xa, vẫn luôn nắm chặt cổ tay Kinh Tửu Tửu, không có ý định tiến lên thăm hỏi, nhẹ giọng nói: “Ba ngọn lửa trên người Quan Nham, đã tắt mất hai ngọn rồi.”

Kinh Tửu Tửu hơi kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Đầu tiên là nuôi quỷ nhỏ, lửa trên vai đã trở nên yếu dần. Sau đó là đưa tượng thần từ nước ngoài về, bị tượng thần trả thù, thế là một ngọn lửa đã tắt. Hôm nay lại bị tà thần nhập, lại tắt thêm một ngọn nữa.” Bạch Ngộ Hoài hơi cau mày, nhưng cái cau mày đó là cái cau mày do khó xử chứ không phải ghét bỏ. Anh nói: “Sở dĩ tiếng xấu của tà thần bay xa là do một khi nó đã nhìn trúng ai thì kết cục của người đó rất thảm.”

Nói tới đây, Bạch Ngộ Hoài đột ngột dừng lại.

Lời này không phải là đ.â.m một nhát d.a.o nhỏ vào lòng Kinh Tửu Tửu sao?

Thật ra Kinh Tửu Tửu cũng không thèm để ý, cậu chỉ yếu ớt lên tiếng: “Tôi cảm thấy hơi mệt.” Rất giống trạng thái của cậu sau khi phát điện ở lâu đài cổ.

Bạch Ngộ Hoài khẽ nhíu mày.

Điều này chứng minh Kinh Tửu Tửu đã căng thẳng đến mức nào khi tà thần đến.

Đại khái thì thứ kia đã dùng giọng điệu dụ dỗ khi nói chuyện với Kinh Tửu Tửu. Nhưng cuối cùng lại bị cậu chặn lại theo bản năng.

Cho nên cậu mới thoát được.

“Quay về khách sạn.” Bạch Ngộ Hoài trầm giọng nói.

“Ừm.”

Bạch Ngộ Hoài đỡ cậu lên xe, những người khác cứ tưởng cậu bị sợ hãi quá độ nên đành ân cần an ủi cậu đôi ba câu, sau đó thì nhìn theo chiếc xe lăn bánh rời đi.

Xe đi được nửa đường thì lại có tiếng Lâm Chi đập cửa xe.

Lâm Chi vội vàng chen vào: “Tửu Tửu! Tửu Tửu! Vừa rồi cậu có ngửi thấy khí tức cực kỳ đáng sợ không?”

“Có.” Kinh Tửu Tửu dựa vào ở Bạch Ngộ Hoài.

“Đó là cái gì vậy?” Lâm Chi sợ hãi hỏi.

“Tà thần.”

Dĩ nhiên là Lâm Chi không có chút khái niệm nào đối với thứ, chỉ cảm thấy với khí tức vừa rồi hẳn là rất đáng sợ.

Lâm Chi hỏi: “Vậy hai người vừa mới đụng phải nó hả?”

Kinh Tửu Tửu: “Ừ, ngồi đối diện tôi.”

Lâm Chi: “Vãi!”

Lâm Chi: “Tửu Tửu, cậu không sợ sao? Cậu lợi hại quá, cậu bảo vệ tôi với.” Nói xong, gã định chui tọt vào lòng Kinh Tửu Tửu

Lúc này Bạch Ngộ Hoài mất hết kiên nhẫn, ném cho Lâm Chi một ánh nhìn: “Anh là hỗn độn, sợ cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c58.html.]

Lâm Chi: “Ồ, hóa ra tôi có thể không cần sợ nó à?”

Lâm Chi hét toáng lên: “Tôi đây đã hiểu, để tôi đi đối mặt với nó.”

Kinh Tửu Tửu: ???

Kinh Tửu Tửu vội vàng túm cây đao bên hông gã: “Thật ra cũng không cần phải vội như thế. Lỡ nó nuốt luôn anh thì sao?”

Lâm Chi đành phải lại ngồi trở về.

Hôm nay tâm trạng của Bạch Ngộ Hoài không quá tốt, anh lạnh lùng mỉa mai: “Tôi chưa bao giờ gặp qua hỗn độn nào ngốc như anh.”

Lâm Chi há to mồm, không thể nào cãi lại.

Gã làm người không được, mà làm hỗn độn cũng không xong.

Bạch Ngộ Hoài đưa tay xoa nhẹ thái dương, nói một cách lạnh lùng: “Hỗn độn đến từ trong đất trời, đất trời vũ trụ là cha mẹ của anh. Không khí của đất trời là cho anh sử dụng. Sao anh phải sợ nó?”

Lúc trước Lâm Chi học theo một con quỷ gà mà, học được toàn mấy thứ vô dụng, bây giờ nghe Bạch Ngộ Hoài nghiêm túc giảng dạy, gã có hơi không tiêu hóa nổi, chỉ biết ngây ngốc hỏi: “Vậy, vậy sử dụng như thế nào?”

Lúc này xe đã dừng trước cửa khách sạn.

Bạch Ngộ Hoài đỡ Kinh Tửu Tửu xuống xe.

Lâm Chi vội đuổi theo đi: “Rốt cuộc là sử dụng như thế nào?”

Bạch Ngộ Hoài lười chỉ dạy cho gã: “Tự mình đọc sách đi.”

Bạch Ngộ Hoài đỡ Kinh Tửu Tửu vào thang máy.

Kinh Tửu Tửu còn nhịn không được chậc lưỡi: “Nếu bây giờ ở trạng thái quỷ hồn là có thể trực tiếp bay lên cho đỡ phiền rồi.”

Bạch Ngộ Hoài “ừm” đáp lại, có vẻ không tập trung cho lắm

Chờ vào phòng, Bạch Ngộ Hoài lập tức mở đèn, sau đó vén tay áo của Kinh Tửu Tửu lên. Trên cổ tay, cánh tay trắng muốt của Kinh Tửu Tửu có vài vết màu vàng.

Dấu vết này sâu, cứ như là khắc sâu vào trong da thịt, linh hồn cậu.

Kinh Tửu Tửu: “Bảo sao tôi lại cảm thấy đau. Mà thành quỷ rồi sao thần kinh cảm giác đau lại còn được nhỉ?” Cậu chân thành đặt ra một câu hỏi ngàn năm không có lời giải.

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài cũng đột nhiên trầm xuống, vội buông tay cậu, sau đó đứng dậy vào nhà vệ sinh. Lúc anh nhảy xuống từ giàn giáo, dây xích siết tay anh quá chặt, vết thương trên tay anh thật sự rất sâu, đến bây giờ m.á.u vẫn chưa ngừng chảy.

Bạch Ngộ Hoài vặn vòi nước nóng rồi đưa tay vào, anh nhìn theo dòng nước đang cọ rửa miệng vết thương của mình, dòng nước cuốn trôi phần lớn bám trên miệng vết thương.

Lúc Bạch Ngộ Hoài đi ra, trên tay anh được quấn vài vòng thật dày bằng cà vạt.

Kinh Tửu Tửu: “Anh bị thương à?”

Bạch Ngộ Hoài trả lời qua loa: “Ừ.”

Anh ngồi xuống đối diện Kinh Tửu Tửu, vốn muốn bảo thiếu niên cởi quần áo, để anh nhìn kỹ xem, lúc anh chạy đến ghì chặt Quan Nham, m.á.u trên tay anh có văng trúng rồi để lại dấu vết trên người cậu không.

Nhưng nhớ lại cách ngày hôm qua cậu cời đồ… Bạch Ngộ Hoài lại đành phải kiềm lại mong muốn đó.

Lúc này Kinh Tửu mới hỏi: “Trên tay tôi là gì vậy? Là cái gì có thể làm quỷ bị thương?”

Bạch Ngộ Hoài: “Máu của tôi.”

Kinh Tửu Tửu kinh ngạc đến mức nhảy dựng, nhưng lại nhanh chóng ngồi lại đàng hoàng, cậu dùng cách mà hôm nay Bạch Ngộ Hoài khen cậu để khen ngược lại: “Máu của anh… cũng lợi hại ghê.”

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Bạch Ngộ Hoài: “Cậu nói đúng.”

Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ, cũng may mình không phải ác quỷ hút m.á.u người. Chứ không thì hút vài phát là anh c.h.ế.t tươi.

Một bên khác.

Một chiếc bánh mì xe phóng nhanh đến phim trường.

Mấy lão hòa thượng, tiểu hòa thượng bước xuống, ở giữa là Ấn Mặc đang mặc tây trang giày da, vô cùng chói mắt.

Đoàn phim đang loạn bỗng nhiên im lặng trong chớp mắt, sau đó có người nhận ra Ấn Mặc.

“Ấn tổng!”

“Sao Ấn tổng lại đến đây?”

Các nhân viên công tác lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì gác đổ đè người, cây cỏ xung quanh khô héo, tương lai nơi này cũng chẳng thể làm phim trường cho các bộ phim khác, lúc đi rồi chẳng biết sẽ phải đền bao nhiêu tiền, bây giờ không biết là nên vui hay nên buồn nữa.

Lão hòa thượng nhìn một lượt xung quanh: “… Đây là do lệ quỷ làm rồi, chỉ cần nó thở thôi là toàn bộ cây cối xung quanh sẽ khô héo hết.”

Nhân viên công tác: ???

Lúc này đạo diên Hướng nghe nói nhà đầu tư đến thì vội chạy đến, kể lại chuyện đã xảy ra cho Ấn Mặc nghe.

Ấn Mặc nhíu mày hỏi: “Ông nói, cậu ấy và Bạch Ngộ Hoài đi rồi?”

Đạo diễn Hướng: ?

Hình như ngài get trọng điểm hơi sai thì phải?

Ấn Mặc: “Đọc số phòng khách sạn của bọn họ cho tôi.”

Đạo diễn Hướng đài phải nói..

Mọi người nhìn Ấn Mặc, rồi nhìn chiếc xe bánh mì bé nhỏ không phù hợp với khí chất của ông và cả mấy lão hòa thượng nữa, ai ai cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng bọn họ cũng không tiện hỏi Ấn Mặc muốn làm gì. Vì thế đành phải trầm mặc đưa mắt nhìn chiếc xe của Ấn Mặc đang đi xa dần.

Nhưng mà… xe này không bị quá tải hả?

Xe bánh mì mà còn có thể chở được nhiều người như vậy à?

Dựa vào số phòng mà đạo diễn Hướng cung cấp, Ấn Mặc thuận lợi đi đến trước cửa phòng. Nhưng bây giờ trước cửa phòng cũng đang có người đứng. Nhìn sơ qua thì vẻ ngoài của người kia có phần na ná Bạch Ngộ Hoài, gã mặc đồ lính, bên hông còn có một cây đao. Cách ăn mặc như vậy hoàn toàn hông phù hợp với thời đại này.

“Là quỷ?!” Mấy tiểu hòa thượng cả kinh.

Lâm Chi không vui phản bác lại: “Mấy người mới là quỷ á.”

“Cách ăn mặc của anh như thế mà còn bảo không phải hả…” Tiểu hòa thượng tức tối cãi lại.

Lão hòa thượng lên tiếng: “Gã không phải quỷ.”

Lão hòa thượng đánh giá gã một lượt từ trên xuống: “Trên người có khí tức của đất trời, cậu là thứ gì? Yêu quái tu luyện thành người sao?”

Ấn Mặc chẳng thèm quan tâm Lâm Chi là yêu hay là quái, ông đưa tay định gõ cửa.

Thế mà Lâm Chi lại ngăn cản ông.

Thầm nghĩ, đến cả mà còn không được vào, dựa vào đâu mà ông vừa đến là đã gõ cửa đòi vào?

“Ông tìm ai?” Lâm Chi hỏi.

Sắc mặt Ấn Mặc trầm xuống: “Cậu là ai?”

Lâm Chi: “Tôi là bạn tốt của Tửu Tửu.” Đương nhiên là hỗn độn thì làm gì biết đỏ mặt, thậm chí ngữ khí của gã còn kiên định nữa: “Là cái loại bạn lâu dài, cả đời ấy.”

Không biết lời này chọc trúng chỗ nào của Ấn Mặc.

Ấn Mặc hơi siết chặt tay.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...