Đáng iu xỉu - C57

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:58
Lượt xem: 28

Bên kia quay phim.

Quan Nham và Bạch Ngộ Hoài được dây kéo lên, đứng trên giàn giáo giữa tòa nhà cao tầng. Bạch Ngộ Hoài giống như trở thành người khác, ánh sáng u ám buông xuống, gương mặt anh tối tăm, tựa như là quái vật ăn thịt người, quần áo trên người lộ ra những vết m.á.u loang lổ. Dây xích sắt rỉ sét bị kéo lê trên giàn giáo, va chạm phát ra âm thanh lạnh lẽo.

Kinh Tửu Tửu gần như không để ý đạo diễn hô 123 khi nào.

Ngay sau đó, Bạch Ngộ Hoài vung một quyền vào Quan Nham.

Dây xích sắt nặng nề quấn quanh tay anh, nhưng cảm như thật sự rất nhẹ.

Một luồng khí lạnh lùng xông thẳng vào mặt Quan Nham, gã theo bản năng mà nín thở, quay đầu tránh đi.

Sợi xích sắt va vào ống sắt, vang lên một tiếng “đinh”.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ biết nó sẽ đau đớn đến mức nào.

Đại khái chỉ cần một quyền thôi là đã có thể đập nát lục phủ ngũ tạng của một người…

Quan Nham thoáng d.a.o động tinh thần.

Những cú đ.ấ.m được vung tới liên tục, xích sắt trên tay Bạch Ngộ Hoài siết chặt lấy ống sắt, lạnh lùng dán sát vào mặt Quan Nham. Nhất thời ngay cả lời thoại Quan Nham cũng không nhớ ra.

Lúc này Quan Nham mới phát hiện, đối diễn với Bạch Ngộ Hoài rất áp lực.

Trước đây sở dĩ có ít người nhắc tới, là bởi vì vi Bạch Ngộ Hoài hiếm khi biểu hiện tính công kích và chèn ép .

Quan Nham lần nữa mất tập trung.

Bạch Ngộ Hoài đã kéo toàn bộ giàn giáo ra.

Hai người đồng loạt rơi xuống.

Quan Nham hoàn toàn quên mất dây thép, bay loạn trên không trung.

Bạch Ngộ Hoài nắm lấy cổ áo gã.

Quan Nham muốn tránh cũng không được.

Gã chống lại ánh mắt Bạch Ngộ Hoài, trong nháy mắt, thậm chí gã cảm giác Bạch Ngộ Hoài đang muốn g.i.ế.c mình.

“Shhh…” Quan Nham rít lên.

Ngay sau đó, bởi vì tư thế chạm đất không đúng, lưng bị đè trên đất, nửa người đều đau đến tê dại. Xích sắt nặng trĩu quấn chặt cổ và n.g.ự.c khiến Quan Nham thở không được, nhìn ánh mắt Bạch Ngộ Hoài, theo bản năng lộ ra sự sợ hãi.

“Mau mau mau.”

“Anh Quan không sao chứ?”

Nhưng câu hỏi nhiều hơn là: “Bạch ca không bị gì chứ?”

“Dây xích sắt tôi đeo cho Bạch ca quá nặng, vừa rồi tôi suýt nữa không bắt được Bạch ca.”

Đạo diễn Hướng cũng có chút lúng túng, sợ gặp chuyện không may, vội vàng đi lên phía trước.

Bạch Ngộ Hoài trầm mặc nhìn Quan Nham nửa ngày cũng không đứng dậy được, thản nhiên nói: “Đổi thành đóng thế đi.”

Người chưa từng dùng đóng thế – Quan Nham nghiến răng: “Không cần…”

Phó đạo diễn nhịn không được xen vào: “Lão Quan, cậu chuyên nghiệp là tốt. Nhưng cũng phải lấy lợi ích của đoàn làm phim làm trọng chứ. Tiếp theo cậu còn có cảnh quay nữa đó, để bị ảnh hưởng là sẽ diễn không tốt đâu. Cậu không cần giữ sức để diễn tiếp sao? Chưa kể hai cảnh sau cũng có chút nguy hiểm. Nếu cậu xảy ra chuyện, tiến độ bị trì hoãn không nói, chúng tôi ăn nói như thế nào với fan, công ty và người nhà của cậu đây?”

Quan Nham không nói gì.

Bên này Kinh Tửu Tửu cũng vội vàng đứng dậy: “Tôi đi xem thử.” Nói xong thì đặt ly nước xuống.

Hứa Tam Vũ vốn cũng muốn đi, nhưng ngẫm lại, Bạch Ngộ Hoài có thể muốn nhìn thấy Kinh Tửu Tửu hơn, nên cậu ta cứ thế ngồi trở lại. Cậu ta sờ ly nước… Ủa kì vậy? Ly, ly nước sao lại biến dạng rồi? Tay của cậu chủ nhỏ làm bằng kim cương hả?

Kinh Tửu Tửu nhanh chóng bước tới phía sau Bạch Ngộ Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh bị ngã hả?”

Vẻ mặt Bạch Ngộ Hoài dịu đi: “Không sao. Có thiết bị bảo hộ.”

Kinh Tửu Tửu: “Ờm.”

Nhưng cậu vẫn cảm giác một thoáng d.a.o động nơi trái tim. Không đúng, cậu là quỷ, không có tim. Vậy thì cảm giác đó là gì? Kinh Tửu Tửu có chút không thể miêu tả.

“Cảnh này quay xong có dùng được không?” Kinh Tửu Tửu lại hỏi.

Bạch Ngộ Hoài: “Chắc là có thể.”

Lúc này Kinh Tửu Tửu mới yên tâm.

Lỡ như bị Quan Nham kéo chân, Bạch Ngộ Hoài sẽ phải nhảy từ trên cao xuống lần nữa.

Lúc này đạo diễn gọi diễn viên đóng thế qua.

Diễn viên đóng thế hơi ngạc nhiên.

Hắn cầm tiền lương của Quan Nham, thật ra trong lòng cũng băn khoăn, không hiểu Quan Nham mỗi lần kêu bọn họ đi theo là vì sao? Hơn nữa hắn cũng thật sự có khát vọng muốn nổi tiếng. Rất nhiều diễn viên hành động cũng bắt đầu từ thế thân. Mà giờ thì hay rồi, ngay cả một cơ hội cũng không có…

Nhưng hiện tại…

Đóng thế liên tục nói với Quan Nham: “Cám ơn anh Quan, cám ơn anh Quan chiếu cố!”

Tiểu Vương nói rất đúng, may mắn không phải là giả!

Bọn họ đi theo cũng đều được hưởng ké rồi!

Những cảnh hành động kế tiếp gần như đều được hoàn thành bởi diễn viên đóng thế.

Kinh Tửu Tửu nhìn Bạch Ngộ Hoài lại phải đứng dưới máy quay, rồi gập ngón tay tính toán xem mình lấy lại được bao nhiêu tài sản.

Hứa Tam Vũ: ?

Hứa Tam Vũ: “Cậu đang làm gì đó?”

Kinh Tửu Tửu: “Tính xem tôi có bao nhiêu tiền.”

Hứa Tam Vũ nở nụ cười, nói: “Cậu không cần bận tâm đâu…” Bạch ca có rất nhiều tiền, tiền nhiều đến mức người ta không tưởng tượng nổi.

Kinh Tửu Tửu: “Tôi lo có thể không đủ dùng.”

Lần trước cậu hỏi đạo sĩ tóc vàng bắt quỷ, trong tay anh ta là cái gì vậy, hết bao nhiêu tiền. Tóc vàng tùy ý chỉ tay một món, ba trăm nghìn, lại chỉ thêm một món, ba triệu. Nếu tương lai cậu cũng mua những thứ này cho Bạch Ngộ Hoài, chẳng phải tiền sẽ bay đi rất nhanh sao?

Hứa Tam Vũ bất đắc dĩ nói: “Cậu có bao nhiêu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c57.html.]

Kinh Tửu Tửu: “Không nhiều lắm, tiền mặt có thể sử dụng chỉ có ba trăm triệu, mười ba bất động sản ở Kinh thị, bốn trung tâm mua sắm… Còn có rất nhiều thứ không thể tiêu. Phải đợi sau sinh nhật, mới có thể tiếp tục mở khóa một phần.”

Hứa Tam Vũ: ???

Thực xin lỗi, quấy rầy rồi.

Nhưng rất nhanh sau đó Kinh Tửu tửu không còn sầu não nữa.

Bởi vì cậu phát hiện, làm quỷ có thể tiết kiệm tiền á!

Sau này cậu tiêu tiền, có thể ít hơn nhiều so với trước kia!

Hứa Tam Vũ nhanh chóng đứng dậy đi làm việc khác, lúc này Quan Nham bị thay xuống, không biết vì sao, đột nhiên đi tới trước mặt Kinh Tửu Tửu.

Gã kéo ghế ra, ngồi xuống.

Sau đó đột nhiên nhe răng trợn mắt, như thể là m.ô.n.g đau.

Vẻ mặt Quan Nham rất quái lạ, thoáng chốc có vẻ âm trầm, nhưng một chút âm trầm này lại nhanh chóng tan biến.

Gã nhìn về phía Kinh Tửu Tửu, ngữ khí thong thả, gằn từng tiếng, như là rất nhiều năm chưa nói chuyện bình thường: “Rốt cuộc cũng gặp được ngươi.”

Kinh Tửu Tửu: ?

Quan Nham có bệnh hả?

Khóe miệng Quan Nham nhếch lên, kéo thật dài.

Rõ ràng là đang cười, lại làm cho người ta cảm thấy ác ý không nói nên lời.

Gã nói: “Ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn. Ta đã thấy vô số bộ dáng của ngươi. Nhưng ngươi chưa từng gặp qua ta. Đây là gặp mặt đầu tiên và chính thức của chúng ta.”

“Đương nhiên, bây giờ thứ ngươi trông thấy không phải là bộ dáng thật của ta. Đây chỉ là nơi ở tạm thời thôi.”

“Nhưng cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp mặt.”

“Ngươi biết không? Ta rất thích ngươi.”

“Kinh gia nhiều người như vậy, nhưng ta thích nhất chính là ngươi.”

“Ngươi rất hoàn mỹ.”

“Cho nên ta không từ bỏ được, muốn một hơi nuốt sạch ngươi.”

Sau lưng Kinh Tửu Tửu nổi lên cảm giác ớn lạnh.

Mặt quỷ lạnh buốt.

Kinh Tửu Tửu mấp máy môi: “Là ngươi.”

“Hóa ra ngươi biết ta?”

Kinh Tửu Tửu: “Chưa từng học cụm ‘Tiếng xấu bay xa’ à?”

Quan Nham nở nụ cười: “Không nên. Ngươi là bé ngoan Kinh gia, không nên nói như vậy.”

Kinh Tửu Tửu cẩn thận tìm tòi một chút, gần đây lướt mạng có học được một từ hot: “Ngươi có biết vì sao ông nội của Tiểu Minh có thể sống đến một trăm chín mươi chín tuổi không?”

Quan Nham dừng lại, sau đó cười: “Thật thú vị, ngươi muốn ta kể chuyện cổ tích cho ngươi trước khi ngỏm à?” Gã hỏi: “Vậy ngươi nói đi, vì sao?”

Kinh Tửu Tửu: “Bởi vì ông ấy chưa bao giờ xen vào việc của người khác.”

Quan Nham: “…”

“Ngươi không thích lâu đài công chúa ngủ trong rừng à?” Quan Nham hỏi.

Kinh Tửu Tửu: “Thích. Bởi vì nó là do ba tặng cho ta.”

Quan Nham: “Vậy theo ta quay về…”

Kinh Tửu Tửu ngắt lời hắn: “Giờ thì không thích nữa, bởi vì bên trong có thứ dơ bẩn, làm nơi đó dơ bẩn theo.”

Quan Nham: “Ngươi thật sự thay đổi rồi, nói chuyện không còn lễ phép nữa.”

Kinh Tửu Tửu mím môi dưới, âm khí dày đặc trên người theo bản năng phóng ra ngoài, cuốn lấy tất cả mọi thứ.

Phim trường bỗng có gió giật mạnh, lá cây bay múa tứ tung.

Phó đạo diễn: “Lão Quan, cậu không quay nữa thì về trước nghỉ ngơi đi… Chết tiệt! Có chuyện gì vậy?”

Bạch Ngộ Hoài đang ở lầu hai cùng diễn viên đóng thế, đột nhiên giũ bỏ xích sắt quấn trên tay, nhảy từ lầu hai xuống, sau đó lao tới khu nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người trong đoàn phim bị dọa ngây người: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Mặt mày Bạch Ngộ Hoài lạnh như băng, anh khẽ siết chặt ngón tay, chạy nhanh đến gần.

Lâm Chi cùng lúc đó co đầu rút cổ lăn ra khỏi phòng khách sạn chật hẹp.

Đáng sợ quá. . . Đã xảy ra chuyện gì? Tửu Tửu của gã đâu?

Mà một chiếc xe bánh mì cũng đang phi nhanh về hướng này.

Bên trái xe treo biểu ngữ “Khai quang 80 đồng”, bên phải treo” Buổi gặp mặt giao lưu hữu nghị văn hóa Phật giáo lần thứ 338 sắp được tổ chức” .

Trong xe, Ấn Mặc nghiến răng, nốt ruồi giữa trán ngày càng đỏ: “Tôi nói rồi, thứ đó sẽ đi theo cậu ấy!”

Ông cầm một pho tượng ngọc trong tay, tượng ngọc dường như không chịu nổi áp lực, từ từ nứt ra.

“Nhanh, lái nhanh lên!”

Bên trong khách sạn, tà thần dựa vào cửa sổ, nháy mắt lại thay đổi vị trí.

Nó đến trước cửa sổ khác sáng sủa hơn.

Cái gì che khuất tầm mắt của nó?

Là ai dám mạo phạm thần linh?

Đôi mắt nó nhấp nháy ánh đỏ.

Nếu đã như vậy, trước hết cứ làm cho người đàn ông thờ cúng nó gặp xui xẻo bắt đầu từ giây phút này.

Nó muốn con quỷ xinh đẹp phải sợ hãi.

Bình luận

5 bình luận

Loading...