Đáng iu xỉu - C56

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:59
Lượt xem: 25

Quan Nham cũng biết hai ngày nay mình quay phim có chút lơ đãng, còn đi muộn về sớm. Cho nên hôm nay gã đã ra khỏi nhà từ sớm.

Trước khi những người khác đến, người đại diện gọi cho hắn: “Rose’ bên kia gửi thiệp đến phòng làm việc, mời cậu ba ngày sau đến dự tiệc tối.” Giọng nói bên kia cực kỳ nhỏ, giống như kẻ trộm cắp vậy.

Quan Nham nghe vậy, tim chợt đập nhanh.

Trong mắt công chúng, tiệc tối của Rose’ chỉ là một buổi tiệc thời trang bình thường, kém sôi động hơn tiệc tối từ thiện thường niên trong giới. Nhưng Quan Nham rất rõ ràng, tiệc tối của Rose’ mới là nơi kết hợp giữa quyền lực, sắc đẹp và tiền tài. Ở nơi đó, gã thậm chí còn có thể kết giao với người mà bình thường gã muốn nịnh nọt cũng không được.

Theo gã biết, hình như Bạch Ngộ Hoài chưa bao giờ tham gia các hoạt động như vậy.

Ngại quá, lần này đến lượt gã phất lên rồi.

Quan Nham mỉm cười.

Kinh Tửu Tửu ở xa xa có thể trông thấy được gương mặt đầy gió xuân của Quan Nham.

Phó đạo diễn vừa tới cũng đụng phải vẻ mặt này.

Phó đạo diễn: “… Lão Quan, vui vẻ thế? Lần trước sao lại nhập viện?”

Quan Nham lúc này mới thu lại nụ cười, sau đó hàn huyên với phó đạo diễn vài câu rồi vội vàng đi quay phim.

Gương mặt Hứa Tam Vũ hiện rõ hai chữ khó hiểu: “Ủa, sáng hôm nay anh ta dẫm trúng phân chó hay sao mà vui dữ vậy?”

*dẫm phân chó được xem là điềm may

Kinh Tửu Tửu: “Anh ta đang thờ thần đó.”

Hứa Tam Vũ: “Thờ thần vui vậy hả?”

Kinh Tửu Tửu nghĩ nghĩ: “Có thể là vì anh ta có chuyển biến tốt?”

Thế gian không có điều gì tốt đẹp tuyệt đối.

Kinh gia dùng cậu để trả giá, còn Quan Nham sẽ dùng gì để trả giá đây?

Buổi chiều cùng ngày, Quan Nham trả lời thêm mấy cuộc gọi, sau mỗi lần cúp máy, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy biểu hiện của Quan Nham tốt hơn rất nhiều.

Gã ngồi một góc nhỏ giọng run rẩy nói chuyện với người đại diện: “Mẹ tôi gọi điện thông báo nhà cũ của tôi sắp bị phá bỏ… Anh trai và chị gái tôi vẫn chưa biết. Có thể phải bồi thường ba căn hộ và năm triệu tệ. Ngoài ra thì bộ phim mà trước kia Mạnh Hòa Tân nhận vai đó, đạo diễn gọi điện muốn mời tôi thay thế.”

Người đại diện run run nói: “Phía bên DG gọi điện thoại, nói muốn liên hệ với anh, bổ nhiệm anh làm đại sứ thương hiệu của bọn họ… Ngoài ra thì có bộ phim của đạo diễn Xung, mọi người xem trọng bộ đó lắm. Cậu còn nhớ đạo diễn Lý không? Ông ấy cử người đến hỏi, hỏi cậu có thời gian quay chương trình truyền hình vào cuối năm hay không?”

Quan Nham nói: “Là tượng thần! Nhất định là tượng thần! Giờ anh tin tôi chưa?”

Người đại diện kích động gật đầu: “Đương nhiên tin rồi! Không chỉ có anh đâu Quan ca, tôi, còn có trợ lý Tiểu Vương, Tiểu Lâm,… Bọn họ cũng gặp may mắn nữa! Tôi, công ty đột nhiên tăng thêm tiền cho tôi, còn có ý định chia 1% cổ phần công ty cho tôi. Còn Tiểu Vương… Không phải ngày nào cậu ta cũng cắm mặt chơi game gì đó à? Tối hôm qua cậu ta đánh thay người ta một trận game, không ngờ lại gặp phải phú nhị đại, một lần cho cậu ta luôn chín nghìn tệ! Còn cao hơn cả một tháng lương… “

Người đại diện nói luyên thuyên không ngừng.

Chỉ che giấu một việc, công ty còn muốn nhét thêm cho anh ta một tiểu hoa đán.

Mà thật ra thì Quan nham nghe xong cũng không được vui vẻ cho lắm.

Tượng thần này cho gã may mắn rồi, tại sao còn quan tâm đến người xung quanh gã nữa? Nhất là tên ngu ngốc Tiểu Vương, gì mà cao hơn một tháng lương? Haha, ý đang nói là chê gã phát lương thấp đúng không? Trừ một lần Tiểu Vương giúp gã tranh một cái đại ngôn game thì mới thấy được chút hữu dụng. Chứ bình thường có tác dụng gì à?

Lúc này người đại diễn nói đã đời rồi, anh ta nuốt nước miếng, dò xét sắc mặt Quan Nham, vô cùng chân thành tán thưởng: “Tôi còn phải cảm ơn Quan ca, nếu không có Quan ca, chúng tôi làm sao mà thơm lây được?”

Quan Nham cũng chỉ có thể cứng nhắc cười một cái.

Gã đang suy nghĩ, nếu may mắn này không chia ra, mà tất cả đều dồn lên hết một mình gã thì sẽ thế nào?

Lúc này nếu tượng thần ở đây, nghe xong sẽ nói với gã, sẽ chết.

Người ta thường nói, phúc hậu bạc mệnh, có nghĩa là, chúng ta không thể nào một lần mà nhận hết tất cả may mắn được, dễ đột tử lắm.

Quan Nham không nói chuyện với người đại diện nữa, gã sợ không kìm nén được sự khó chịu trong lòng.

Suy cho cùng loại cảm giác này, giống như cảm giác trúng mười triệu, lại bị cưỡng chế chia ba triệu cho người khác vậy.

Lúc này ở phòng khách sạn mà Quan Nham đang ở.

Dì lao công giật mình hoảng sợ: “Ôi, mấy người này bị cái gì thế nhờ? Thờ thần trong phòng? Điện thờ nhỏ như vậy liệu có đủ chỗ cho thần không? Cũng không sợ tượng thần không vui à? Đúng là có bệnh.”

Dì cầm giẻ lau chạy nhanh vào phòng tắm.

Chờ đến khi dì tỉ mỉ cọ xong bồn tắm lớn rồi đi ra, nơi điện thờ đã trống rỗng không một bóng tượng.

Dì lao công dụi mắt: “Tôi bị hoa mắt sao?”

Dì lắc đầu, cảm thấy nơi này rất kì quái nên cũng không dám ở lâu, vội vàng rời đi.

Tượng thần đứng ở bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống một cách trịch thượng.

Nơi này sắp trình diễn một màn g.i.ế.c gà dọa khỉ rồi…

Một người vừa nhận được niềm vui cực lớn khó tránh khỏi việc mất tập trung. Buổi sáng Quan Nham vừa mới tập trung, bây giờ lại đột nhiên lơ đễnh.

Đến cả đạo diễn Hướng cũng không hài lòng.

“Quan Nham hôm nay có chút xốc nổi, muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Quan Nham vẫn lý trí, vội nói: “Không, không, không, hai ngày nay tôi nghỉ ngơi không tốt. Tôi sẽ điều chỉnh lại trạng thái ngay lập tức.”

Lúc này, Bạch Ngộ Hoài đã quay phim xong.

Đạo diễn Hướng quay đầu lại nói với anh: “Bạch ca nghỉ ngơi trước đi.”

Bạch Ngộ Hoài gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Kinh Tửu Tửu, cũng không thật sự nghỉ ngơi. Thợ trang điểm đi theo sau, còn muốn giúp anh chỉnh lại lớp hóa trang.

Quan Nham phân tâm nhìn thoáng qua, hít vào một hơi nói: “Tôi diễn cảnh hành động trước nhé?”

Trán đạo diễn Hướng nổi gân xanh: “… Cảnh hành động tiếp theo của cậu không phải đều là diễn cùng Bạch ca với Đào Hà à? Bạch ca vừa mới ngồi xuống thôi đó.”

Quan Nham cũng phát giác chính mình lỡ lời.

Bình thường ở đoàn phim khác, đặc biệt là một năm nay, đại đa phần gã đều được mọi người tâng bốc, tán tụng. Lúc này chợt quên mất, cảnh này cho dù gã diễn chính, cũng không thể mở miệng là đưa ra quyết định cuối cùng.

Quan Nham sửa miệng: “Để tôi diễn cùng Đào ảnh hậu lần nữa.”

Bạch Ngộ Hoài: “Không cần. Cứ quay cảnh hành động đi.”

Kinh Tửu Tửu chống hai tay lên bàn nhỏ, nửa nằm sấp, hơi hơi ngửa đầu nhìn Bạch Ngộ Hoài.

Cậu khẽ cau mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c56.html.]

“Ngài Bạch khổ quá đi.”

Ban đầu Hứa Tam Vũ không thoái mải, thầm nghĩ Quan Nham đang tính toán gì? Kết quả vừa nghe Kinh Tửu Tửu chân thành cảm thán, lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Bạch ca cũng không khổ.

Anh chỉ là chuyên nghiệp mà thôi.

Thật ra nếu muốn trị Quan Nham cũng không khó, chỉ cần động một ngón tay thôi.

Nhưng Bạch ca lại không quan tâm đến loại tiểu nhân chỉ biết nhảy nhót trước mặt này.

Kinh Tửu Tửu từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải đau khổ, điều đau khổ nhất chính là cậu đã chết.

Hành vi của Quan Nham ở trong mắt cậu là lỗ mãng, không có phép tắc. Kinh Tửu Tửu không vui, thì thào: “Anh ta sắp gặp xui xẻo rồi.”

Hứa Tam Vũ vừa nghe thấy thế thì vội đè vai cậu lại, cậu chủ nhỏ mà bực bội là Bạch Ngộ Hoài sẽ ra mặt ngay, cậu ta nói: “Cậu làm cái gì? Cậu cũng đừng, đừng làm bẩn tay mình. Cậu sống an nhàn sung sướng, mười đầu ngón tay không thể để dính bụi trần đâu…” Nói như thế nào nhỉ, dính đến người như Quan Nham, Hứa Tam Vũ cảm thấy như đang vấy bẩn thiếu niên trước mặt vậy.

Kinh Tửu Tửu không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài hơi ngửa đầu để tiện cho thợ trang điểm. Rõ ràng anh ngồi khoanh chân ở đó, nhưng khí thế lại mạnh mẽ đè nặng lên thợ trang điểm khiến người ta có chút căng thẳng.

Thợ trang điểm cầm trong tay thứ gì đó giống cọ vẽ, bắt đầu tô vẽ hoa văn vàng nhạt trên lông mày Bạch Ngộ Hoài.

Người đàn ông trẻ tuổi nhắm chặt mắt, môi khẽ mím lại.

Ngũ quan hờ hững sắc bén.

Hoa văn vàng dọc theo trán anh, lan xuống tới cổ.

Bởi vì màu còn tương đối đậm đặc, nhìn qua cực kì chói mắt. Trong phút chốc lại thấm đượm một chút khí chất thần tiên.

Kinh Tửu Tửu dừng thở một chút, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao phải làm vậy?”

Hứa Tam Vũ ở bên cạnh lúc này mới giải thích: “Trong phim anh ấy biến thành quái vật nửa người nửa Phật.”

Bộ phim này thật đáng sợ!

Kinh Tửu Tửu khẽ rùng mình, nhịn không được nhìn Bạch Ngộ Hoài gần hơn một chút.

Bộ dáng hiện tại của anh làm Kinh Tửu Tửu cảm thấy người đàn ông này hơi bị thê thảm.

Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Ngộ Hoài rốt cuộc cũng đứng lên: “Ổn rồi chứ?”

Thợ trang điểm gật đầu: “Được rồi.” Nói xong thì mời đạo diễn Hướng đến xem.

Đạo diễn Hướng vừa nhìn, hai mắt đã sáng ngời, cũng không để Bạch Ngộ Hoài nghỉ ngơi, ngay lập tức mời người đứng vào ống kính.

Hứa Tam Vũ bên này lấy điện thoại ra xử lý công chuyện.

“Này, Mạnh Hòa Tân sao lại lên hotsearch thế?”

Điện thoại của Kinh Tửu Tửu vẫn đang bị khóa, cậu không muốn quầy rầy Bạch Ngộ Hoài làm việc, nên không nói cho Bạch Ngộ Hoài chuyện này.

Kinh Tửu Tửu vừa được nghe người ta bà tám với nhau, lúc này cậu vội sáp lại gần, muốn xem cùng Hứa Tam Vũ.

Hứa Tam Vũ đọc từng chữ trên tin tức: “Mạnh Hòa Tân dưỡng bệnh ở bệnh viện, khoe trong vòng bạn bè rằng, cả đêm dẫn em gái đánh game, độc thân hơn mười năm, phải chăng sẽ phát triển mối quan hệ mới? Đã có fan tìm ra ID của đối phương… Bạch… Tửu? Bạch Tửu?” Hứa Tam Vũ đột ngột quay đầu lại… : “Bạch Tửu, kia, kia, kia là cậu sao?”

Kinh Tửu Tửu: “Đúng vậy, là tôi á.”

“Sao cậu lại chơi nhân vật Ðát Kỷ?”

Kinh Tửu Tửu: “Anh ấy nói tôi là người mới, miễn cưỡng chơi nhân vật này đi.”

Bạch Ngộ Hoài bên kia hơi dừng chân.

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Anh đúng là có nói vậy.

Chơi có cái game thôi mà có thể lên hotserach được với Mạnh Hoà Tân.

Đừng nói Bạch Ngộ Hoài, Hứa Tam Vũ nhìn thấy xong mặt mày cũng tái mét.

Cậu chủ nhỏ chơi game cả đêm?

Không ở cạnh Bạch ca hả?

Ngẫm lại Bạch ca giống như ẩn cư thâm sơn rừng già, cái gì mà kiệt tác 3A, cái gì Steam, sbsp, Hứa Tam Vũ thầm nghĩ, biết vậy thì để hai vị này lên hotsearch chung với nhau còn hơn.

*AAA (hay Triple-A/3A): là những tựa game được đầu tư khủng, game b.o.m tấn, được rất nhiều game thủ đón nhận. AAA viết tắt cho A lot of money, A lot of time và A lot of resources.

*sbsp: hình như là game Spongebob SquarePants trên nền tảng Steam.

“Bạch ca?” Đạo diễn Hướng quay đầu lại, khó hiểu mà gọi một tiếng.

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới dời mắt, đi vào trường quay.

Lúc này chuyên gia đạo cụ và stylist cùng nhau đi lên, cúi đầu nói chuyện với Bạch Ngộ Hoài mấy câu, cuối cùng đeo hai sợi xích sắt vào tay anh.

Dây xích sắt siết c.h.ặ.t t.a.y anh, quấn quanh bàn tay, cổ tay, rồi đến một phần cánh tay, tầng tầng lớp lớp.

Đạo diễn Hướng chỉ dẫn cho Quan Nham: “Để trông thật hơn, khi quay sẽ sử dụng xích sắt thật. Như vậy lúc đánh vào tường mới không bị biến dạng. Đừng lo lắng, sẽ không đánh trúng người đâu. Quay đến cảnh đánh người, dùng đạo cụ là được.”

Quan Nham: “…”

Biết ngay mà, bảo sao Bạch Ngộ Hoài lại đồng ý diễn nhanh đến như vậy.

Nhân vật của Quan Nham là loại nhân vật phát triển dần*, còn Bạch Ngộ Hoài thuần túy là nhân vật phản diện. Về cơ bản chính là Quan Nham bị đuổi đánh.

*Nhân vật phát triển dần là kiểu nhân vật từ một tờ giấy trắng, trải qua bao nhiêu sóng gió để phát triển, trở hành như hiện tại.

Cho dù mấy thứ này không đánh vào mặt, Quan Nham cũng bị dọa sợ.

Quan Nham khẽ cắn môi: “Được.”

Gã không thể làm mất hình tượng của bản thân.

Kinh Tửu Tửu vẫn còn đang thắc mắc, hỏi: “Vì sao lại phải dùng xích sắt quấn tay?”

Lú trước Hứa Tam Vũ đã xem kịch bản tận ba lần, đây là vì tương lai hợp tác quay phim, cậu ta không muốn nói sai, cũng có thể giao lưu với người hâm mộ.

Hứa Tam Vũ trả lời ngay lập tức: “Theo thiết lập là vì cản trở nhân vật nửa người nửa Phật, cho nên phải mang xích sắt. Thời xa xưa, chỉ có phạm nhân tội ác tày trời mới đeo thứ này. Lấy nó xích người có Phật bên trong mình, chính là khinh thường Phật Tổ, muốn kìm hãm Phật… Bởi vì đeo quá lâu, nó cũng cũng từ từ biến thành vũ khí của nhân vật. Rồi sau đó… giống như hiện tại.”

Hứa Tam Vũ hạ giọng.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...