Đáng iu xỉu - C50.2

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:07:03
Lượt xem: 45

Quan Nham lướt qua vài bình luận, gã cười cười nói: “Cũng không biết tin này là thật hay giả, chuyện xấu của Bạch ca thật sự rất hiếm…” Nói xong, gã lặng lẽ đánh giá sắc mặt Kinh Tửu Tửu, nói: “Thật ra mọi người trong đoàn phim đều đang đoán quan hệ của cậu với Bạch ca.”

Kinh Tửu Tửu: “…”

Quan Nham tiếp tục tự biên tự diễn: “Vẻ ngoài của cậu rất được, không muốn làm diễn viên à?”

Lúc này Kinh Tửu Tửu mới hơi hơi quay đầu, mở miệng: “Không phải anh đã từng nói, vẻ ngoài xinh đẹp thì vĩnh viễn không thể làm diễn viên giỏi sao?”

Quan Nham nghe thấy giọng của thiếu niên thì hoảng hốt trong giây lát. Giọng nói của thiếu niên thật sự rất dễ nghe.

Nhưng ngay lập tức, gã cứng đờ người.

Quan Nham: “Cậu nghe ai nói?”

Kinh Tửu Tửu đương nhiên sẽ không nói là Hứa Tam Vũ.

Kinh Tửu Tửu: “Ai cũng nói thế như.”

Quan Nham vô thức túm lấy ống quần, đáy lòng đã bắt đầu dò xét, là người nào xung quanh hắn dám truyền ra ngoài.

Quan Nham cười: “Là hiểu lầm thôi. Tôi chỉ nói là bây có một vài người chỉ biết trông đợi vào gương mặt mà bỏ bê sự nghiệp.” Đây mới là lời Quan Nham nói với bên ngoài. Lời này còn mang lại cho hắn thanh danh tốt như một diễn viên giỏi giang, ngay thẳng.

Quan Nham chuyển hướng đề tài: “Cậu và Bạch ca rất thân thiết, Bạch ca đi đâu, cậu đi đó. Thật ra như vậy không tốt lắm, người đại diện Hứa Tam Vũ của Bạch ca từng đề cập đến chưa? Nhất định là rồi đúng không? Cậu xem, phiền toái ở đấy. Cậu là đứa trẻ nhỏ, mà anh ta lại là đại minh tinh…”

Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ, hồi còn đi học, chắc chắn người này chẳng chịu nghe giảng trong lớp logic cho nên bây giờ mới nói mấy chuyện chẳng đâu vào đâu như thế này.

Kinh Tửu Tửu: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Quan Nham: “. . . . . .”

Nghe không hiểu ám chỉ à?

Quan nham cúi đầu nhìn ảnh chụp Mãn Hân trong điện thoại Kinh Tửu Tửu, nói: “Tôi từng thấy cậu đeo qua chiếc vòng này. Bạch ca tặng cho hai người hai chiếc vòng giống hệt nhau, cậu không thấy buồn sao?”

Kinh Tửu Tửu như bừng tỉnh, hóa ra là chuyện này.

Kinh Tửu Tửu tự hỏi, chẳng lẽ Mãn Hân cũng là quỷ?

Chuyện này có gì mà phải buồn nhỉ?

Kinh Tửu Tửu quay lại trang chính, làm mới lại bảng xếp hạng Weibo.

Lần này thứ hạng Hotsearch lại thay đổi.

Xếp hạng thứ nhất biến thành hai chữ vô cùng đơn giản – #vòng tay#, theo sát là một chữ “Bạo”.

Phía dưới còn có #Trương Tuyền Minh phản hồi#.

Kinh Tửu Tửu không biết Trương Tuyền Minh là ai, nghĩ nghĩ một hồi vẫn bấm vào #vòng tay#.

Quan Nham thấy thế thì bật cười, ngoài mặt vờ như không quan tâm, nhưng thực tế không phải là vẫn bấm vào à? Chắc chắn là rất muốn biết vì sao lại thế ha?

Quan Nham cũng thở dài. Thật ra gã chưa bảo giờ nghĩ Bạch Ngộ Hoài có thể xử lí công việc công bằng. Có lẽ Mãn Hân chịu không nổi nữa nên thuê tay săn ảnh bí mật chụp ảnh, cố ép Bạch Ngộ Hoài biểu hiện thái độ.

Nói chung là đừng dập hotsearch nhanh quá là được.

Quan Nham nghĩ thế, rồi lại cúi đầu nhìn.

Lần này khu bình luận đã đổi chiều gió.

[Ha ha ha ha buồn cười quá vậy! ]

[Cười c.h.ế.t tôi rồi, mấy chị em biết gì không, lúc tôi mới thấy Trương Tuyền Minh á, tôi còn tưởng Bạch ca đã không yêu thì thôi, chứ yêu vào phát là biến thành fckboi, sợ quá trời quá đất.]

[Sợ bóng sợ gió một hồi, làm ơn lần sau blogger đừng có viết bậy nữa nha.]

Quan Nham: ???

Quan Nham nghĩ thầm, ảnh chụp rõ ràng còn ở đó, có thể tẩy trắng được vậy luôn hả?

Quan Nham nhịn không được, mở miệng nói: “Cậu xem thử Trương Tuyền Minh đáp lại cái gì?”

Chuyện thay đổi như này chỉ có thể liên quan tới tên kia thôi.

Kinh Tửu Tửu: ?

Kinh Tửu Tửu rất lễ phép, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi, anh không có tay sà?”

Mấy người này sao cứ thích sai bảo quỷ thế nhờ!

Quan Nham xấu hổ chớp mắt, khẽ cười: “Xin lỗi, tôi quên mất.” Sau đó lấy điện thoại của mình ra.

Chẳng bao lâu gã đã thấy được ảnh chụp, Trương Tuyền Minh cũng đeo cái vòng tay y đúc.

Blogger đúng lúc đăng một video.

Trong video, phóng viên hỏi: “Tại sao anh lại đeo một chiếc vòng tay giống y chang Mãn Hân thế?”

“À vậy hả?” Trương Tuyền Minh lúng túng nói: “Giống của Bạch Ngộ Hoài hết đúng không?”

Phóng viên: “Phải, tôi thực sự rất tò mò, lúc bị chụp ảnh cả hai người đều cố ý che giấu vòng tay? Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

Trương Tuyền Minh: “Ôi, vốn không nghĩ bị nhiều người phát hiện như vậy, tôi là fan của Bạch Ngộ Hoài.”

[Ha ha ha ha biểu cảm của phóng viên chính là biểu cảm của tôi, sợ ngây người.]

[ Không ngờ Trương Tuyền Minh lại là fan Bạch ca đó, đúng là không ngờ tới luôn.]

[Chết lặng. jpg , không chỉ Trương Tuyền Minh, các bạn tự nhìn đi, còn Trần Lý, An Kiến Trung… Tất cả đều đăng lên Weibo rồi, đếm sơ sơ cũng mười chiếc lận đó. ]

[???]

[Bạch ca của tôi m.á.u mặt quá!]

[Tất cả đều là fan à? Ăn dưa xong rồi, tôi còn nghĩ là cái gì kinh thiên động địa lắm hahaha!]

Quan Nham: “…”

Quan Nham thật sự chạy đến đọc Weibo của mấy người được nhắc tới trong khu bình luận, quả nhiên bọn họ đều đăng ảnh giống nhau.

Trần Lý còn chua chát hỏi: “Vì sao phóng viên không chụp tôi? Tôi còn đang lo lắng không được hợp tác với thần tượng. Giúp tôi nổi tiếng một chút cũng không được hả?”

Quan Nham: Chết tiệt.

Quan Nham lại nhìn hướng Kinh Tửu Tửu, giây phút này gã xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Làm sao hắn biết được đồ của Bạch Ngộ Hoài toàn bán sỉ chứ!

“Còn chuyện gì nữa không?” Giọng Bạch Ngộ Hoài đột nhiên vang lên gần bên.

Quan Nham quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Ngộ Hoài một tay cầm lấy khăn mặt, những sợi tóc bám lên trán đẫm mồ hôi, lông mày và đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng.

Tim Quan Nham run lên, tuy rằng biết rõ Bạch Ngộ Hoài cầm khăn mặt, nhưng ở dưới màn đêm, gã vẫn có cảm giác như anh đang cầm một loại vũ khí g.i.ế.c người nào đó.

Quan Nham hít vào một hơi thật sâu, nói: “Không việc gì, chỉ là nói vài câu với anh bạn nhỏ bên cạnh Bạch ca thôi.”

Lúc này ở phía xa, hình như là hướng của đoàn phim khác, truyền đến một trận còi, là tiếng xe cấp cứu.

Tất cả mọi người kinh ngạc, xung quanh bắt đầu xôn xao lên.

Quan Nham thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuồn đi.

Gã không muốn đối mặt trực tiếp với Bạch Ngộ Hoài.

Trong giới không có bao nhiêu người không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Bạch Ngộ Hoài. Quan Nham thầm chửi thề trong lòng, đợi gã bắt được con quỷ Bạch Ngộ Hoài nuôi, sau này sẽ tính sổ hết một thể!

Tuy Kinh Tửu Tửu không thích đánh giá người ta, nhưng vẫn nhịn không được ma fhỏi: “Có phải đầu óc của người này có vấn đề không?”

Bạch Ngộ Hoài: “Ừ, cũng không phải mới ngày một ngày hai. Đừng để ý anh ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c50-2.html.]

Kinh Tửu Tửu gật đầu.

Quan Nhan còn chưa đi xa, nghe thấy đoạn này suýt nữa ngã gãy răng.

Bạch Ngộ Hoài cúi đầu nhìn lướt qua, cũng thấy nội dung trên màn hình của Kinh Tửu Tửu.

Bạch Ngộ Hoài ngồi xổm xuống.

Anh có lẽ vừa mới diễn cảnh nào đó kịch liệt, nên cả người anh ướt đẫm mồ hôi, được bao bọc bởi một lớp nhiệt. Gió thổi qua, thổi hơi ấm ấy đến Kinh Tửu Tửu, dương khí nóng rực làm Kinh Tửu Tửu co người lại.

Mà lúc này, Bạch Ngộ Hoài nhẹ nhàng mắn chặt cổ tay cậu, xoa xoa vòng tay, anh thản nhiên nói: “Về sau cậu có thể yên tâm đeo. Thích đeo bao lâu, đeo thế nào cũng được, sẽ không có bất kì kẻ nào dám chỉ trích nửa lời.”

Kinh Tửu Tửu không hiểu lắm, đáp: “Ừm.”

Quan Nham ở phía trước đột ngột dừng bước, mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm lấy Kinh Tửu Tửu.

Đm!

Mẹ nó Bạch Ngộ Hoài thật sự yêu rồi sao?

Sự việc hôm này, đều là do một mình Bạch Ngộ Hoài làm ra?

Chỉ vì muốn giấu diếm, ở dưới mi mắt mọi người mà thể hiện tình cảm với thiếu niên một cách quang minh chính đại?

Quan Nham vừa biết được sự thật, đầu óc ong ong, hồi lâu vẫn chưa hết.

Gã không biết gã đã về đến khách sạn từ khi nào.

Quan Nham vừa hâm mộ vừa đố kỵ, không ngờ Bạch Ngộ Hoài có thể thao túng mọi chuyện như thế này.

Gã rất ghét mấy người được ông trời thương như thế này.

Vẻ ngoài sáng sủa, đoạt giải dễ dàng, mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay.

Gã phải mau chóng tìm được con quỷ nhỏ thôi!

Quan Nham đang miên man suy nghĩ, lúc này đột nhiên tiếng chuông di động vang lên. Gã vội vàng nhấc máy, giọng của phó đạo diễn phía đầu bên kia điện thoại có chút không vui: “Lão Quan à, cậu sao vậy? Chẳng đặt cái tâm của mình vào vai diễn gì cả. Nói đi là đi luôn à? Cũng không chào một tiếng, cảnh quay của cậu vẫn còn đó.”

Nếu là Bạch Ngộ Hoài.

Người kia dám dùng giọng điệu như này không?

Quan Nham mím môi dưới, cười nói: “Ngại quá, vừa rồi đột nhiên tôi bị đau bụng, cho nên chạy đi hơi nhanh. Tôi lập tức trở lại ngay.”

Vừa cúp điện thoại, di động Quan Nham lại lần nữa vang lên.

Gã ngơ ngác bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy hoảng hốt của một nữ diễn viên: “Quan Nham, xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Nữ diễn viên nói nhỏ: “Anh nhớ Phùng Quả chứ? Chúng ta đến đó cùng nhau đó. Hai ngày trước, con quỷ nhỏ cậu ta nuôi biến mất rồi… Sáng ngày hôm nay…” Nói tới đây, nữ diễn viên nuốt nước miếng, hết sức sợ hãi, “Sáng, sáng nay, đoàn kịch bọn họ vụ mất tích. Vừa rồi có người xuống hậu trường thay quần áo, phát hiện ai đó lòi ra ngoài. Mặt bị gặm một nửa, thiếu ba ngón tay… Giống như bị thứ gì ăn mất.”

Quan Nham: “Cái… Cái gì?”

“Có người nói thú dữ cắn, nhưng ở đây toàn người với người, làm gì có ai nhìn thấy thú dữ? Có người còn nói dấu vết để lại trông như dấu răng của trẻ con.” Nữ diễn viên khóc nức nở, “Giờ tôi nhìn tượng thần trong tay tôi cũng cảm thấy sai sai nữa, nhưng mà không dám vứt đi… Làm sao bây giờ? Con quỷ nhỏ của anh đâu rồi?”

Quan Nham đáp lại qua loa, không nói cho đối phương gã cũng bị mất quỷ nhỏ.

Nếu thứ này thật sự ăn người, gã nhất quyết không thể để người khác biết gã nuôi quỷ được.

Quan nham cúp điện thoại, cũng không đến phim trường mà vội vội vàng vàng gọi cho Chu đại sư: “Đại sư cứu mạng! Tôi cho… cho ông thêm một triệu nữa!”

Chu đại sư đang nằm thì bật dậy: “Ôi chao, này dễ thôi, đặt cọc trước đi nhỉ?”

Phía bên đây phó đạo diễn không chịu nổi nữa mà phàn nàn vài câu bực dọc.

Kinh Tửu Tửu chậc lưỡi nói: “Độ chuyên nghiệp của Quan Nham kém xa ngài Bạch luôn.”

Hứa Tam Vũ buồn bực nói: “Thật ra trước kia anh ta cũng không chảnh như vậy, luôn chăm chỉ đóng phim, còn chủ động chạy tới phim trường. Chỉ có lần này là hoàn toàn không ổn…”

Hứa Tam Vũ nói xong, hai mắt lặng lẽ nhìn Kinh Tửu Tửu.

Hôm nay lúc cậu ta thấy hotsearch, thiếu chút nữa bị dọa cho phát điên luôn, đang chuẩn bị kêu đoàn đội quan hệ công chúng ra mặt, nào ngờ hình như kết quả đã được sắp xếp từ trước. Hứa Tam Vũ cũng không ngu ngốc, giây lát bỗng hiểu, đây là mở đường cho những bức ảnh mà phóng viên sẽ chụp cậu chủ nhỏ trong tương lai.

Thật sự là quá có tâm, anh anh em em tình cảm sâu sắc.

Hứa Tam Vũ thở dài một hơi.

Kinh Tửu Tửu hỏi Bạch Ngộ Hoài: “Anh diễn xong chưa?”

Hứa Tam Vũ không nhịn được, muốn khoe khoang Bạch Ngộ Hoài trước mặt Kinh Tửu Tửu, vì thế cậu ta xen vào: “Diễn xong rồi! Lúc Bạch ca của chúng ta quay phim, năng suất cực kỳ cao. Nhiều đạo diễn thích được hợp tác với anh ấy lắm…”

Đầu mũi Kinh Tửu Tửu giật giật, bí mật kéo tay áo Bạch Ngộ Hoài, chỉ chỉ bụi cỏ ở phía bóng tối.

Bạch Ngộ Hoài cũng đi theo cậu qua bụi cỏ.

Hứa Tam Vũ đang nói không ngừng: ?

Cậu ta tự kiểm điểm lại mình, cậu ta khoác lác về Bạch Ngộ nhạt nhẽo vậy sao? Đến mức không ai thèm nghe luôn?

Hình bóng Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài bỗng chốc biến mất trong bụi cỏ.

Hứa Tam Vũ nhìn một mảnh tối đen, lại khe khẽ thở dài.

Người trẻ tuổi. Chậc.

Hứa Tam Vũ xoay người.

Mẹ nó, làm bóng đèn thật khó.

Lúc này trong bóng tối.

Kinh Tửu Tửu đối mặt với quỷ nhỏ đang vật vờ trên mặt đất, mắt to trừng mắt nhỏ, chợt bầu không khí có chút lúng túng, quỷ nhỏ vặn vẹo mông, xoay người, nhưng không biết vì cái gì, nó lại do dự một chút, rồi quay lại, bò qua hai chân Kinh Tửu Tửu, dựa sát phía sau Kinh Tửu Tửu, lật ngửa cái bụng, không nhúc nhích.

Kinh Tửu Tửu: ???

Kinh Tửu Tửu: “Giả c.h.ế.t hả?”

Bạch Ngộ Hoài đưa mắt nhìn cách đó không xa, giọng điệu đầy lạnh lẽo: “Lại là một con quỷ nhỏ khác.”

“Hả?” Ánh mắt Kinh Tửu Tửu đầy thắc mắc.

Chỉ thấy trong bóng tối, một con quỷ nhỏ khoát trên người một màu đỏ như m.á.u đang bò qua đây.

Nó bò rất nhanh, ngay cả tròng mắt cũng là màu đỏ.

Cả người phát ra âm khí nồng nặc, làm cho Kinh Tửu Tửu theo bản năng mà cảm thấy thoải mái cực độ, thoải mái đến mức… Dạ dày dường như đang kêu gào.

Kinh Tửu Tửu xoa bụng.

Nhìn nhìn con quỷ nhỏ khoảng tầm một tuổi.

Lại nhìn con quỷ chổng vó phía sau mình.

Kinh Tửu Tửu: “Nó cố ý mượn thực lực của tôi để dọa con quỷ nhỏ xíu này hả?”

Cáo mượn oai hùm!

Đáng giận! Nó còn giỏi hơi là lúc mình mới thành quỷ nữa!

Còn đang nói, con quỷ đỏ rực kia vồ lấy Kinh Tửu Tửu.

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài lạnh như băng, đưa tay bóp cổ quỷ nhỏ.

Kinh Tửu Tửu cảm thấy chán nản, muốn hỏi tại sao nó lại không sợ cậu?

Nào ngờ, cậu vừa mở miệng ra đã không thấy con quỷ nhỏ kia đâu nữa.

Kinh Tửu Tửu cảm thấy giống như mình vừa nuốt xuống một viên tôm.

“Hức~”. (tiếng nấc)

Bình luận

5 bình luận

Loading...