Đáng iu xỉu - C48

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:07:01
Lượt xem: 40

Nhân viên công tác của đoàn phim đặt một cái đầu heo bóng loáng trơn nhẵn lên bàn thờ.

Con quỷ nhỏ cưỡi trên cổ Quan Nham vốn đã đi xa đột nhiên quay đầu lại, thả người nhảy xuống, nhoài người về phía bàn thờ, bắt đầu gặm đầu heo.

Kinh Tửu Tửu: “Tôi sẽ không như vậy đâu.”

Bạch Ngộ Hoài: “Ừ.”

Bạch Ngộ Hoài tạm dừng một lát rồi lại bồi thêm một câu: “Cậu lễ phép hơn nó nhiều.”

Kinh Tửu Tửu cười vui vẻ, cuối cùng cũng có điểm cao cấp hơn con quỷ đó rồi.

Mà ở phía bên kia Quan Nham dường như cảm nhận được điều gì đó, ngoảnh đầu lại nhìn về phía bàn thờ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Người đại diện đứng bên cạnh vội hỏi một câu: “Làm sao vậy? Trời ạ, đừng nhìn nữa. Ai kêu Bạch Ngộ Hoài mấy năm nay cầm giải thưởng cầm đến nhũn tay, ở trong giới sáng chói như mặt trời ban trưa. Cậu cứ nghĩ là nhân duyên của cậu ta không được tốt lắm, như vậy có phải trong lòng có dễ chịu hơn một chút không?”

“Không có gì.” Quan Nham dừng một chút, sau đó nhíu nhíu mày, bổ sung thêm: “Nhân duyên của thiếu niên bên cạnh cậu ta… vậy mà tốt ghê.”

Người đại diện nghe đến đây không khỏi im lặng.

Nửa phút sau mới lại lên tiếng: “Đúng vậy. Một đám cáo già, chơi đùa với cậu ta thì có ích gì chứ?”

“Đây chắc chắn là âm mưu của Bạch Ngộ Hoài!” Quan Nham trầm giọng, “Bạch Ngộ Hoài có địa vị, bên cạnh còn có thiếu niên có thể giúp đỡ cậu ta giao tiếp với người khác, giải quyết các mối quan hệ cá nhân. Ha, chắc chắn là họ bỏ số tiền lớn để mời cậu bé này về, được việc hơn hẳn Hứa Tam Vũ.”

“Thắp hương, thắp hương đi.” Đạo diễn Hướng hô hào.

Người đại diện của Quan Nham thấy thế càng cảm thấy chua lè: “Do Bạch Ngộ Hoài không cúng, nên những người khác cũng không cúng. Chỉ có mình đạo diễn dâng hương cúng bái. Không phải ở những đoàn phim khác mọi người đều cùng nhau thắp hương sao? Đúng là chỉ có mỗi Bạch Ngộ Hoài khác biệt.”

Quan Nham lên tiếng: “Cậu ta không tin mấy thứ này, đương nhiên sẽ không cúng.”

Người đại diện buồn bực: “Vậy đây chẳng phải là điềm gở à?”

Quan Nham không tiếp lời người đại diện, chỉ nói một câu: “Tôi sẽ khiến cậu ta tin.”

Người đại diện ngẩn người: “Hở?”

Bên này vẫn đang nói chuyện với nhau, thì bên kia đã cúng bái xong rồi.

Thợ chụp ảnh lại chụp lách tách vài tấm ảnh, ngay sau đó là chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay.

Để có một khởi đầu tốt đẹp và ý nghĩa, đạo diễn Hướng cũng không khách sáo mà mời Bạch Ngộ Hoài lên diễn trước.

Đó giờ Kinh Tửu Tửu chỉ được thấy anh diễn tập, chưa bao giờ được thấy dáng vẻ nghiêm túc diễn của anh ra sao, vội vàng cùng Hứa Tam Vũ dán mắt nhìn chăm chú.

Ảnh hậu Đào quay đầu nhìn: “Tiểu Hà, lấy chiếc ghế đẩu gấp ở trong xe của tôi qua đây.”

Trợ lý Tiểu Hà đáp lại.

Không lâu sau, Kinh Tửu Tửu nhận được được chiếc ghế đẩu gấp nhỏ để có thể ngồi xuống quan sát.

Hứa Tam Vũ sợ cậu xem không hiểu, đứng bên cạnh nho nhỏ giải thích: “Vai diễn của Bạch ca không phải là nhân vật chính của bộ phim đâu, thật ra thì ảnh hậu Đào và Quan Nham mới là vai chính…”

Bên này đang buôn chuyện.

Đạo diễn Hướng hô một tiếng: “Khởi động máy! Chuẩn bị!”

Lập tức, cả trường quay trở nên im lặng.

Cảnh này là cảnh quay truy đuổi ngoài trời.

Một người mặc trang phục da màu xanh lá chạy ra.

Kinh Tửu Tửu há to miệng.

… Quay phim không có hiệu ứng đặc biệt, trông có vẻ… không được đẹp cho lắm. Ảo tưởng về quay phim trong đầu Kinh Tửu Tửu thế là tan biến.

Người mặc đồ da chạy nhanh về phía trước, cả người uốn éo như đang nói “Tới bắt tui nè, tới bắt tui nè.”

Còn nhân vật Bạch Ngộ Hoài diễn trong chớp mắt đã vào ống kính, đôi bàn tay đeo gang tay da của anh liên tục bám, ấn, túm, vượt qua nhiều chướng ngại vật, cuối cùng thì nhảy lên đầu xe như đại bàng tung cánh, khí thế sắc bén, không thể ngăn cản.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm trường quay.

Người mặc trang phục da có vẻ không vui được nữa.

Tất cả mọi người hơi nín thở.

Khoảnh khắc tiếp theo ——

Bạch Ngộ Hoài nện con quái vật vặn vẹo kia xuống đất. Máu màu xanh lá nồng nặc mùi hôi thối b.ắ.n tung tóe lên mặt anh, một ít b.ắ.n lên khóe mắt anh, biến thành những nốt ruồi son.

Sau đó nhân vật mà Quan Nham sắm vai bước ra từ trong góc, khiếp sợ nhìn Bạch Ngộ Hoài.

Sắc trời càng lúc càng tối đi.

Những đám mây lớn bồng bềnh rủ xuống, lơ lửng trên phim trường.

“Cắt! Cảnh thứ nhất, qua!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, màn này rốt cuộc đã xong.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi.

Lời thoại không nhiều lắm, không hề có lỗi sai.

Các nhân viên công tác lại phối hợp ăn ý, cũng chẳng có chút sai sót nào.

Đạo diễn Hướng tươi cười, thoải mái mở miệng nói: “Đi nào, đi ăn cơm trước đã, tôi mời, nhân viên công tác còn lại tiếp tục dựng phim trường, thu dọn đạo cụ. Những người khác nghỉ ngơi một chút, 5 giờ sáng ngày mai chúng ta phải quay tiếp!”

Phía bên kia chỉ đạo âm thanh ngẩn người, sắc mặt hơi khó coi: “Ngài qua đây một chút… “

“Sao thế? Thu âm không được tốt à?” Đạo diễn Hướng nhíu mày, “Không thể nào? Cậu là chỉ đạo âm thanh kinh nghiệm đầy mình. Vừa rồi hiện trường cũng rất im lặng.”

Chỉ đạo âm thanh không nói lời nào, chỉ nhét tai nghe vào tay đạo diễn Hướng.

Bởi vì phim điện ảnh thường là thu âm tại hiện trường, cho nên yêu cầu đối với chất lượng âm thanh cực kì cao. Đạo diễn Hướng không muốn mới cảnh quay đầu tiên đã xảy ra sai sót.

Ông nhíu mày cầm lấy tai nghe đeo vào: “… Có gì đâu.”

Chỉ đạo âm thanh tăng thêm âm lượng: “Ngài nghe lại thử xem?”

Ngoài lời thoại cùng hiệu ứng âm thanh ở trường quay…

“Sột soạt”

“Sột soạt…”

Một tạp âm khó nghe lẫn vào trong đó, giống như âm thanh của con vật nào đó đang dùng răng gặm thứ gì đó… Nghe rất khó chịu.

“Có khi nào là chuột không?” Hướng đạo hỏi.

“Trước tiên tìm người bắt nó lại đã…” Chỉ đạo âm thanh bó tay, cũng không còn cách nào.

Đạo diễn Hướng quay đầu bảo người đi mua dụng cụ bắt chuột.

Trợ lí đạo diễn sợ hãi kêu lớn: “Sao đầu heo lại bị gặm rồi?”

Sắc mặt đạo diễn Hướng trầm xuống: “Không phải kêu mấy người mang qua đây rồi sao?”

Đầu heo bị gặm trước, còn điềm lành cái nỗi gì nữa?

Đạo diễn Hướng nghiến răng nói: “Chắc chắn là do con chuột.”

Nhân viên công tác cuống quít chạy đến ôm đầu heo, nào ngờ vừa mới ôm vào lòng đã suýt ngã nhào một cái.

Đạo diễn Hướng thấy thế, tức giận nói: “Làm cái gì quỷ vậy?”

“… Đầu heo này nặng quá.” Nhân viên công tác ngượng ngùng nói, “Thật đấy ạ!”

Lúc này bên cạnh có người giúp đỡ một tay, cũng sửng sốt: “Có chút nặng thật.”

Cơ mà bỗng chốc nó lại nhẹ trở lại.

Hai người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

Bên này Hứa Tam Vũ đưa giấy cho Bạch Ngộ Hoài lau mặt.

Kinh Tửu Tửu thì nhìn con quỷ nhỏ kia, nó đột nhiên nhảy từ trên đầu heo xuống đầu đạo diễn Hướng, tiếp tục nhe răng trợn mắt.

Chao ôi, dữ quá ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c48.html.]

Đạo diễn Hướng: “Tức đến mức cổ cũng đau luôn đây nè!”

“Ngài bớt giận đi, chuyện này là chuyện không ngờ tới mà.” Chỉ đạo âm thanh khuyên nhủ.

Đạo diễn Hướng: “Thôi bỏ đi. Bạch ca có cần rửa mặt không?” Ông cao giọng hỏi.

Hứa Tam Vũ: “Có có! Các người làm m.á.u bằng gì vậy? Khó chùi quá.”

Bạch Ngộ Hoài đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh. Kinh Tửu Tửu nghĩ nghĩ gì đó, cũng đi theo.

Cậu và Bạch Ngộ Hoài có thể cách ra một khoảng nhất định, nhưng ngộ nhỡ Bạch Ngộ Hoài đi vào gian cuối cùng của nhà vệ sinh, vượt qua khoảng cách an toàn giữa bọn họ, cậu đứng ở trường quay “Vèo” một cái, bị một sức mạnh nào đó kéo đi mất, kiểu này thì hù c.h.ế.t hết mọi người trong trường quay à?

Quan Nham nhìn lướt qua quỷ nhỏ, quay đầu nói: “Tôi cũng đi vệ sinh.”

Quỷ nhỏ lưu luyến níu níu tóc đạo diễn Hướng, sau đó mới trở về trên người Quan Nham.

Đạo diễn Hướng: “Mẹ nó, sao ông đây tức giận mà da đầu cũng đau luôn thế?”

Chỉ đạo âm thanh: “. . . . . .”

Quan Nham tới bên ngoài nhà vệ sinh, chẳng còn thấy bóng dáng của Bạch Ngộ Hoài và thiếu niên đâu.

Quan Nham nói nhỏ: “Đi vào.”

Quỷ nhỏ nhíu mày, nhìn về phía nhà vệ sinh.

Nơi này là nơi bẩn thỉu, không phải con quỷ nào cũng thích đâu.

Quan Nham lặp lại lần nữa: “Đi vào.”

Quỷ nhỏ lúc này mới nhảy xuống, tay chân giống như ếch, leo lên tường, sau đó men theo trần nhà đi vào.

Quan Nham đứng dựa vào tường bên ngoài nhà vệ sinh, châm một điếu thuốc.

Quỷ nhỏ này gì cũng tốt.

Chỉ là nó ngu thấy mẹ, luôn nghe không hiểu tiếng người, cũng không biết mở miệng nói chuyện, vậy mà lại đắt! Mỗi một tuổi là một triệu!

Quan Nham nhắm mắt, cố kiềm nén tâm trạng khó chịu, kiên nhẫn chờ đợi.

Nhà vệ sinh có hơi xa, nhưng bên trong được dọn dẹp hết sức sạch sẽ.

Khu vực bồn rửa tay còn được lắp vài cái gương lớn, tiện cho người ta tút tát nhan sắc. Đoán chừng là do nghĩ đến đặc thù nghề nghiệp của diễn viên, cần phải chăm chút lại vẻ ngoài mọi lúc.

Bé quỷ Kinh Tửu Tửu đứng trước gương soi soi, cơ mà chẳng soi được gì, chỉ có một bộ quần áo bay lơ lửng.

Con quỷ nhỏ xoay người lúc lắc trên trần nhà, nó nhìn gương, nhìn Kinh Tửu Tửu, rồi lại nhìn gương.

Nó vặn cổ.

Xoay 360 độ, cái cổ bị cuộn thành từng khúc như cái bánh quai chèo, vẫn không thấy ảnh phản chiếu của Kinh Tửu Tửu trong gương.

Bạch Ngộ Hoài vừa đi ra: “…”

Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, rồi lại nhìn Kinh Tửu Tửu.

Bạch Ngộ Hoài hỏi: “Vòng tay của cậu đâu?”

Kinh Tửu Tửu: “Hứa Tam Vũ nói ở đây có nhiều người, không được đeo. Người khác thấy sẽ hiểu lầm.”

Bạch Ngộ Hoài giật giật chân mày, kiềm nén cảm giác muốn trừ tiền lương của Hứa Tam Vũ. Anh nói: “Đeo vào đi, sẽ không bị hiểu lầm đâu.”

Kinh Tửu Tửu: “Ừm.”

Cậu sờ sờ ba lô, lấy vòng tay ra đeo vào .

Ảnh phản chiếu của cậu nhanh chóng xuất hiện trở lại trong gương.

Con quỷ nhỏ trên trần nhà xoắn cổ 720 độ .

Nó nhìn chằm chằm lấy vòng tay, như chưa từng thấy qua thứ này.

Vì thế nó nhảy xuống, cố gắng trèo lên người Kinh Tửu Tửu.

Bạch Ngộ Hoài cau mày, âm thầm bấm đốt ngón tay tạo thành thủ quyết.

Động tác của Kinh Tửu Tửu lại nhanh hơn, cậu chặn ngang, túm lấy bộ đồ gần như đã nát bét trên người quỷ nhỏ. Quỷ nhỏ bị quần áo quấn quanh cổ, cái bụng đỏ tươi bị vải quấn như lốp xe Michelin.

Kinh Tửu Tửu: “Muốn trèo lên người tao à. Nằm mơ!”

Kinh Tửu Tửu rũ mắt, dáng vẻ lạnh lùng, tư thế ngang nhiên, vô cùng có dáng vẻ của quỷ to luôn.

Tiểu quỷ: “Ô a! Ô a!”

Những chiếc răng nanh trở nên dài hơn, gần như kéo dài tới tận cằm của nó.

Chỉ có điều bởi vì quá dài, nó không thể khép miệng lại được, một chút nước miếng hòa cùng m.á.u chảy ra, nhỏ giọt xuống quần áo, rồi rơi xuống mặt đất.

Kinh Tửu Tửu sợ rồi.

Con quỷ nhỏ này không chú ý vệ sinh cá nhân gì hết!

Quỷ nhỏ: “Ô a! Ô a!”

Tay chân nó bủn rủn, lại phát hiện mình tránh không được.

Một cỗ hơi thở lạnh lẽo khóa chặt lấy nó.

Quỷ nhỏ không hề hiểu khái niệm quỷ ma.

Nhưng nó biết cái hơi thở kia có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

“Nhỏ như vậy… mới bảy tuổi sao?” Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm, “Sao lại biến thành quỷ như thế này nhỉ? Bảy tuổi đã c.h.ế.t rồi ư?”

Bạch Ngộ Hoài: “Cũng gần giống vậy. Nó hẳn là quỷ nhỏ được thỉnh từ Thái Lan về. Còn về việc sao lại biến thành thế… Tôi cũng không hiểu biết quá nhiều về bí pháp nước ngoài. Chỉ là có nghe nói sơ qua, có quốc gia dân cư nhiều, nhưng một số khu vực lại nghèo khổ lạc hậu. Ở đó cha mẹ sau khi sinh ra con ra, sẽ bán con cho người ta đem đi làm thành quỷ. Làm thành quỷ xong, lại bán cho khách du lịch.”

Kinh Tửu Tửu: “Như vậy không phải rất vô nhân đạo sao?”

Cậu hơi nhíu mày: “Nuôi không nổi, tại sao còn muốn sinh?”

Bạch Ngộ Hoài mím môi, cho rằng việc này gợi lên chuyện đau lòng của Kinh Tửu Tửu, khiến anh nhớ tới lòng dạ khó lường của Kinh Đình Hoa, đang do dự không biết nên nói gì. Đó giờ Bạch ảnh đế chưa từng an ủi người ta, lúc này muốn biểu đạt gì đó cũng hơi bị khó khăn.

Không đợi anh vắt hết óc.

Kinh Tửu Tửu đã mở miệng: “Vậy chẳng phải Quan Nham là mẹ mới của nó sao?”

Bạch Ngộ Hoài: “… Thật ra cũng không phải. Không phải ai cũng có khả năng làm cha mẹ của quỷ nhỏ. Nếu là Quan Nham mua nó, vậy thì chỉ vì phát tài đổi vận mà thôi. Thủ đoạn hơn chút thì còn có thể lợi dụng nó để công kích đối thủ của mình.”

Kinh Tửu Tửu: “Á, tôi biết rồi. Nó muốn công kích anh!”

Kinh Tửu Tửu cau mày: “Đứng sau tôi đi.”

Bạch Ngộ Hoài ngẩn ra: ?

Kinh Tửu Tửu: “Tôi sẽ bảo vệ anh.”

Bạch Ngộ Hoài: “… Được.”

Quan Nham ở bên ngoài cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian cũng đủ rồi.

Gã quay đầu nhìn về hướng cửa nhà vệ sinh.

Bạch Ngộ Hoài cùng thiếu niên kia vẫn chưa ra, chỉ có con quỷ nhỏ gã nuôi đang gian nan bò ra, sau đó lật bụng, bất động.

Quan Nham cau mày.

Cái mẹ gì vậy?

Quan Nham bước đến, không đợi gã mở miệng.

Tiếng bước chân dần dần đến gần.

Là Bạch Ngộ Hoài và thiếu niên đi ra.

Kỳ lạ là bước chân của bọn họ đều đặn, vững vàng, không nhanh không chậm.

Con quỷ nhỏ trên mặt đất đột nhiên động đậy, nhổm dậy rồi nhanh chóng bò đi.

Răng nanh dài của cọ xát trên mặt đất, tạo ra một đường tia lửa.

Quan Nham: ?????

Bình luận

5 bình luận

Loading...