Đáng iu xỉu - C122

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:45
Lượt xem: 16

Kinh Tửu Tửu nhìn chằm chằm người giấy nhỏ trong lòng bàn tay anh ngẩn ngơ, sửng sốt mở miệng: "Tại sao..." Nó cũng ở đây?

Nhưng lời đến bên miệng, kỳ thật không cần nói hết, đáy lòng cũng đã mơ hồ có đáp án.

Bạch Ngộ Hoài chính là Trọc Vô nha.

Như Đình Nhất suy đoán, hắn không có chuyển thế, mà hẳn là vẻn vẹn chỉ là tạm thời niêm phong trí nhớ của mình. Cho nên thứ nắm trong tay Trọc Vô đương nhiên cũng nằm trong tay Bạch Ngộ Hoài.

Ánh mắt Kinh Tửu Tửu giật giật, tiếp xúc với tầm mắt Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài vẫn bình tĩnh nhìn cậu, tựa như một đầm sâu, giống như chứa đựng rất nhiều cảm xúc, lại nội liễm khắc chế, như trong màn đêm nuốt trọn biển rộng sóng lớn.

Trong n.g.ự.c Kinh Tửu Tửu phập phồng, hình như có chút chát, lại có chút ngọt, còn có chút rung động không thể lấy lại tinh thần.

Cậu nhẹ nhàng l.i.ế.m môi dưới, nhỏ giọng nói: "Anh không phải đi vào lục đạo luân hồi sao?"

“Em nhìn thấy?”

“Ừm.”

Bạch Ngộ Hoài thấp giọng nói: "Lục đạo luân hồi sụp rồi.”

“...... Bị anh chống làm sụp?”

Khuôn mặt hờ hững của Bạch Ngộ Hoài lúc này mới xuất hiện một tia vết rách, thân hình cao lớn của anh đứng trước Kinh Tửu Tửu, lại lộ ra vẻ chật vật, anh cúi đầu lên tiếng: "...Ừ.”

“Chống một nửa, tay xé một nửa còn lại.”

Kinh Tửu Tửu: "Cho nên anh mới khắc Luân Hồi Đồ mới.”

Mặt mày Bạch Ngộ Hoài có vẻ hờ hững lãnh khốc, bỗng nhiên thả lỏng, lên tiếng: "Ừm.”

Cho tới bây giờ hắn đều chỉ lo lắng Tửu Tửu sẽ sợ mình, không thích mình. Cho nên hắn có thể cùng Tửu Tửu cùng nhau mắng Trọc Vô không phải là thứ tốt gì. Tửu Tửu thích, hắn chính là Trọc Vô. Tửu Tửu không thích, hắn sẽ không là Trọc Vô.

"Anh là như thế nào..." Kinh Tửu Tửu vừa mới đứng lên, bỗng dưng nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu nhìn Đình Nhất đại sư. Đình Nhất đại sư còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như một tòa điêu khắc. Vì vậy Kinh Tửu Tửu dừng lại câu nói của mình, chuyển giọng hỏi: "Đình Nhất đại sư làm sao vậy?”

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới rời mắt, thản nhiên nói: "Hắn cũng tiến vào quá khứ của mình.”

Quá khứ của Đình Nhất đại sư là như thế nào, không người nào biết được. Nhưng Kinh Tửu Tửu thấy mí mắt ông chuyển động, khuôn mặt bình thản dần chuyển sang dữ tợn......

“Không phải quá khứ tuyệt vời gì." Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói, giơ tay vỗ vào mi tâm của Đình Nhất đại sư. Đình Nhất đại sư thân hình run lên, ngã sấp xuống đất.

Kinh Tửu Tửu đưa tay đỡ, không đỡ được.

Thái dương Đình Nhất đại sư chạm vào bậc thềm ngọc thạch lập tức chảy máu. Máu bị ngọc thạch hấp thu nổi lên một tầng huỳnh quang nhàn nhạt. Ánh huỳnh quang chiếu lên trán ông, cũng xoa dịu vết thương của ông.

Đình Nhất đại sư lảo đảo đứng lên, trên mặt còn kinh hồn chưa tiêu.

Ông quay đầu xoay người, đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngộ Hoài, trong lòng run rẩy, lại nhìn thấy Kinh Tửu Tửu, Đình Nhất đại sư thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu gọi một tiếng: "Tiểu hữu, ta có còn ở trong mộng hay không?”

Kinh Tửu Tửu giơ tay nhổ một cọng râu của ông.

Đình Nhất đại sư: "À, ta biết rồi. Đã không còn nữa.”

Đình Nhất lúc này mới nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài, thần sắc phức tạp nói: "Đa tạ Bạch tiên sinh.”

Kinh Tửu Tửu không tinh thông huyền học, nơi này có thể lôi linh hồn ý thức của ông từ trong đó ra, cũng chỉ có Bạch Ngộ Hoài.

“Giám Vãn Kính, danh bất hư truyền a." Đình đảo mắt nhìn gương, vô thức lui về phía sau hai bước. Thứ này, căn bản là không khác biệt gì "Công kích", chiếu tới ai, liền đem người đó mang vào đoạn quá khứ kia.

Đình Nhất trầm mặt nói: "Quá khứ của ta...... Khi đó cả ngày cùng sư phụ ta ở trong thôn bắt quỷ, niệm kinh...... Có một quỷ hồn đặc biệt khó chơi. Vừa rồi chính là lại ở trong gương gặp được nó, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t dưới tay nó." Nói tới đây, Đình Nhất không khỏi lên tiếng hỏi: "Quá khứ của tiểu hữu, cũng có chuyện khó nói?”

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài hơi trầm xuống.

Hắn ngàn năm trước, đối với Tửu Tửu mà nói, là chuyện khó nói sao?

Kinh Tửu Tửu: "À, không có gì. Chỉ là gặp Bạch Ngộ Hoài ngàn năm trước thôi.”

“A, cậu Bạch của ngàn năm trước...... Ngàn năm trước?! Ngươi gặp được Trọc Vô? Làm sao có thể? Trong quá khứ của ngươi, làm sao có Trọc Vô?”

Kinh Tửu Tửu gian nan vuốt nước bọt, phát hiện mình nuốt không thuận lắm.

“Vậy Bạch tiên sinh thì sao? Trong quá khứ của Bạch tiên sinh......”

Mặt mày Bạch Ngộ Hoài càng nhu hòa, anh thấp giọng nói: "Quá khứ của tôi, tự nhiên cũng có Tửu Tửu.”

“Nhưng mà, điều này sao có thể chứ?" Đình Nhất dại ra.

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới nói: "Một đường thời gian đối với những người còn lại và các vị thần trên thế giới này mà nói, nó là một đường thẳng tiến về phía trước. Bọn họ không thể trở lại quá khứ, cũng không thể tiến vào tương lai."

“Không sai! Cho nên dù hồn phách ý thức của ta tiến vào trong gương, nhìn thấy quỷ hồn xuống tay với ta, ta cũng không thể nhúng tay." Đình Nhất lên tiếng. Nếu như không phải như vậy, thế giới này chẳng phải rối loạn rồi ư?

"Nhưng đối với tôi, dòng thời gian đó được tạo thành từ vô số chấm đen mà tôi có thể đi vào tùy ý."

Đình Nhất nghe vậy, cảm thấy chấn động gấp bội lần, cách vài giây, mới nhịn không được thở dài: "Bạch tiên sinh lợi hại!" Mà trọc Vô năm đó đến tột cùng lợi hại đến trình độ nào, Đình Nhất càng không thể tưởng tượng.

Bạch Ngộ Hoài dừng lại một lát, "Sau khi song tu, em ấy có được khí và m.á.u của tôi, thậm chí là thần lực của tôi. Em ấy bằng nửa người của tôi, cũng có được năng lực tùy ý ra vào những điểm này. Em ấy tiến vào quá khứ của tôi, bởi vì có sự xuất hiện của em ấy, quá khứ của tôi cũng trở thành quá khứ của em ấy. Trong trí nhớ của chúng tôi, đều có thêm một người."

Đình Nhất nghe xong không thể tưởng tượng nổi.

"Nói cách khác... Tiểu Hữu và Bạch tiên sinh giống nhau, đều có thể tiến vào một điểm nào đó, cũng có thể thay đổi đoạn lịch sử kia..."

Ông lẩm bẩm nói: "Trọc Vô ngàn năm trước, Bạch tiên sinh ngàn năm sau, vậy...... Kia đến tột cùng là Trọc Vô Tiên gặp tiểu hữu, hay là Bạch tiên sinh gặp tiểu hữu trước?"

Điều này dường như trở thành một nghịch lý.

“Vô luận là ai trước, đều nhất định sẽ có kết quả hôm nay." Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói.

Đình Nhất sửng sốt: "Vì sao?”

Bởi vì lực hấp dẫn của Tửu Tửu đối với hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Hắn nhất định sẽ thích Tửu Tửu.

Đình Nhất thấy Bạch Ngộ Hoài không đáp, cũng không tiện hỏi tiếp.

“Còn có một chuyện... Bạch tiên sinh không có nhập luân hồi, ta đến tột cùng đoán đúng hay không?”

“Ừm." Bạch Ngộ Hoài đáp.

Đình cả kinh nói: "Vậy tại sao Bạch tiên sinh lại muốn thí thần?”

Điểm này, Kinh Tửu Tửu cũng rất có quyền lên tiếng, cậu chậm rãi lên tiếng: "Ta ở trong Giám Vãn Kính, nhìn thấy vô số tiên nhân quỳ gối trước mặt Bạch Ngộ Hoài, cầu hắn cứu bọn họ..."

Đình Nhất khẽ thở dài một tiếng.

“Tiểu hữu sẽ không nói dối, vậy đây tất nhiên là sự thật! Thì ra thần tiên đối mặt trước sinh tử, cũng sẽ hoảng sợ bất an như vậy!”

Nếu như bọn họ có yêu cầu trước......

Sau đó hành động của Bạch tiên sinh cũng chính là thuận lý thành chương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c122.html.]

“Bọn họ vì sao phải cầu Bạch tiên sinh tương trợ?" Đình vừa hỏi xong, chính mình liền lập tức nghĩ tới đáp án.

Trọc Vô có năng lực thông thiên mà vô số thần linh không cách nào có được, thần linh vẫn lạc, các thần tiên lại đều đến cầu trước mặt của hắn, cầu hắn cứu mạng. Chỉ có thể nói rõ,

Trọc Vô thân phận quá mức siêu nhiên, trên cả chư thần linh ở thượng cổ!

Hắn là Sáng Thế Thần?

Đình Nhất kinh hãi.

Nếu đó là thật.

Vì Ngài mà muôn vật trên trời dưới đất đều được sinh ra.

Cho dù Trọc Vô muốn lấy mạng bọn họ, hình như...... hình như cũng không sai?

Đình Nhất chắp tay trước ngực, thở dài nói: "Lão nạp đã hiểu, đa tạ Bạch tiên sinh giải thích nghi hoặc, cũng đa tạ Bạch tiên sinh khoan dung nghi ngờ và đề phòng lúc trước của lão nạp.”

Chuyện Thí Thần không kiêng dè ai này, nguyên lai chỉ có Bạch tiên sinh mới có thể làm, cũng chỉ có hắn dám làm.

Mọi thứ đã rõ ràng.

Nếu đợi đến lúc linh khí khô kiệt, thần đình sụp đổ, thế gian không còn một người tín ngưỡng thần linh. Cách c.h.ế.t của những vị thần này là hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Cho nên, Bạch tiên sinh xuống tay trước.

Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t thân thể và linh hồn của bọn họ.

Lúc này, thiên đạo nhận định bọn họ tử vong, đã c.h.ế.t không thể chết, tự nhiên như vậy lược bỏ. Nhưng thần thức của bọn họ vẫn còn, hài cốt vẫn còn, chỉ chờ tương lai linh khí khôi phục, thời cơ thích hợp, bọn họ liền có thể sống lại một lần nữa.

Chỉ có chặt đứt cánh tay trước, mới có thể bảo vệ tính mạng!

Cách làm quả quyết lại tàn nhẫn như vậy, chỉ có hắn mới có thể làm, hắn cũng thật sự đi làm. Cho dù công trình lớn...

Đình Nhất đáy lòng kinh hãi cùng sợ hãi, đột nhiên chuyển biến thành vô thượng kính sợ!

Tuy rằng trong các loại điển tịch chuyện xưa, thường nói thần là vô tình.

Bọn họ vừa gảy bàn cờ thiên hạ, sẽ c.h.ế.t vô số sinh linh, bọn họ vì thế ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.

Nhưng nghiền c.h.ế.t con kiến này, cùng g.i.ế.c c.h.ế.t đồng loại, làm sao giống nhau đây?

Bạch tiên sinh một ngày một ngày lặp lại cử chỉ thí thần, khi m.á.u đồng loại chảy xuôi hướng bên chân hắn, hắn có thể có một khắc thống khổ cùng dày vò hay không?

Thần trí của hắn có thể bảo tồn đến nay, vẫn bình tĩnh lý trí, đã là cường đại nhất trên thế giới này, ai cũng không đuổi kịp!

Đình Nhất thở dài một tiếng: "Năm đó, Bạch tiên sinh kỳ thật cũng có thể không để ý tới khẩn cầu của bọn họ......”

“Vốn là như vậy." Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói, "Vạn vật đều có thủy chung, chấp nhất với sinh tử, còn làm thần tiên cái gì?”

Đình Nhất lại ngơ ngẩn.

Suy nghĩ của ông và Bạch Ngộ Hoài cũng giống nhau.

Nhưng vì sao sau đó lại......

“Cho dù trục xuất trọc khí, chặt đứt liên hệ với nhân gian, tiên nhân vẫn là người, sẽ có thất tình lục dục." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng.

Đúng vậy.

Sau đó hắn cũng có.

"Ta từ trong thôi diễn, gặp được Tân Thần của mấy ngàn năm sau." giọng điệu Bạch Ngộ Hoài vẫn không có gì nhấp nhô, "Ta liền nghĩ, nếu là mấy ngàn năm sau, y trở thành Tân Thần, lại phát hiện thế gian này không có một thần linh nào chúc mừng y, sẽ có bao nhiêu tịch mịch đây..."

Đình Nhất ngây ngẩn cả người, biết "Tân Thần" trong miệng Bạch Ngộ Hoài chính là Kinh Tửu Tửu.

Quanh đi quẩn lại, tất cả nhân quả, vẫn là đều buộc ở trên người Kinh Tửu Tửu.

Bởi vì Bạch Ngộ Hoài thích Kinh Tửu Tửu, cho nên Kinh Tửu Tửu có thể tiến vào quá khứ của hắn, bị Trọc Vô thích. Bởi vì Trọc Vô thích Kinh Tửu Tửu, cho nên hắn thí thần lại tạo thần, tránh thoát thiên đạo, tránh đi luân hồi, đợi đến hôm nay gặp lại Kinh Tửu Tửu.

Điện thoại di động Tiểu Linh Thông của Đình Nhất đột nhiên vang lên.

Ông run rẩy lấy điện thoại ra, rung động trong lòng vẫn chưa có bình ổn.

Người Quy Vân Môn và đám người cảnh sát chờ bên ngoài động thật sự không đợi được nữa, cho nên gọi điện.

Đình Nhất nói: "Tôi ra ngoài trước, báo bình an với bọn họ.”

Bạch Ngộ Hoài: "Ừ.”

Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng chớp mắt, cậu nhìn Bạch Ngộ Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta cũng ra ngoài sao?"

Bạch Ngộ Hoài: "Được.”

Bạch Ngộ Hoài dừng một chút, vẫn nhịn không được lên tiếng: "Tửu Tửu ở trong gương, còn nhìn thấy cái gì?"

Kinh Tửu Tửu biết Bạch Ngộ Hoài hơn phân nửa là muốn hỏi, cậu thấy Trọc Vô Thí Thần ư?

Anh cho rằng cậu sẽ sợ à?

Kinh Tửu Tửu chậm rãi chớp mắt, gật đầu nói: "Nhìn thấy... tôi của mấy ngàn năm trước, hôn anh một cái, anh cũng không để ý tới tôi.”

Ngồi nghiêm chỉnh, giống như một lão bảo thủ.

Cậu không chút khách khí cáo trạng với Bạch Ngộ Hoài.

Thần sắc Bạch Ngộ Hoài hoàn toàn trầm tĩnh lại, anh chế trụ eo Kinh TửuTửu, cúi người hôn môi.

Người giấy nhỏ có giống như thiếu niên trong thôi diễn hay không.

Bọn họ lại là như thế nào song tu.

Khi anh chân chính có thể chạm tới thực thể của người giấy nhỏ, sẽ có tư vị như thế nào.

Đó đã trở thành chuyện Trọc Vô vô số lần lặng lẽ miêu tả dưới đáy lòng... Càng biết phải mấy ngàn năm sau mới có thể chạm được Tửu Tửu chân thật, vậy lực hấp dẫn trong đó lại càng lớn.

Hắn chưa bao giờ ngồi nghiêm chỉnh.

Chỉ là bởi vì nghĩ quá nhiều, mới không thể không khắc chế.

Trong cuộc sống cô tịch mấy vạn năm của hắn, chưa từng nếm qua ngọt ngào. Nếu như một khi nếm được, phải làm sao chịu đựng được, thống khổ ngàn năm thiếu hụt đây?

Chúc mừng bạn và host của bạn.

[Nhiệm vụ 1: Xây dựng lại địa phủ 1/1 đã hoàn thành]

[Nhiệm vụ 2: Tìm kiếm địa điểm thần thánh 2/2 đã hoàn thành]

Bạn đã có được cơ thể của Thần.

Lúc Kinh Tửu nghe thấy tiếng vang bên tai, cậu cắn môi Bạch Ngộ Hoài, nhỏ giọng mơ hồ nói: "Nhưng... anh đối với em vẫn rất tốt, anh còn bắt Hạn Bạt cho em..." Bất kể là quá khứ hay tương lai, Bạch Ngộ Hoài đều nghiêm túc thật sự thích cậu.

Cậu cũng rất thích Bạch Ngộ Hoài.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...