Đáng iu xỉu - C121

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:46
Lượt xem: 15

Môn nhân vừa mới gia nhập Quy Vân Môn, cung kính kính vâng lời Trọc Vô.

Sau đó Trọc Vô mang theo Kinh Tửu Tửu ở lại nơi này.

Nhóm nhân loại này cũng không biết Trọc Vô chính là thần linh chí cao trên núi Cô Xạ, bọn họ chỉ coi hắn là người tu đạo thành công. Bọn họ kiến thức không đủ nhiều, cũng không

biết cân nhắc vị tổ sư gia này đạo hạnh cao thâm như nào, chỉ nghĩ liền định nghĩa là -- đại năng khoảng cách phi thăng một bước!

Cũng đem nó ghi vào sổ tay tông môn.

Trọc Vô ở chỗ này, tựa hồ so với lúc ở Cô Xạ Sơn càng tự tại hơn, Kinh Tửu Tửu thỉnh thoảng có thể từ trên mặt hắn thoáng nhìn một chút vẻ thoải mái, như là mang theo một chút ý cười?

Nhưng Kinh Tửu Tửu lại không cảm thấy thoải mái.

Dù cho biết Trọc Vô chính là ngàn năm trước của Bạch Ngộ Hoài, nhưng cậu cũng là càng muốn trở lại hiện thực hơn.

Kinh Tửu Tửu lặng lẽ thở dài, sau đó trở mình, lăn một vòng, từ đầu bàn này, lăn tới dưới mí mắt Trọc Vô, thuận thế còn ôm lấy bút trong tay Trọc Vô.

Trọc Vô không buông tay.

Chỉ là từ trên mũi bút rút xuống một sợi lông nhỏ, xoa chặt, đưa cho Kinh Tửu Tửu.

"Ngươi định viết gì?"

Kinh Tửu Tửu chấm một chút lông kia vào mực, kéo kéo vẽ lên giấy.

Vẽ cái gì đây?

Bóng ma.

Cái loại đầu tròn trịa m.ô.n.g méo mó, nét bút đơn giản như u linh này.

Kinh Tửu Tửu một hơi vẽ năm tiểu quỷ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Trọc Vô: "Hiểu chưa?"

Cậu đã nghĩ tới, nếu như cậu tới nơi này là bởi vì Giám Vãn Kính... Thứ này nếu như ở địa phủ thì giờ địa phủ còn chưa có sụp đổ, vậy chỉ cần Trọc Vô mang cậu đi địa phủ, có thể lại nhìn thấy Giám Vãn Kính nha?

Trọc Vô hơi nhíu mày.

Hiển nhiên không hiểu.

Kinh Tửu Tửu: "Ô a..." Cậu thử thè lưỡi, sau đó đột nhiên nhớ tới, người giấy này không có đầu lưỡi.

Vậy thì tốt rồi, ngay cả hiệu quả của một con quỷ treo cổ cũng không làm được.

Kinh Tửu Tửu đành phải lại bắt đầu vẽ đơn giản, phối hợp với mấy chữ giản thể.

Đó là một bóng ma.

Đây là cầu Nại Hà, đây là Mạnh Bà, đây là Diễm Ma cao ba mét, đây là Ngưu Đầu Mã Diện Hắc Bạch Vô Thường... Cuối cùng là một cái gương.

Trọc Vô mâu quang khẽ động, không lên tiếng.

Hắn nắm lấy Kinh Tửu Tửu giấu vào trong tay áo, sau đó liền đứng dậy đi nghỉ ngơi.

Kinh Tửu Tửu bị che ở trong tay áo, bò cũng bò không ra, chỉ có thể theo tay áo của hắn dứt khoát bò vào trong, bò đến trên vai của hắn, lại mò mẫm đến n.g.ự.c của hắn... Cuối cùng bò khắp toàn thân Trọc Vô cũng không thể bò ra ngoài.

Kinh Tửu Tửu:?

Sợ là hắn muốn che c.h.ế.t cậu.

Trọc Vô đương nhiên không có che c.h.ế.t Kinh Tửu Tửu, Kinh Tửu Tửu nằm bò trên bụng hắn ngủ một giấc, chờ khi tỉnh lại, bọn họ đã không còn ở Quy Vân Môn nữa.

Trọc Vô chậm rãi đi về phía trước, trước mặt tự nhiên mở ra một cái động lớn đen nhánh.

Hắn bước vào trong động, giẫm lên một con đường tối đen không có ánh sáng, cũng giống như nhìn không thấy điểm cuối. Hắn lấy Kinh Tửu Tửu ra khỏi ngực, nâng lên tay, thấp giọng nói: "Nơi này là địa phủ.”

Kỳ thật không cần Trọc Vô nói, Kinh Tửu Tửu cũng đã nhận ra.

Con đường có vẻ dài.

Nhưng Trọc Vô bước một bước, Kinh Tửu Tửu liền thấy được một chút ánh sáng. Chờ khi cậu chăm chú nhìn kỹ thì phát hiện ánh sáng kia, chính là vô số quỷ hồn đi trên con đường này.

Trọc Vô lại bước một bước, bọn họ liền đến trước một tòa tường thành. Kinh Tửu Tửu ngẩng đầu gian nan nhìn hiệu "Phong Đô". Hai chữ này, ngược lại rất dễ phân biệt.

Cũng chính vào lúc này, trong Phong Đô đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Trong miệng tiểu quỷ phát ra tiếng kêu sợ hãi chí chóe, ngay cả những quỷ hồn xếp hàng phía sau, cũng đều hoảng sợ kêu lên, giống như gặp đại nhân vật gì đó.

Nhưng vào lúc này, một tiếng chiêng vang lên, một hàng bạch y nhân dáng người cao gầy, vây quanh hồng y nhân cao gầy kia đi đến trước mặt.

Sắc mặt mỗi người bọn họ đều trắng như tuyết, bộ dáng khiếp người.

Trọc Vô không dấu vết nhíu mày, che mắt người giấy lại. Nhưng Kinh Tửu Tửu thật sự quá nhỏ, nói là che mắt, kỳ thật thiếu chút nữa che hết mặt của cậu.

Kinh Tửu Tửu: "... Diễm Ma?”

Hồng y nhân chậm rãi rũ mắt, nhìn thoáng qua hình người giấy trong tay Trọc Vô.

Trọc Vô lại không dấu vết nhíu mày.

Trong tương lai, y cũng quen biết Diêm Ma?

Lúc này dù là hồng y hay bạch y đều cung kính hành lễ với Trọc Vô: "Tiên quân tới nơi đây, vì sao?”

Bọn họ làm sao có thể không kính sợ Trọc Vô đây?

Những thần linh c.h.ế.t kia, hiện tại cũng không biết đến tột cùng là vì cái gì.

Trọc Vô trong lòng đã sớm mơ hồ có suy đoán, hắn dừng một lát, nói: "Giám Vãn Kính ở nơi nào?"

Bạch y nhân lập tức dẫn đường, dẫn bọn họ vào trong điện.

Một mặt gương lớn đặt ở chính giữa, mặt gương u ám, phía trên còn buộc xích sắt.

Trọc Vô đi lên phía trước, không nhúc nhích.

“Tiên quân?" Đám quỷ sai trong địa phủ đều không hiểu ra sao.

Lại có một người to gan, tiến lên nói: "Cần cơi ra cho Tiên Quân không?”

Trọc Vô không lên tiếng, vuốt ve Kinh Tửu Tửu trong lòng, bất quá ý niệm vừa động, dây xích sắt liền vỡ nát toàn bộ.

Trong phút chốc, gương cũng sáng lên.

Ánh sáng kia chói mắt vô cùng, lóe lên rồi biến mất,... Người phía sau liếc mắt nhìn, lại chỉ thấy vô số... Thần Hài treo lên tản ra uy áp nhàn nhạt? Thần Hài! Không đợi bọn họ kinh hãi biến sắc, hình ảnh trong gương đã biến mất.

Trọc Vô lần nữa cụp mắt.

Lòng bàn tay hắn rỗng tuếch.

Thế giới Kinh Tửu Tửu đột nhiên lại tối đen, nhưng đen chỉ ngắn ngủi. Cậu dùng sức chớp mắt, vì thế trước mắt rất nhanh liền khôi phục một mảnh thanh minh.

“Bạch Ngộ Hoài?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c121.html.]

Kỳ quái chính là, chung quanh vẫn không có người đáp lại cậu.

Kinh Tửu Tửu cả kinh xoay vòng.

Chẳng lẽ cậu lại tiến vào quá khứ của người khác?

Kinh Tửu Tửu đang nghĩ ngợi, lại thấy trong tầm mắt chậm rãi hiện lên ba chữ Quy Vân Môn. Kinh Tửu Tửu hơi ngẩn ra, cậu lại nhìn thấy Quy Vân Môn. Là ngàn năm trước, không phải ngàn năm sau.

Bởi vì sau một khắc, cậu liền nhìn thấy Trọc Vô chậm rãi đi vào trong cửa.

Trọc Vô vung tay áo.

Một tấm gương rơi ở giữa phòng.

Kinh Tửu Tửu:?

Sao còn mang gương người ta đi cùng chứ? Khó trách lúc ấy gương lại ở trong động phủ Cô Xạ Sơn.

Trọc Vô bắt đầu bế quan, một lần bế quan này chính là không biết bao nhiêu năm.

Từ góc nhìn của Kinh Tửu Tửu, chỉ trông thấy Trọc Vô không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, cách một đoạn thời gian, hắn liền đi xa nhà một chuyến, sau đó trở về tiếp tục bế quan.

Kinh Tửu Tửu có thể trông thấy chân trời tinh thần luân chuyển, liên tiếp vẫn lạc, có thể trông thấy dần dần người trong Thần Đình, Cô Xạ Sơn sợ hãi.

Thiên tai nhân gian trở nên thường xuyên.

Một tiếng ầm ầm, nhân gian rung chuyển, bầu trời cũng sụp đổ hơn phân nửa.

Kinh Tửu Tửu nhắm mắt lại, lại mở ra.

Cậu thấy Trọc Vô lại bước vào trong một cái động ngăm đen.

Con đường dài dằng dặc không có điểm cuối này, vong hồn càng ngày càng nhiều, dần dần chen chúc ở một chỗ, đông nghịt.

Chờ đi tới trước tường thành Phong Đô, bức tường nguy nga cao lớn kia lại sụp một nửa.

Diễm Ma không thấy bóng dáng, chỉ có mấy "người" râu ria đầu đội ngọc quan, cùng với một đám bạch y nhân, nơm nớp lo sợ quỳ xuống trước Trọc Vô.

“Ta muốn nhập luân hồi." Trọc Vô thản nhiên nói.

Lời của hắn, lần này Kinh Tửu Tửu nghe hiểu.

Có lẽ là bởi vì...... Kinh Tửu Tửu giật mình. Có lẽ là bởi vì, cậu hiện tại mới là chân chính tiến vào quá khứ Trọc Vô. Lúc trước cậu tiến vào, đích thật là quá khứ của mình.

‘Người’ đối diện bị dọa không nhẹ, từng người quỳ xuống đất dập đầu.

“Tiên quân bất tử bất diệt, cớ sao nhập luân hồi?”

Trọc Vô đưa tay đặt ở chỗ n.g.ự.c của mình, dễ dàng cắm vào da thịt của mình, hắn thản nhiên nói: "Ta như thế nào sẽ không chết?"

Đối diện "Người" càng là kinh hãi muốn chết, liên tục dập đầu nói: "Địa phủ lục đạo luân hồi, lại như thế nào chống lại hồn linh Tiên quân đây?"

Trọc Vô không trả lời, chỉ không quay đầu lại, mí mắt cũng không chớp một cái, chậm rãi đi vào luân hồi.

Luân hồi là một khối thạch bàn cực lớn, trên thạch bàn khắc sáu đạo, chiếu ra ngoài sáu đường ánh sáng màu sắc khác nhau. Trọc Vô đi vào, sáu đạo quang liền đục ngầu không chịu nổi, ngưng tụ thành một đạo. Cái đĩa đá kia cũng dần dần rạn nứt, phát ra tiếng vang đùng đùng.

Thiên băng địa liệt liền cùng giờ khắc này đồng thời bắt đầu......

Tất cả sinh vật trong địa phủ đều run lẩy bẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Kinh Tửu Tửu hoa mắt.

Cậu hoảng hốt giống như nhìn thấy Trọc Vô mở bàn tay ra.

Bàn tay nằm một người giấy què chân khô cằn, hơi ố vàng, mục nát giống như một người giấy nhỏ vừa thổi sẽ vỡ.

Đó là Kinh Tửu Tửu bị mực nước thấm ướt lại dùng Hỏa Kỳ Lân nướng khô, bên trên là thể xác người giấy.

……

Ở nơi Kinh Tửu Tửu không nhìn thấy.

Ánh sáng lưu chuyển trong gương, hình ảnh hơi lay động, chỉ thấy ngay sau đó - -

Bàn đá ầm ầm một tiếng, hoàn toàn rạn nứt, một đôi tay xé rách lục đạo luân hồi ra......

Trọc Vô đi vào luân hồi, một lần nữa đi ra.

Ngực của hắn còn chảy xuống hỗn hợp m.á.u màu vàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không, phảng phất nơi đó nối liền thiên đạo vạn pháp.

Hắn không thể nhập luân hồi.

Vẻ mặt Trọc Vô lạnh lùng.

Nếu như nhập luân hồi, sau khi đầu thai chuyển thế, cho dù là kiếp sau của hắn, vậy cũng không phải là hắn.

Em là Tửu Tửu của anh

Tửu của ta.

Vậy thì chỉ có thể là của ta.

Hắn muốn lừa gạt thiên đạo, lừa gạt địa phủ, lừa gạt tất cả mọi người trên thế gian... Chỉ khi chính hắn cũng cho rằng mình luân hồi chuyển thế, lời nói dối này mới có thể chân thật.

(dù chỉ một ngày thôi) trên mảnh đất này không có sự dối trá.

Không biết lại trôi qua bao lâu.

Khi "người" địa phủ tái chiến nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, đã không thấy Tiên Quân, chỉ còn một chút m.á.u khô.

Hắn được coi là Sáng Thế Chi Thần Tiên Quân Cô Xạ Sơn, hoàn toàn từ trên thế giới này vẫn lạc tiêu vong.

Từ đó trở đi, Thần Phật uyên diệt không còn.

……

Kinh Tửu Tửu mở mắt lần nữa.

Vô số thần hài treo trên đỉnh đầu, trong động phủ uy áp dày đặc.

Đình Nhất đại sư như là bị định ở nơi đó, bất động.

Nhưng Bạch Ngộ Hoài đứng đối diện cũng đồng thời mở hai mắt ra.

Thần hồn trở về, một người giấy nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Mà Bạch Ngộ Hoài chăm chú nhìn Kinh Tửu Tửu thật sâu, hắn chậm rãi mở bàn tay ra, nơi đó còn nằm một người giấy nhỏ què chân khác, hơi hơi ố vàng, mục nát giống như thổi qua sẽ vỡ.

Đó là thứ Trọc Vô nắm chặt suốt mấy ngàn năm.

Cho đến khi đổi tên, người giấy nhỏ vẫn nắm chặt trong tay hắn.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...