Đáng iu xỉu - C115.2

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:41
Lượt xem: 12

Cuối cùng bọn họ vẫn phải bỏ xe, đi bộ... À, chỉ có Bạch Ngộ Hoài, trợ lý Tằng và một người khác đi bộ.

Kinh Tửu Tửu cơ hồ là ngồi trên vai Bạch Ngộ Hoài, chút sức lực cũng không cần phải bỏ ra.

Thể lực của Bạch Ngộ Hoài cường tráng, vững vàng đi ở phía trước, đợi đến đoạn đường dốc phía trên, anh ôm Kinh Tửu Tửu vào trong ngực.

Trợ lý Tằng thở hổn hển, hơn nữa bốn phía không một tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy... Mà rừng rậm che trời mênh m.ô.n.g bát ngát kia, nhốt người ở trong đó, thì giống như vĩnh viễn cũng sẽ không đi đến đích. Tinh thần và thân thể mệt mỏi gấp đôi, khiến trợ lý Tằng gần như sụp đổ.

Giết hắn đi!

Hắn không bao giờ muốn đi chung với đám cẩu nam nam này nữa!

Kinh Tửu Tửu ngược lại nhàn nhã tựa vào n.g.ự.c Bạch Ngộ Hoài, thấp giọng nói chuyện với nhau: "Vì sao, người kia còn có thể sống ngàn năm? Thần linh không phải đều sẽ c.h.ế.t sao? Chỉ có Diễm Ma vốn có một nửa thuộc Minh Giới mới rơi vào U Minh, tránh được một kiếp.”

Bạch Ngộ Hoài thấp giọng nói: "Bởi vì hắn vốn là tạp chủng." Ngay cả hơi thở cũng không loạn.

Những lời này cũng không phải cố ý mắng thanh niên.

Mà là bởi vì, hắn quả thật là kết quả hỗn tạp của Bán Thần và huyết thống Ma sinh ra. Còn Á Thần thì là do người và Thần sinh ra.

“Huyết thống Thần trên người hắn cực kỳ mỏng manh, lại bởi vì có một chút huyết thống Ma, cho nên sống tới hôm nay." Bạch Ngộ Hoài dừng lại một chút: "Trọc Vô từng sinh ra một chút ý niệm, phá hủy toàn bộ U Minh chi giới. Chỉ một ý niệm sai lầm, sẽ dừng lại.”

Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng "À" một tiếng.

Cậu giống như đoán được Trọc Vô năm đó định làm gì.

Nếu đã định sẵn chúng ta đều phải tiêu vong.

Vậy không bằng trước tiên tự tay phá hủy từng cái một, sau đó lưu lại thần hài, thần thức các loại, chuẩn bị tương lai trùng kiến Tam Giới.

Nếu như đợi đến khi thiên địa tự vận chuyển theo quy luật, phá hủy Thần Phật, như vậy thì có thể cái gì cũng không còn... Là như thế sao?

Ý nghĩ trong đầu Kinh Tửu Tửu chuyển tới chuyển lui, vẫn còn cảm thấy giống như có cái gì đó thiếu thiếu, thật không ngờ.

Không biết đã qua bao lâu.

“Không thấy Tằng Hào." Phía sau run giọng nói.

Kinh Tửu Tửu: "Hả?”

Bạch Ngộ Hoài giữ trán cậu, thản nhiên nói: "Không cần để ý.”

Đâu chỉ có một trợ lý Tằng?

Hôm nay, thanh niên, với tất cả mọi người dưới tay hắn, hoặc là những thứ nửa người nửa quỷ nửa thần kia, đều không thể rời khỏi nơi này.

Bạch Ngộ Hoài mang theo Kinh Tửu Tửu, bước chân nhanh hơn rất nhiều.

Chậm rãi, người kia cũng biến mất.

Trợ lý Tằng ngồi phịch xuống đất, bên tai vẫn cực kỳ yên tĩnh, hắn vừa ngửa đầu nhìn trời, vừa mắng: "Sao tôi nhất định phải đi theo sau chứ?”

"Mẹ nó, đây không phải là người..."

Trợ lý Tằng còn chưa dứt lời, trong núi ầm ầm một tiếng vang thật lớn.

Trời đất rung chuyển.

Trợ lý Tằng trở mình, nằm rạp trên mặt đất, tứ chi như nhũn ra, theo bản năng quỳ rạp xuống dập đầu, nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng vẫn cảm giác được ngạt thở...

Thanh niên lúc này đã leo lên núi.

Hắn ở trước một tảng đá lớn, gặp được Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài.

Thanh niên chỉ vào tảng đá lớn kia, Nói: "Phía sau này, từng là động phủ của thần linh lợi hại nhất Tam Giới, không, hắn cũng đã không được coi là thần linh. Sáng thế mở ra, thế gian sinh ra Thánh Nhân. Hắn nghiêng về nhân gian buông thang trời, viết xuống phương pháp tu tiên phi thăng. Thế gian tất cả thần tiên đắc đạo, đều là môn sinh của hắn. Không ai thấy qua mặt thật của hắn. Ngày hắn ngã xuống, thiên địa đóng băng, sơn hà đảo lưu, thần thức chìm vào trong bóng tối. Tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Hôm nay, ngài sẽ tiếp nhận hắn, trở thành chúa tể mới của thế gian này.”

“Động tĩnh trong núi này, là vì ngài đi lên Thần Đài mà hoan hô.”

Thanh niên chậm rãi đi tới trước cự thạch, giơ tay lên, tựa hồ là muốn vẽ một đạo phù lên cự thạch.

Nhưng động tác của Bạch Ngộ Hoài còn nhanh hơn, anh cứ vân đạm phong khinh như vậy túm lấy cổ áo sau gáy thanh niên, nhấc về phía sau.

Rõ ràng anh xách là cổ áo, nhưng trong cổ họng thanh niên lại phát ra tiếng hét thống khổ: "A a a..."

Hai mắt thanh niên chảy máu, ba hồn sáu phách, thần thức và ma thức của hắn đều giống như bị Bạch Ngộ Hoài rút tơ từ sau gáy của hắn mà kéo ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c115-2.html.]

Bạch Ngộ Hoài nói: "Suỵt.”

“Tửu Tửu đừng nhìn.”

Kinh Tửu Tửu hơi ngẩn ra, híp híp mắt.

Thanh niên khó khăn xoay đầu lại.

Cổ họng phát ra âm thanh vỡ vụn, nhưng hắn hồn nhiên không để ý, thầm nghĩ làm sao để chạy trốn.

“Sao lại......”

“Sao lại có người mạnh như vậy tồn tại trên đời này…”

Mí mắt Bạch Ngộ Hoài cũng không chớp một cái, bàn tay dán lên mặt thanh niên, lột da hắn xuống.

“Thiên Niên, ngươi dán bao nhiêu lớp da rồi?” Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói.

Tiếng gào thét trong cổ họng thanh niên càng lúc càng vang, nhưng dù cho hắn giãy dụa như thế nào, xung quanh ngay cả một tia gió cũng không thể lay động.

Hắn nhìn về phía Kinh Tửu Tửu: "Hắn muốn...... g.i.ế.c tôi......”

Bạch Ngộ Hoài: "Biết vì sao trên ngọn núi này yên tĩnh như vậy không?"

Cổ họng thanh niên "Khụ...... Khụ......" Thở không ra hơi

Năng lực ngàn năm qua để cho hắn hành tung ngang dọc, nhưng khi trong tay của người đàn ông này, tựa như trở thành con kiến không đáng nhắc tới.

Bạch Ngộ Hoài: "Bởi vì chủ nhân ngọn núi này đã trở lại.”

Thanh niên đột nhiên trợn tròn mắt.

Câu nói của trợ lý Tằng ngày đó, hắn căn bản không nghe lọt tai.

Không đời nào!

“Trọc Vô...... Đã chết......”

"Mọi người đều biết hắn chuyển thế rồi, ha, ha... Nhưng mà, lục đạo luân hồi đã hủy, không chịu nổi thần thân của hắn, làm sao... Còn có thể chuyển thế?"

“Hắn đã chết, triệt triệt để để......" Thanh niên trong cổ họng khàn khàn nặn ra âm thanh.

Cho nên.

Cho nên thanh niên mới dám từ đó sinh ra vọng tưởng to gan lớn mật như vậy.

Hắn muốn một mình độc chiếm thần linh duy nhất do Trọc Vô thôi diễn, vị kia đứng ở nơi đó, hạ mắt, mím môi, phảng phất tất cả ánh sáng trên thế gian chỉ để soi rọi thiếu niên kia.

Bạch Ngộ Hoài đột nhiên quay đầu lại, hỏi Kinh Tửu tửu: "Tửu Tửu, em biết hắn tên gì không?"

Thanh niên ngẩn ra, tựa hồ lúc này cũng mới nhớ tới, chính mình chưa từng nhắc qua tục danh của mình với thần linh. Bởi vì tục danh của bọn họ là cấm kỵ, không thể dễ dàng bị người khác biết. Vì thế ngàn năm trôi qua, chính hắn cũng sắp quên mất.

Thanh niên hốt hoảng giãy dụa hai cái, về phía Kinh Tửu Tửu, há miệng, khàn giọng nói: "Ngài phải nhớ kỹ tên của tôi, tôi, tôi tên..."

Bạch Ngộ Hoài xen vào nói: "Tửu Tửu. Tên của hắn, không quan trọng chút nào, đúng không?”

Kinh Tửu Tửu sửng sốt một lát: "... Ừm.”

Bạch Ngộ Hoài chậm rãi quay đầu: "Em ấy không muốn biết.”

Con ngươi của thanh niên cũng sắp từ trong hốc mắt rơi ra.

Linh hồn và ý thức của hắn, cũng đã bị kéo ra hơn phân nửa, thân thể của hắn bắt đầu thối rữa, hắn ý thức được sự xấu xí của mình, vì thế càng thêm hoảng loạn giãy dụa, cả người đầy máu.

Bạch Ngộ Hoài nắm lấy ma thức của hắn.

Lặng lẽ, vỡ vụn.

"Bức họa kia là ta vẽ, ngươi làm sao xứng chiếm giữ, lại ngày ngày chiêm ngưỡng? Thứ như ngươi ngay cả làm tín đồ của em ấy cũng không xứng.”

“Dùng cái này làm trừng phạt, cho đến khi ngươi chết, hoàn toàn tiêu vong khỏi thế gian này, em ấy cũng sẽ không biết tên của ngươi.”

“A a a a!”

Ngươi là Trọc Vô.

Trên thế giới lãnh khốc và tàn nhẫn lại bá đạo kiêu căng đến mức này, là Trọc Vô.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...