Đáng iu xỉu - C115.1

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:42
Lượt xem: 13

Thanh niên coi như tiếp nhận thân phận "Làm ấm giường" của Bạch Ngộ Hoài, hắn thu địch ý lại với Bạch Ngộ Hoài, thậm chí còn giúp bọn họ chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm.

Kinh Tửu Tửu ngồi ở mép bồn tắm, đung đưa chân đá nước, thấp giọng nói: "Đúng là... rất chu đáo.”

Đâu chỉ là chu đáo?

Vì để gia tăng khoái lạc, người hầu nhỏ của thanh niên, thậm chí còn rải thêm cánh hoa hồng ở xung quanh bồn tắm, bày ra một bình rượu.

Bạch Ngộ Hoài mặt mày lạnh như băng, không nói gì.

Thanh niên càng như vậy, thì càng nói rõ, hắn và đám người đạo trưởng Khúc Dịch không giống nhau. Đạo trưởng Khúc Dịch là hy vọng anh trở thành vị thần lợi hại nhất, mà thanh niên thì đơn thuần cũng chỉ là chạy tới vì Kinh Tửu Tửu.

Thanh niên nói "Thần thị" hời hợt như vậy, là vì cái gì? Vì tương lai, hắn cũng có thể vứt bỏ da mặt, tự tiến cử làm ấm giường sao?

“Thì ra...... Nhiều người như vậy, đã lặng lẽ đầu nhập vào tôi." Kinh Tửu Tửu đung đưa chân, đá vào đùi Bạch Ngộ Hoài.

Vì thế Bạch Ngộ Hoài cúi người xuống, nắm lấy cổ chân cậu, cũng bước chân vào trong bồn tắm. Bọt nước b.ắ.n lên, rất nhanh đã khiến quần áo hai người đều trở nên ướt đẫm.

Bạch Ngộ Hoài không hề bất ngờ: "Mọi người đều vì lợi ích của bản thân." Anh từng thấy đủ loại ma quỷ, khi ra tay không có chút mềm lòng nào. Nhưng anh đồng thời cũng không cảm thấy, con người thì nhất định phải là tốt.

Đúng như dự đoán, thủ hạ của thanh niên quả nhiên không chỉ có một nhà đạo trưởng Khúc Dịch, ngoài ra, hể là người không ở trong giới huyền học, không có tông môn, không có tổ chức nào, đều bị hắn thu nạp vào dưới trướng.

Những người này đều đã nghe qua đại danh của Quy Vân Môn, lúc thanh niên mang theo bọn họ tới gặp Kinh Tửu tửu, bọn họ còn sợ đến nỗi mất hồn mất vía, thiếu chút nữa cho rằng nơi này đã bị Quy Vân Môn đánh chiếm.

Sau đó đã được thanh niên trấn an vài câu.

Có thể thấy được uy nghiêm mà thanh niên đã gầy dựng ở chỗ này nghiêm trọng đến mức nào.

“Đế lúc đó họ có bị bỏ rơi không, tôi đã từng thấy rồi.” Kinh Tửu Tửu cúi đầu nói, nhẹ nhàng "shh" một tiếng: "Ngứa”.

“Lúc đi Cô Xạ Sơn, hắn chắc chắn sẽ mang theo tất cả mọi người." Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói, xoa xoa mắt cá chân Kinh Tửu Tửu.

“Vậy đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”

“Tôi làm.”

Kinh Tửu Tửu: "Vậy còn tôi?”

Bạch Ngộ Hoài chậm rãi cúi người xuống, hôn lên mắt cá chân cậu, thấp giọng nói: "Hôm nay không phải đã nói rồi sao? Em là thần linh của tôi, tôi là người hầu của em. Đương nhiên là để tôi vì thần linh của mình, dọn sạch tất cả rồi. Mà thần linh của tôi, chỉ cần ngồi trên vương tọa của mình, được người hầu của em hầu hạ là đủ rồi.”

Giọng nói của anh so với thường ngày cũng không có gì khác nhau, vẫn thản nhiên như cũ. Nhưng Kinh Tửu Tửu vẫn vô thức mà đỏ bừng hai tai, giống như từ trong đó nhìn ra một chút ý vị tình sắc khác.

Kinh Tửu Tửu cuộn tròn chân.

Ngay sau đó đã bị Bạch Ngộ Hoài đỡ gáy, đè ngã vào bồn tắm.

Bọt nước b.ắ.n lên thật mạnh.

Giao nhau với lửa nóng.

Bạch Ngộ Hoài ép sát bên tai cậu, thấp giọng nói: "... Người này, em thật sự chán ghét sao?”

Kinh Tửu Tửu mơ mơ màng màng ngước mắt lên: "Hả?”

Bạch Ngộ Hoài: "Chờ lên núi Cô Xạ, nếu như tôi lột da lóc xương, bầm thây vạn đoạn..." Anh hôn bên tai Kinh Tửu Tửu: "Tôi biết, Tửu Tửu chắc chắn sẽ không mềm lòng đâu."

Tuy rằng anh cũng căm hận chính mình của ngàn năm trước.

Nhưng bức họa kia tóm lại là do Trọc Vô vẽ, làm sao tới lượt thứ xấu xa như vậy chiếm giữ ngàn năm? Không biết đã chiêm ngưỡng bức họa kia bao nhiêu lần... Cái này còn chưa thôi đi, hắn còn dẫn những người khác đến xem chung... Lột da lóc xương một vạn lần cũng không đủ.

Sáng sớm hôm sau, thanh niên sắp xếp xong người của mình, bọn họ phân chia nhóm ngồi xe, đi tới Cô Xạ Sơn.

Thanh niên cởi một nửa túi da trên người xuống, cơ bắp phía dưới có thể thấy rõ ràng.

Hắn một tay cầm theo mấy tấm họa bì*, hỏi Kinh Tửu Tửu: "Ngài thích dạng nào?"

(*Họa bì: có 1 bộ phim cũng tên Họa Bì, nói về hồ ly lột da người mặc vào để đc trẻ đẹp, nói chung là tấm da người.)

Kinh Tửu Tửu: "......”

Ọe.

Mau mặc lại đi trời.

Lúc này vẫn là những người khác khuyên: "Ngài ăn mặc như vậy, rất dễ bị cảnh sát bắt đó.”

Thanh niên nghe xong lời này, như là thoáng cái bị đ.â.m trúng hồi ức không tốt nào đó.

Thanh niên vén da, căm hận nói: "Đáng ghét, bây giờ thời đại thay đổi, chào đón ngài lên Cô Xạ Sơn, ngay cả Nghi Trượng* cũng không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c115-1.html.]

(*Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa - đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài Cũng chỉ bằng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay).

Nghi trượng trong miệng thanh niên, là chỉ vô số "Ngụy thần" n.g.ự.c khảm đầu, bay trên không trung, bao quanh Kinh Tửu Tửu, cưỡi mây đạp gió, đi tới Cô Xạ Sơn.

Kinh Tửu Tửu: "Không cần đâu.”

Vậy mà được à? Nếu mà phải bay trên trời, chưa đến nửa phút, thì lại phải lạc vào đường bay, không có xin đường bay trước, hoặc bị coi là nhìn trộm cơ mật quốc gia, bịch bịch bịch, toàn bộ bị b.ắ.n rớt.

Kinh Tửu Tửu chép chép miệng, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm.

Hay là để cho bọn họ toàn bộ bị b.ắ.n rớt nhỉ?

Ngã có ngủm không nhỉ?

Ngay tại lúc Kinh Tửu Tửu suy nghĩ sâu xa về tính khả thi của nó, đã có người lái xe hơi đi ra với xe buýt nhỏ.

Đây chính là công cụ đi đường của tổ chức tà thần này.

Thanh niên trầm mặt nói: "Xã hội nhân loại hiện nay, vì đi thần hóa, hội nhập cái gì mà khoa học, còn tạo ra cả mớ quy củ rườm rà. Lái xe còn phải có bằng lái, nhiều người tụ tập thì bị nghi ngờ tham gia buôn bán hoạt động phi pháp."

Kinh Tửu Tửu bĩu môi. Khoa học không tốt à?

Khoa học là vị thần vĩ đại nhất.

Nó giúp bao nhiêu người thoát khỏi nỗi khổ chiến tranh loạn lạc, ốm đau, đói khát, thống khổ, quần áo rách rưới... Ngươi chưa từng lên mạng à? Ngươi có biết lên mạng vui thế nào không? Cô Xạ Sơn lợi hại như vậy, trên núi có wifi không? Nếu như cũng không thể tổ chức đội chơi game, làm thần có gì thú vị chứ, làm người còn vui hơn.

“Một thế giới rắc rối như vậy….” Thanh niên cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi sớm muộn gì cũng sẽ vì ngài tái hiện lại, sự huy hoàng ngàn năm trước.”

Kinh Tửu Tửu: "Không cần.”

Trở lại ngàn năm trước để cảm nhận chế độ phong kiến à?

Lúc này những người khác cũng đi ra, họ đều đeo một cái ba lô màu đen, trên đầu đeo huy chương ngôi sao năm cánh, trong tay còn cầm một lá cờ nhỏ, mặt trên còn viết: Công ty du lịch thần tiên.

Kinh Tửu Tửu: "......”

Trông dữ thì dữ đấy.

Kết quả vẫn phải thành thật giả vờ làm người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản, giả vờ làm đoàn du lịch đi tham quan.

"Các ngươi không ngồi xe à?"

"Chúng tôi không có hộ khẩu thân phận hợp pháp."

Ôi, còn là một đám xã hội đen nữa.

Khó trách lúc bắt bọn họ lại hơi khó, mấy năm nay cũng không biết trốn đông trốn tây đến những địa phương nào. Khó trách một tên so với một tên càng buồn nôn và biến thái, đều là đám ở trong bóng tối mà sống tạm bợ qua ngày.

Cơ mà có lẽ cũng bởi vì như vậy nên bọn họ mới không dám kiêu ngạo đi ra ngoài hại người….Tuy bây giờ hại cũng không ít!

Thanh niên phái trợ lý Tằng và một đại sư huyền học khác đuổi theo bọn họ.

Cả hai bọn họ đều có tư cách pháp lý.

Nên cũng là nguyên nhân lúc đó tại sao lại phái trợ lý Tằng vào đoàn làm phim.

Trợ lý Tằng trốn cũng không kịp, chỉ có thể đi theo với vẻ mặt đau khổ.

Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài đi xe, rồi đi máy bay, không tới mấy giờ, đã đến dưới chân Cô Xạ Sơn.

Cô Xạ Sơn cũng không nằm trong thành phố.

Mà là trên vành đai du lịch núi Võ Đang, tiếp giáp với Thần Nông Giá.

Xe càng đi về phía trước, suốt dọc đường không thấy có người ở.

“Xuống xe." Kinh Tửu tửu lên tiếng.

“Phía trước còn xa lắm..." Trợ lý Tằng phủi tấm bản đồ trong tay, khô khan nói.

Kinh Tửu Tửu: "Phía trước là khu cấm vào, lái xe vào, là phạm pháp đấyhiểu không?"

Trợ lý Tằng: "......”

Cái này cũng phạm pháp, cái kia cũng phạm pháp.

Làm thần cũng không thể tự do một chút à?

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...