Đáng iu xỉu - C116

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:47
Lượt xem: 16

Từ ma thức, đến thần thức, rồi đến ba hồn sáu phách.

Bạch Ngộ Hoài từng bước từng bước, chậm rãi bóp nát.

Mỗi lần bóp nát một cái, đều giống như lột da rút gân, đem thân thể từng tấc từng tấc nghiền nát, cốt nhục dung thành một thể. Tiếng kêu thảm thiết, đã áp đảo những âm thanh còn lại.

Nhưng dần dần, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có.

Đợi đến khi hắn chỉ còn lại một hồn một phách, hắn đã không còn nghe thấy, không phát ra tiếng, mất đi tri giác. Hắn liều mạng hò hét, rời khỏi Trọc Vô! Còn có tên của hắn là... nhưng chỉ còn lại hồn phách rách nát trên tay Bạch Ngộ Hoài giãy dụa trong vô vọng.

Thủ hạ của Thanh Niên, nửa ngày không được cấp trên đáp lại, lúc này mới khó khăn tìm tới.

Bọn họ trước tiên nhìn về phía Kinh Tửu Tửu, quy củ khom người, hành lễ.

Mà chờ ánh mắt vừa chuyển, lại nhìn về phía nam nhân Quy Vân Môn kia, bọn họ vô thức run rẩy, có loại sợ hãi nói không nên lời.

"Vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, có một cỗ lực lượng rất cường hãn, đột nhiên san bằng cả ngọn núi, chúng ta đều không thể không khom người phục sát đất, lúc này mới lạc đoàn thật lâu..."

“Trong tay Bạch tiên sinh bóp cái gì vậy?”

“Tiên Quân đâu?”

“Tiên Quân" trong miệng bọn họ chính là chỉ thanh niên.

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng, ngăm đen như đầm sâu.

Bọn họ bất giác rùng mình một cái, đang muốn lên tiếng lần nữa.

Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói: "Ở chỗ này.”

Bọn họ sững sờ ngẩng đầu, sau đó tất cả mọi người chợt trừng to mắt, một đoàn hồn phách giãy dụa kia... Đó, đó là... ý niệm trong đầu bọn họ vừa mới nổi lên.

Trợ lý Tằng chợt nghe thấy liên tiếp tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết kia, vượt qua Sơn Lĩnh, xuyên thấu sương mù, chui thẳng vào trong tai gã.

Trợ lý Tằng sợ tới mức mất hồn mất vía.

Chuyện quái gì thế này?

Trên Sơn Lĩnh xa xa, vô số kim quang sáng lên.

Gã không thể không nằm úp sấp trên mặt đất, nhưng dù vậy, gã vẫn cảm giác được từng trận khí huyết cuồn cuộn, trong cơ thể giống như có thứ gì đó lung lay sắp đổ, muốn bị kéo ra.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Tha, tha mạng......”

Lúc này, trên đỉnh núi, vô số người quỳ đầy đất, kể cả những Huyền Học nối giáo cho giặc kia, ánh mắt bọn họ hơi dại ra, như là lúc này mới ý thức được Quy Vân Môn đến tột cùng lợi hại bao nhiêu.

Bạch Ngộ Hoài không trả lời bọn họ, ngược lại thản nhiên hỏi: "Bức tranh kia, còn có ai xem qua?"

Bọn họ cho dù là heo, lúc này cũng ý thức được không thể lên tiếng trả lời.

“Không dám nhìn thẳng thần linh, cho nên đến nay, đến nay vẫn chưa nhìn kỹ." Bọn họ lắp bắp nói, ánh mắt lại tập trung vào từng đoàn kim quang trong tay Bạch Ngộ Hoài.

Đó đều là...... thần thức.

Thần thức ký tồn trong đầu bọn họ.

Vì thế Bạch Ngộ Hoài liền rút thần thức ra.

Người bị rút đi, tự nhiên thân tử hồn tiêu, c.h.ế.t vô cùng thảm thiết.

Cái này bảo bọn họ làm sao không sợ chứ?

“Ừ." Bạch Ngộ Hoài thản nhiên đáp, xoay người.

Kinh Tửu tửu lúc này mới thấy rõ, vòng tay trên cổ tay cậu đã không còn. Bất quá mình hình như một chút cảm giác cũng không có. Kinh Tửu Tửu chép chép miệng... Thậm chí còn có một chút thoải mái, giống như có khí gì đó đang chui vào trong cơ thể cậu. Cậu hít nhẹ một hơi, giống như cùng hô hấp với núi rừng này.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài đặt tay lên tảng đá lớn kia.

Tảng đá ầm ầm nổ tung.

“A!”

“Mau trốn đi!”

Người phía sau hoảng loạn hô lên, kèm theo vài tiếng thống khổ.

Nhưng những hòn đá vỡ vụn bay tứ tung ra ngoài có thể đả thương người kia, khi đến trước mặt Kinh Tửu Tửu, liền nhẹ nhàng rơi xuống.

Kinh Tửu Tửu không có kinh ngạc, cậu nhìn về phía sau tảng đá lớn.

Đó là một cái cửa động cực kỳ rộng lớn.

Ở cửa động, ngã xuống một người, người nọ đầu trơn bóng, một bộ râu dài trắng, rối tứ tung dính đầy bùn, treo ở nơi đó, bên chân xiêu xiêu vẹo vẹo đặt một cái rương lớn.

“Đình Nhất đại sư?”

Thanh âm của Kinh Tửu Tửu thoáng cái gọi ông, Đình Nhất giãy dụa ngồi dậy, bề ngoài chật vật, đáy mắt đầy tơ máu. Vừa ngước mắt lên, không nhìn thấy Kinh Tửu Tửu, ngược lại là nhìn thấy Bạch Ngộ Hoài trước.

Đình Nhất theo bản năng lui về phía sau, sau đó mới điều chỉnh lại sắc mặt, thấp giọng nói: "Tiểu hữu, đỡ ta một tay.”

Kinh Tửu Tửu tiến lên, đỡ lấy cánh tay Đình Nhất.

Đình Nhất miễn cưỡng đứng lên, quét mắt nhìn ra ngoài, cả kinh nói: "Đây là chuyện gì xảy ra?”

Kinh Tửu Tửu nhỏ giọng nói: "Chính là đám người chế tạo Tà Thần, ý đồ tái tạo Ngụy Thần..."

Lúc này người bên ngoài nghe được lời này, mới thống khổ phát hiện, thần linh của bọn họ, đã sớm phản chiến, vốn không coi bọn họ ra gì.

Kinh Tửu Tửu nói: "Hiện tại đã giải quyết toàn bộ, lợi hại không?”

Từ khi biết, kế hoạch của thanh niên với Trọc Vô hoàn toàn khác nhau, giọng điệu Kinh Tửu tửu liền không khỏi nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dễ vậy sao?

Nhanh vậy ư?

Hai ý niệm nhanh chóng xoay quanh trong đầu Đình Nhất, sau đó ông nhịn không được nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài. Bạch Ngộ Hoài đứng ở đó, không lên tiếng, nhưng Đình Nhất mơ hồ nhận ra anh đang cầm thứ gì: "... Hồn phách? Hay là Thần thức?”

“Thần thức." Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói, quay qua nhìn Kinh Tửu Tửu,"Ăn không?”

Kinh Tửu Tửu:?

Đình Nhất:!

Những người còn lại:!!!

Hắn là ma quỷ sao?

Thứ này sao có thể trực tiếp cho người khác ăn? Nhiều...... Nhiều thần thức như vậy......

Kinh Tửu tửu còn nhớ rõ lần trước một hơi ăn sạch thần thức lưu giữ trong Tà Thần, tiêu hóa không tốt. Khi đó cậu cũng không biết còn có vô số thần hài ở đây.

Kinh Tửu Tửu thấp giọng hỏi: "Nếu như thần hài vẫn còn, đem thần thức thả trở về, chúng nó còn có thể sống lại không?"

Bạch Ngộ Hoài: "Ừ, có thể.”

Đình Nhất nhịn không được chen vào: "Kế hoạch lúc trước của Trọc Vô chính là như thế. Tách hình - hồn - thức ra cùng lúc, thần linh chết, liền có thể tránh được số mệnh hoàn toàn chôn vùi trên đời này. Thẳng đến mấy năm sau, lại thu hồi thần thức, thần hồn, thần hài, đúc lại thần linh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c116.html.]

Kinh Tửu Tửu: "Vậy vẫn là trả lại đi.”

Nếu không, ăn một miếng chẳng phải là ăn một người ư? À không, ăn một vị thần?

Bạch Ngộ Hoài bóp bóp những thần thức kia, lúc này mới cúi đầu lên tiếng.

Nhưng ánh mắt Đình Nhất nhìn anh, vẫn mang theo một phần đề phòng cùng sợ hãi.

Đình Nhất thấp giọng nói với Kinh Tửu Tửu: "Ta đi nhầm vào Động phủ của Trọc Vô, thiếu chút nữa bị cấm chế trong phủ g.i.ế.c chết. Nhưng ta cũng tìm được nhiều thứ hơn." Ông nói: "Vô số thần hài...... đều ở trong động.”

Một khắc kia mang đến cho ông chấn động lớn, dùng ngôn ngữ không cách nào miêu tả được.

Dù là thần linh c.h.ế.t đi, thần hài bên trong lưu lại lực lượng, cũng đủ khiến người cúi đầu quỳ xuống đất. Huống chi, nhiều bộ thần hài như vậy tụ tập ở một chỗ. Mà trên mỗi một bộ đều có tin tức Trọc Vô tự tay khắc xuống.

Đình Nhất vừa nói tới đây, không khỏi lặng lẽ dùng ánh mắt đánh giá Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài vẫn thản nhiên như trước.

Đình Nhất cụp mắt, trong lòng kinh hãi vạn phần.

Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng "A" một tiếng, "Vậy chúng ta còn cần đem những thứ kia chuyển ra ngoài không? Ờm...... Xây dựng lại Thần Đình?”

Đình Nhất trầm giọng nói: "Nhất định phải xử lý.”

Kinh Tửu Tửu: "Ồ, vậy chúng ta vào đi." "Những người này...... báo cảnh sát đi, cứ nói bọn họ mê hoặc người dân, ý đồ thông qua thủ đoạn tà giáo kiếm lời. Ấy, cho ngồi tù mười năm mí tốt.”

Đám người kia nghe xong đều sắp nứt ra.

Ngài chính là thần linh đấy!

Còn muốn kiện chúng ta làm mê tín gạt người?

Bạch Ngộ Hoài đáp lời, một tay gửi tin nhắn đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, lão đầu lão thái thái Quy Vân Môn liền mang theo cảnh sát tới.

Ôi, được lắm, cái này đâu chỉ là tình nghi "Tà - giáo" với lừa gạt không đâu, còn có tự tiện xông vào khu cấm của quốc gia, đếm tội cùng phạt!

Người tới, tựa hồ đều quen biết Bạch Ngộ Hoài, biết bọn họ còn muốn vào trong động, cũng không nói gì.

Lúc Kinh Tửu Tửu quay đầu muốn đi vào bên trong, bước chân dừng một chút, quay đầu nói: "Đừng quên, để Lâm Chi, Chu đại sư hợp tác cùng phá nhiều vụ án tà thần g.i.ế.c người trên cả nước. Từng vụ từng vụ, ở trên đầu ai, đều phải tính toán rõ ràng."

Đám người kia nghe thấy những lời này, hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng bọn họ làm sao dám phản kháng?

Chỉ có thể một đám sắc mặt trắng bệch, mềm nhũn ngã xuống.

Mộng đẹp làm thần của bọn họ, bị luật pháp quốc gia đả kích nặng nề, toàn bộ vỡ nát.

……

Đoàn người Kinh Tửu Tửu chậm rãi đi vào trong động, trong động cũng không tối, ngược lại, giống như 《Đào Hoa Nguyên Ký》, nó phảng phất đi thông đến một thế ngoại đào nguyên, trên đường ánh sáng sáng ngời, đều đến từ hạt châu trên vách động cùng với ánh nến vạn năm chưa tắt chiếu ra.

Đi sâu vào trong.

Thanh ngọc trải đất, linh thạch làm giường.

Trong động to lớn, nguy nga, lộng lẫy, chỉ thấy vô số thần hài dùng sợi tơ màu vàng xâu lại, treo giữa không trung. Sự uy nghiêm cùng với lực lượng của thần, ép người không thở nổi.

Dù cho Đình Nhất gặp lại lần nữa, nhưng lặp lại một màn trước mắt này, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi, thậm chí là có phần sợ hãi.

Hồn ma lợi hại hơn người.

Thần mạnh hơn ma.

Thần vốn khiến cho con người kính sợ.

Nhưng còn có một người, để lại vô số thần hài ở chỗ này.

Cổ họng Đình Nhất đang thắt chặt, quay đầu đi, thấp giọng hỏi: "Cậu Bạch... có phải đã khôi phục trí nhớ rồi không?"

Bạch Ngộ Hoài ngước mắt, lạnh lùng nhìn ông, không nói gì.

Đình Nhất lúc này ngược lại càng thẳng lưng hơn, ông nói: "Bạch tiên sinh nghe thấy trong hang có vô số thần hài, thần sắc cũng không thay đổi chút nào. Có thể thấy được đã sớm biết chuyện này... cỗ thần hài đầu tiên ta ngoài ý muốn tìm được, có phải là một chốt mở mà Bạch tiên sinh lưu lại thế gian hay không? Nhìn thấy nó, liền một lần nữa mở ra hộp ký ức?"

"Hiện tại đứng ở trước người ta, rốt cuộc là Bạch tiên sinh, hay là Trọc Vô ngàn năm trước?"

Đình Nhất quen biết Bạch Ngộ Hoài.

Nhưng nhận thức của ông đối với Trọc Vô, chỉ đến từ tin đồn, tin tức đến từ những thần hài này... Biết càng nhiều, lại càng có thể lĩnh hội được Trọc Vô đã từng là một người lãnh khốc cỡ nào.

Đều nói thiên đạo vô tình, nhưng cũng na ná trọc vô mà thôi.

Nếu như sau khi ký ức dung hợp, Bạch tiên sinh liền biến thành trọc vô.

Vậy tiểu hữu nên làm cái gì bây giờ?

Đình Nhất nhịn không được lên tiếng: "... Nước cờ này của Trọc Vô thật sự khiến lão già ta đây cảm thấy sợ hãi.”

Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài chậm rãi rơi xuống trên người Kinh Tửu Tửu.

Kinh Tửu tửu từ lúc tiến vào nơi này, cũng không có mở miệng nữa.

Bạch Ngộ Hoài vốn dĩ không quan tâm Đình Nhất nhìn anh như thế nào.

Anh chỉ quan tâm đến Kinh Tửu Tửu.

Tửu Tửu cảm thấy Trọc Vô xấu.

Nhưng anh chính là trọc Vô, Trọc vô chính là anh.

Đôi mắt Bạch Ngộ Hoài thâm trầm, trong động đột nhiên sáng lên một đạo ánh sáng, ánh sáng kia rất chói mắt. Đình Nhất phân thần nhìn: "Đây là...... Giám Vãn Kính trong địa phủ?”

Trên gương quang mang lưu chuyển, chậm rãi chiếu ra một thân ảnh.

Mà đúng lúc này, Kinh Tửu Tửu chép miệng: "... Trọc Vô còn biết làm thủ công?”

Bạch Ngộ Hoài ngẩn ra.

Đình Nhất cũng ngẩn ra.

Kinh Tửu Tửu nhìn vô số thần hài: "Nhiều như vậy... mỗi một bộ hắn đều dùng sợi tơ xâu lại, còn phải khắc chữ lên đó... Còn phải làm tỉ mỉ nhanh chóng, hì hụt làm, một khắc cũng không dám dừng lại. Giống như nghệ nhân lão luyện ngày đêm đẩy nhanh tốc độ công việc."

Đáng sợ chỗ nào?

Đình Nhất: "......”

Trong đầu hiện hình ảnh.

Nhưng thật sự...... không quá...... đáng sợ lắm.

Trong nháy mắt.

Giám Vãn Kính dừng lại ở một hình ảnh.

Đó chính là nội dung trên bức họa Trọc Vô Họa lúc trước.

Hình ảnh lay chuyển.

Một đôi tay chậm rãi trải bức họa lên bàn.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...