Đáng iu xỉu - C114

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:44
Lượt xem: 18

Không ai hiểu rõ tâm tư của chính mình hơn Bạch Ngộ Hoài.

Sao không vẽ đôi mắt vào bức hoạ?

Dù là con người hay động vật, một khi có mắt, thì sẽ được ban cho năng lực.

Vẽ mắt, nó sẽ sống lại.

Hắn sẽ động tâm.

Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài nặng nề mà đánh giá bức họa, đường nét, nét vẽ… Nếu bây giờ anh vẽ, thì cũng sẽ vẽ như vậy. Cũng chính vì thế mà anh gần như có thể tưởng tượng ra trong khoảnh khắc lúc đó thì tâm trạng của mình sẽ như thế nào, từng nét bút vẽ liền kề với nhau.

Bạch Ngộ Hoài bước đến trước bức họa kia.

Thanh niên sửng sốt, vội vàng lên tiếng: "Này, ngươi thật to gan! Ngươi làm gì vậy hả?”

Bạch Ngộ Hoài giơ tay lên.

Thanh niên sợ hãi đến mức dường như tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài: "Ngươi dừng tay!" Nếu không phải vì tên này đi chung với "Thần linh", thì lúc này hắn đã ra tay!

Bạch Ngộ Hoài như mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt lãnh đạm.

Ngay khi đầu ngón tay của anh chạm vào bức họa kia, thế mà bức họa đã bốc cháy.

“Ngươi đáng chết!" Thanh niên gào lên một tiếng, khóe mắt như muốn nứt ra, mỡ trên bức hoạ vừa giúp chống thối, lại vừa trợ giúp cho việc cháy. Chỉ trong chớp mắt, đã bị cháy sạch sẽ, để lại trên tường một mảnh đen kịt.

Kinh Tửu Tửu ngây ngẩn.

Đây là...... Ăn dấm chua?

Nhưng mà...... Ngay cả dấm chua của bản thân cũng muốn ăn là sao?

Bạch Ngộ Hoài chậm rãi xoay người lại, không để sự phẫn nộ của thanh niên vào trong mắt, anh chỉ nhìn chằm chằm Kinh Tửu Tửu, thản nhiên lên tiếng: "Tương lai anh còn có thể vẽ một bức, hai bức...... Vô số bức cho Tửu Tửu. Bức này thì không cần nữa.”

Thanh niên nghe vậy giận đến nỗi không kìm được: "Ngươi là cái thá gì? Ở đâu tới lượt ngươi......”

Trợ lý Tằng vừa mới chạy vào trong cửa, nghe thấy những lời này, sợ tới mức bắp chân đều run rẩy, giọng nói cũng trở nên run rẩy theo: "Đây, đây là của chính chủ vẽ đấy..."

Sao không tới phiên người ta quản được chứ?

Thanh niên khựng lại, cũng tỉnh táo lại, không quay đầu mà nói với trợ lý Tằng: "Cậu lẩm cẩm rồi, ra ngoài đi.”

Bấy giờ hắn mới nhìn về phía Kinh Tửu Tửu, cắn răng nói: "Không dám mạo phạm ngài, nên lúc nãy mới không hạ thủ với cái người to gan cuồng vọng này... Nhưng hắn ta đã phá hủy bức họa của ngài..."

Kinh Tửu Tửu: "Chỉ là một bức họa mà thôi.”

Thanh niên bị cậu cắt ngang, chợt giật mình.

Kinh Tửu Tửu mím môi dưới, không nhanh không chậm, nhỏ giọng bắt đầu nói bừa: "Vốn là vật ngoài thân, cố chấp với mấy thứ này... Thì còn làm thần tiên thế nào?"

Thanh niên nghẹn họng.

Thanh niên khom người nói: "Ngài dạy bảo rất đúng.”

Thanh niên cắn răng, ngước mắt nhìn Bạch Ngộ Hoài: "Không biết vị tiên sinh này rốt cuộc có lai lịch gì? Thân phận gì? Tiếp theo, tôi muốn dẫn ngài đi xem một số thứ người ngoài không thể thấy."

Trợ lý Tằng trốn ở ngoài cửa, nhìn tình huống bên trong, cúi đầu thở hổn hển, cảm thấy tuyệt vọng.

Gã cảm thấy thủ lĩnh còn ngu ngốc hơn gã.

Tổ chức này chỉ sợ là không có chút hy vọng gì mấy!

Cả buổi rồi, còn nhìn không ra đây là một đôi cẩu nam nam à?! Anh không xem tin tức à?

Kinh Tửu Tửu: "Anh ấy à, Quy Vân Môn.”

Thanh niên sắc mặt khẽ biến: "Quy Vân Môn..." Đáy mắt của hắn rõ ràng lộ ra đề phòng, trong nháy mắt đó, muốn che giấu cũng không kịp.

Quy Vân Môn trong giới huyền học nổi danh là tông môn chính phái, quy tắc nghiêm khắc, trong mắt họ không chứa nổi bất cứ vật âm tà gì, người trong môn phái họ phần lớn là các nhân vật sống hơn trăm tuổi, vô cùng tinh thông các loại thuật pháp huyền học!

“Làm sao vậy?" Kinh Tửu Tửu lên tiếng hỏi: "Quy Vân Môn không tốt sao?”

Cậu nói: "Bây giờ người Quy Vân Môn đều phải tôn tôi làm chủ.”

Thanh niên sửng sốt: "Vì sao?”

Kinh Tửu Tửu: "Bởi vì sư tổ của bọn họ...... Cũng là anh ấy." Kinh Tửu Tửu chỉ chỉ: "Bảo tôi là chủ.”

Nói xong lời này, Kinh Tửu Tửu cảm thấy rất là hài lòng.

Rất có điệu bộ của ác bá!

“... " Cằm của thanh niên thiếu điều muốn rớt xuống, đập xuyên qua mặt đất.

"Một minh tinh... Vậy mà lại là sư tổ của Quy Vân Môn?" Thanh niên kiêng kỵ mà nhìn chằm chằm Bạch Ngộ Hoài, cũng không hở một chút là lại hô đánh hô g.i.ế.c nữa.

Người đi theo phía sau thanh niên, nghe thế hai mắt sáng ngời, lên tiếng: "Vậy, vậy nếu tình cảm tốt!" Tương đương là chúng ta còn chưa ra chiêu! À thì, chỉ cần nằm thôi cũng đã thắng!

“Ngài quên rồi à?” Người hầu kia nhỏ giọng nói bên tai thanh niên: "Kế hoạch của chúng ta, kẻ thù lớn nhất, là Quy Vân Môn á...... Nhưng bây giờ, thần linh của chúng ta, trực tiếp mang thủ lĩnh của họ nắm trong lòng bàn tay." Người nọ nói @$&@&&&.: "Thì ra là vậy...... Khó trách muốn đốt bức họa, đây là ghen tị cơ.”

Nói xong, hắn còn lặng lẽ đánh giá Bạch Ngộ Hoài, trong lòng tự nhủ một nhân vật im lặng lại lạnh lùng như vậy, tính tình còn lớn như thế hả?

Khóe miệng Bạch Ngộ Hoài co giật, hơi nghiêng đầu, nhìn sắc mặt nhẹ nhàng trên gương mặt Kinh Tửu Tửu, tâm tình của anh cũng tốt hơn một chút.

Thanh niên cũng không thật sự yên tâm như vậy, Hắn lên tiếng: "Quy Vân Môn là tông môn phản đối nghênh đón thần linh trở về nhất... Vì bọn họ có thể thông thiên địa, không cho phép người khác cũng thông, rất bá đạo! Chúng ta nơi này có rất nhiều thứ, đều không thể để cho hắn ta nhìn thấy. Thần linh vốn nên có người hầu hạ. Tôi có thể tuyển chọn cho ngài... Ngài thiên vị người trong giới giải trí? Đúng, người trong giới này, phần lớn dung mạo xuất sắc. Vậy chúng ta từ trong đó tuyển chọn. Để cho bọn họ đến làm người hầu của ngài, đạt được vĩnh sinh, đây là vinh hạnh của các ngươi......”

Thanh niên thao thao bất tuyệt, lại không chú ý tới sát ý trong mắt Bạch Ngộ Hoài.

Hả?

Tri kỷ như vậy sao?

Kinh Tửu Tửu l.i.ế.m liếm môi.

Bạch Ngộ Hoài siết chặt nắm tay, xoay vòng tay trên cổ tay.

Kinh Tửu Tửu: "Không cần đâu.”

Kinh Tửu Tửu lấy ra vài phần khí thế của đế vương ngu ngốc ở cổ đại, giơ tay nhẹ nhàng chỉ "Sủng Cơ" Bạch Ngộ Hoài: "Ta chỉ cần anh ấy.”

Bạch Ngộ Hoài thả lỏng môi, ngay cả động tác xoay vòng tay cũng dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c114.html.]

“Còn có cái gì muốn cho tôi xem, đều mang lên đi. Không cần tránh anh ấy.”

Thanh niên sốt ruột: "Nhưng......”

Kinh Tửu Tửu ngắt lời hắn: "Vừa rồi ngươi luôn, treo cái tên Trọc Vô ở trên miệng, sao hả? Ngươi là tín đồ của hắn ta, chứ không phải là tín đồ của ta đúng không?”

“Đương nhiên là không phải! Tôi sao có thể là tín đồ của Trọc Vô được? Ngài không biết, kế hoạch năm đó của Trọc Vô là sáng lập thần linh trở lại, cũng là muốn lấy ngài làm vật hi sinh đầu tiên... Tôi khi đó, ngày ngày đều nhìn bức họa của ngài, lúc Trọc Vô Thôi Diễn, tôi cũng ở một bên quan sát. Khi đó, tôi đã trở thành tín đồ đầu tiên của ngài! Sau khi tôi biết kế hoạch của Trọc Vô, ngay lập tức phản bội hắn ta, hao tâm tổn trí mà tính toán ngàn năm, mới chờ tới hôm nay!" Thanh niên kích động nói.

“À, nghe thì...... Trọc Vô không phải người tốt. " Kinh Tửu Tửu nói xong, lại lặng lẽ quay đầu nhìn sắc mặt Bạch Ngộ Hoài.

Kết quả là chạm phải ánh mắt của Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài trầm giọng nói: "Ừ, không phải thứ tốt gì." Sao anh có thể lấy Kinh Tửu Tửu làm vật hi sinh đầu tiên được chứ?

Trọc Vô và tổ tiên Quy Vân Môn có chút quan hệ, anh lại mắng thống khoái như vậy?

Thanh niên nhìn Bạch Ngộ Hoài, lúc này mới dịu đi một chút.

Sư tổ Quy Vân Môn?

Thì ra cũng chỉ là một tên não tàn yêu đương không có chủ kiến!

Thanh niên dừng một chút, nói: "Mời hai mươi tám vị thần linh kia đến đây.”

“Vâng." Người hầu đáp một tiếng, xoay người lui xuống.

Kinh Tửu Tửu nhỏ giọng với Bạch Ngộ Hoài mà châm chọc: "Thật không biết xấu hổ, thần linh còn muốn mời tới như vậy.”

Bạch Ngộ Hoài cong môi dưới: "Tửu Tửu nói đúng." Lúc này tâm tình anh tốt hơn không ít, bởi vì đốt bức hoạ, lại nghe Kinh Tửu Tửu một câu "Tôi chỉ cần anh ấy".

Trong chốc lát, đã có hai mươi tám người cao thấp mập ốm không đồng đều, bước vào cửa. Bọn họ vừa vào cửa đã bắt đầu cởi quần áo, Bạch Ngộ Hoài thiếu chút nữa muốn cho cháy hết ở đây.

Theo bọn họ cởi áo ra, Kinh Tửu Tửu thiếu điều hô lên một tiếng "Đậu má".

Những người này, trên n.g.ự.c của mỗi người, đều khảm một cái đầu.

Thanh niên nói: "Thần thức, chính là sống nhờ ở trong cái đầu này."

"Trẻ con mới sinh ra có linh khí, hai mắt có thể nhìn thấy không ít thứ mà người khác không nhìn thấy được. Nhưng theo tuổi tác dần lớn lên, người còn có thể giữ lại được năng lực này, thì đã ít đi. Những cái đầu này, là đến từ bọn họ. Sau khi bọn họ lớn lên, vẫn có thể dùng hai mắt thông âm dương. Cái này chỉ là bước đầu, năng lực câu thông thiên địa. Chỉ có thể chứa được thần thức như vậy."

Kinh Tửu Tửu nhăn mặt.

Thật tàn nhẫn.

Thật ghê tởm.

"Mà những người này, cũng là tôi tỉ mỉ chọn lựa ra, tổ tiên bọn họ bắt đầu cung phụng Tà Thần, một đời lại một đời, cuối cùng khi bọn họ thoát khỏi gông cùm nguyền rủa của Tà Thần, sẽ là nhân vật mạnh mẽ nhất trên thế gian này."

“Bọn họ đều là tín đồ trung thành nhất của ngài. Hai mươi tám người này tượng trưng cho hai mươi tám tinh tú. Bọn họ sẽ bảo vệ xung quanh ngài, quay về thần vị.”

Kinh Tửu Tửu thiếu chút nữa nôn ra.

Khó trách Kinh Đình Hoa ở trên n.g.ự.c cũng có một cái đầu.

Vì có lẽ suýt chút nữa, hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tà Thần.

Thật mỉa mai.

Bọn họ dùng tà thần để tuyển chọn "người hầu" và "Hộ vệ" cho cậu, nhưng cũng bởi vì vậy, mà tà thần lại hại c.h.ế.t cậu.

Cơ mà ngược lại Kinh Tửu tửu cũng vì thế nên mới có thể xác định, Bạch Ngộ Hoài và Tà Thần không có liên quan.

Kế hoạch tạo thần của Bạch Ngộ Hoài và kế hoạch của thanh niên căn bản không giống nhau.

“Thần thức trong cơ thể tượng Tà Thần phần lớn là đến từ thời thượng cổ, chư thần linh từ trong cơ thể phân chia ra một cỗ trọc khí. Tôi vốn muốn biến chúng thành tín đồ và người hầu của ngài. Nhưng sau đó phát hiện, tà vật thì chỉ là tà vật. Có thể sóng vai với ngài, phải là thần chân chính.”

“Cuối cùng, tôi cũng đợi được ngài.”

"Tôi không biết ngài đã trải qua chuyện gì, tôi dường như một chút cũng không giúp được. Nhưng tôi có thể đưa ngài trở lại Cô Xạ Sơn. Mà có tà thần, quỷ hồn làm loạn, thế đạo thay đổi, những nhân loại kia sống cũng không nổi, bọn họ sẽ một lần nữa tín ngưỡng ngài. Khắp thiên hạ đều sẽ là tín đồ của ngài.”

Kinh Tửu Tửu âm u mà rũ mắt, không trả lời.

Thật kinh tởm.

Thật sự quá ghê tởm.

“À, lại nói......" Thanh niên cười cười: "Cỗ trọc khí của Trọc Vô kia, cũng sẽ hóa thành Tà Thần.”

Trên mặt hắn còn có chút vẻ đắc ý.

Kinh Tửu Tửu nghe thấy thế thì thực sự có chút buồn nôn, nhịn không được cắt đứt lời hắn: "Ngươi sống ngàn năm?"

Thanh niên: "Vâng, cứ cách sáu mươi năm, tôi đều lại đổi một cái túi da." Hắn nói xong, nhìn qua Kinh Tửu Tửu, cười hỏi: "Ngài thích cái túi da này của tôi sao?"

“Không thích cũng không sao.” Hắn dừng một chút: "Ngài thích dạng nào? Tôi có thể đổi cái khác.”

Kinh Tửu Tửu: "......”

Kinh Tửu Tửu: "Tôi không thích da người.”

Thanh niên bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi biết rồi.”

Hắn cười nói: "Xin ngài ở lại đây một đêm, ngày mai chúng ta đi Cô Xạ Sơn.”

Kinh Tửu Tửu: "Ừ.”

Cô Xạ Sơn, quả nhiên là một nửa thần địa khác!

Thanh niên lấy một căn nhà đẹp nhất trong khu biệt thự này để cho Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài vào ở.

Kinh Tửu Tửu gọi điện thoại cho Chu đại sư, nói chuyện muốn đi Cô Xạ Sơn, bảo bọn họ ở lại phim trường chờ đợi.

Chu đại sư từ trong miệng đình nhất đại sư, thì đại khái đã biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì.

Hắn nhịn không được hỏi Kinh Tửu tửu hai câu.

“Có cái gì mà tôi có thể giúp được không?”

Kinh Tửu Tửu chịu đựng buồn nôn, lấy lời của thanh niên sơ lược nói ra.

Hứa Tam Vũ ở đầu kia lẩm bẩm nói: "Tiểu thiếu gia, người hâm mộ này, còn là một Độc Duy ấy chứ! Độc đến nỗi...... Là còn Độc Duy hơn Bạch ca nhiều!”

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...