Đáng iu xỉu - C113

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:46
Lượt xem: 15

Trên người Kinh Tửu Tửu luân chuyển qua một đạo kim quang thật sáng, kim quang kia chói mắt, nóng bỏng đến nỗi khiến các quỷ hồn chen tới chen lui trong điện ảnh truyền hình, nhao nhao tránh né, nhưng lại nhịn không được dùng ánh mắt tham lam nhìn cậu.

Cuối cùng những quỷ hồn kia dưới uy thế và chấn nhiếp, đồng loạt quỳ xuống.

Âm thanh máy móc lạnh như băng lại vang lên:

【Rơi xuống danh hiệu mới "Thần sáng tạo vạn vật"】

Kinh Tửu Tửu: ?

A.

Đỉnh Như vậy ư?

……

Bộ phim hoàn toàn đóng máy.

Phòng làm việc, công ty của Bạch Ngộ Hoài, kể cả đoàn làm phim, đều cùng nhau đăng weibo đóng máy.

Trong weibo tổng cộng đăng hai tấm ảnh.

Tấm thứ nhất là Bạch Ngộ Hoài ôm một bó hoa héo rũ, cụp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ hờ hững cùng bó hoa kia làm nổi bật lẫn nhau, có loại hương vị hiu quạnh nói không nên lời.

Mà một tấm khác, tựa hồ bao gồm tất cả thành viên trong đoàn làm phim, bọn họ ở trong ảnh, hóa thành một đám bóng đen.

【 Ngài nói chuyện này có lạ hay không, sau khi bộ phim kết thúc, tôi có thể thấy đám mây đen bao phủ trường quay đã biến mất. 】

【Trong tấm ảnh thứ hai, tôi luôn cảm thấy mình giống như nhìn thấy thứ gì đó lạ lắm….】

【Thứ gì?】

【Một ảnh mờ của cái đầu đội mũ miện, thân hình già nua, mặc áo đỏ.】

【Chắc là ghép á, dù sao cũng là phim kinh dị.】

Cư dân mạng bàn tán sôi nổi về ảnh chụp.

Nhưng không ai biết, tấm ảnh kia, chụp luôn một cái địa phủ vào.

Ngày thứ hai sau khi đóng máy, toàn bộ nhân viên đã sơ tán khỏi trường quay và trở về với gia đình của mình.

Duy chỉ có đoàn người Kinh Tửu Tửu còn ở lại trong thành.

Diễm Ma ngồi trên mặt đất, ngay cả cái ghế phù hợp với thân hình hắn cũng không có.

Về phần cái bàn bày trước mặt, vẫn là chuyển ra từ trong lầu, bàn học nhỏ của học sinh tiểu học mới dùng, hắn cứ như vậy ngồi xổm trước bàn học, trên mặt một chút ý ghét bỏ cũng không có.

Kinh Tửu Tửu ghé vào mặt bàn, vươn tay, chọc chọc.

Đó là một cây bút.

Dài bảy tấc, toàn thân đen kịt, mặt trên lại có khắc chữ màu vàng.

“Bút Phán Quan?”

“Ừm.”

Thêm một thứ nữa.

Thứ này nhìn có thể rách nát hơn nhiều, ố vàng, ngay cả một trang cũng không có, rách nát như là tùy thời muốn rớt trang xuống vậy.

“Sổ Sinh Tử?”

“Ừ.”

Diễm Ma chăm chú nhìn Kinh Tửu Tửu, trong cổ họng khó khăn nặn ra thanh âm: "... Còn thiếu...... một người.”

Kinh Tửu Tửu: "Mạnh Bà?”

Diễm Ma: "..." “Không, không phải.”

“Ồ.”

Trong ấn tượng của Kinh Tửu Tửu về truyền thuyết địa phủ, cũng chỉ có Diêm Vương, Mạnh Bà với Địa Tạng Vương Bồ Tát, đấy là tất cả những điều cậu biết khi đọc truyện Tây Du Ký hồi nhỏ.

Càng nhiều...... Thật đúng là không hiểu rõ lắm.

Nếu như không phải có Bạch Ngộ Hoài hằng ngày phổ cập khoa học, cậu hiện tại đối với cái gì huyền học, quỷ thần, vẫn là dốt đặc cán mai.

Bạch Ngộ Hoài từ phía sau đi lên phía trước, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Kinh Tửu Tửu, sau đó mới vòng qua eo cậu, nhẹ nhàng ôm cậu, ngồi xuống.

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới lên tiếng: "Thiếu một cái Lục Đạo Luân Hồi.”

Ánh mắt Diễm Ma nhìn Bạch Ngộ Hoài, vẫn có một tia đề phòng như lâm đại địch. Diễm Ma cúi đầu đáp một tiếng: "Ừ.”

Nhưng đáp xong, chính hắn tựa hồ lại cảm thấy thẹn thùng.

“Từng có thần thạch khắc Lục Đạo Luân Hồi Đồ, nếu đem thạch khắc đặt vào địa phủ, Lục Đạo Luân Hồi tự nhiên sẽ khởi động lại." Giọng điệu Bạch Ngộ Hoài vẫn bình thản như cũ, phảng phất như đang nói chuyện gì đó không quan trọng.

Diễm Ma dừng lại, chậm rãi khom lưng, cúi đầu nhìn Bạch Ngộ Hoài: "Ngươi...... sao......lại biết?”

Kinh Tửu Tửu nghe thấy câu hỏi này, cũng giật mình, quay đầu hỏi: "Không phải là Trọc Vô khắc chứ?”

Bạch Ngộ Hoài: "Ừ.”

Chu đại sư ở bên cạnh đi theo nghe vài câu, cũng mơ hồ nghe hiểu, lúc này nhịn không được chen vào: "Vậy cái tên Trọc Vô này, đủ lợi hại nha...... Cái gì cũng đều là do hắn làm?"

Bạch Ngộ Hoài mím môi dưới, dò xét thần sắc Kinh Tửu Tửu, phủ nhận: "Không lợi hại.”

Chu đại sư:?

Cái này còn không lợi hại?

Đá khắc Lục Đạo Luân Hồi, để vào địa phủ, là có thể trở thành sự thật, cái này còn không lợi hại? Cái này cũng sắp tương đương với điểm thạch thành kim, nặn bùn tạo người rồi chứ?

Cái này nếu đặt ở trong chuyện tu tiên xưa, nhất định là thánh nhân thông thiên địa, có đại uy năng đại tạo hóa đấy!

"Vậy đá khắc này ở đâu?" Kinh Tửu Tửu hỏi xong, dừng lại, lại lầm bầm lầu bầu đáp: "Cũng là ở núi Cô Xạ? Thi hài mà Đình Nhất đại sư tìm được, chính là phát hiện ở nơi đó... Trọc Vô trước kia ở trên núi Cô Xạ à?"

Bạch Ngộ Hoài: "Ừ.”

Kinh Tửu Tửu đứng vững thân thể, muốn đưa tay vỗ vỗ vai Diễm Ma, giao nhiệm vụ đóng giữ "Tân Địa Phủ" cho hắn, nhưng đưa tay ra, mới phát hiện mình thật sự với không tới.

Kinh Tửu Tửu nhăn mũi.

Vậy cũng không thể vươn tay thật dài vỗ đi...... Xấu quá......

Diễm Ma lúc này lại đột nhiên khom lưng thấp hơn, đem đầu vai của mình hướng dưới tay Kinh Tửu Tửu, để cho Kinh Tửu Tửu sờ soạng hắn.

Diễm Ma: "Ta sẽ ở chỗ này...... lưu trú...... trấn áp ngàn vạn, quỷ hồn, lần này cậu đi đi, đa tạ......”

Bạch Ngộ Hoài không dấu vết chua xót, ánh mắt thoáng cái đóng đinh trên vai Diễm Ma.

Lúc này Diễm Ma và Kinh Tửu Tửu còn nhìn nhau.

Mặc dù khuôn mặt Diễm Ma trắng bệch, con ngươi cũng không nhúc nhích một chút, bên trong cảm xúc gì cũng không có, nhưng Bạch Ngộ Hoài vẫn có loại chua xót nói không nên lời...... Giống như hai người này ở trước mặt anh, đang liếc mắt đưa tình.

Bạch Ngộ Hoài lên tiếng: "Trợ lý Tằng đâu?”

Lực chú ý của Kinh Tửu Tửu quả nhiên bị kéo trở lại.

Cậu quay đầu nhìn Lâm Chi.

Lâm Chi hướng cậu giơ cái OK: "Tôi hiểu tôi hiểu!”

Lâm Chi tiện tay bắt một đoàn hỗn độn, hỏi trợ lý Tằng đi đâu rồi.

Hỗn Độn lẩm bẩm vài câu, dù sao cũng nghe không hiểu lắm, sau đó liền từ trong tay Lâm Chi bay ra ngoài.

“Mẹ kiếp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c113.html.]

“Tên điên......”

Trợ lý Tằng lúc này ôm ngực, chật vật, gần như không dám nhớ lại khoảnh khắc rung động giống như thay trời đổi đất kia.

Mặc dù đã sớm từ trong miệng cấp trên, nghe qua vô số miêu tả có liên quan đến thần linh trở về vị trí cũ, nhưng khi giờ khắc này chân chính tới, trợ lý Tằng dĩ nhiên chỉ cảm thấy đáng sợ. Đó không phải là thứ mà con người có thể tiếp xúc…

Biến một tòa thành, thành địa phủ?

Mệt cậu ta nghĩ ra được!

Lực lượng như vậy, muốn bóp c.h.ế.t gã, còn không dễ dàng?

Trợ lý Tằng nghĩ đến đó, chạy càng nhanh hơn.

Nhưng không đợi gã bước ra khỏi tòa thành này, thân hình của gã chợt nhẹ đi, một đoàn tro bụi bao bọc lấy gã.

“A! Cái gì vậy?”

“Buông ra! A a a......”

Trợ lý Tằng ở trên không trung bị vận chuyển đến xây xẩm, chờ thật vất vả mới dừng lại.

‘bốp’, gã bị ném xuống đất, ngã chổng vó

Kinh Tửu Tửu ngồi xổm xuống, nhìn gã chằm chằm, chậm rãi nói: "Không phải muốn đón ta về sao? Bây giờ chúng ta có thể đi rồi.”

Giọng điệu của cậu rất lễ phép, thậm chí còn mang theo một phần nhẹ nhàng.

Nhưng trợ lý Tằng nghe xong, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Gã cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn Kinh Tửu Tửu... Khuôn mặt thiếu niên vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng gã lại có loại ảo giác, mình mang theo ma quỷ trở về.

Bạch Ngộ Hoài đứng ở một bên, cũng cúi đầu lên tiếng: "Đi thôi.”

Trợ lý Tằng bị tiểu quỷ cắn một miếng, sợ tới mức vừa lăn vừa bò: "Đi, đi! Đi ngay!”

Đoàn người bọn họ lên xe.

Trợ lý Tằng làm tài xế.

Hứa Tam Vũ, Lâm Chi, Chu đại sư... và bọn tiểu quỷ, họ không mang theo ai cả.

Trong xe chỉ có ba người.

Nhưng càng ít người, càng mang đến cho trợ lý Tằng cảm giác áp bách mãnh liệt, gã ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mà ghế sau có hai người.

“Chơi game không?”

“Chơi.”

Trợ lý Tằng biểu tình c.h.ế.t lặng, bản thân ở phía trước nơm nớp lo sợ, phía sau thì đang vui vẻ.

Không thể chịu đựng được chính là, phía sau trò chơi còn ra được đồ ăn.

Gã còn không dám nói.

Chờ xe rốt cục đến nơi, trợ lý Tằng cả người giống như đã trải qua tra tấn địa ngục gì đó, lúc đẩy cửa xe đi xuống, bước chân đều lảo đảo.

“...... Chính là nơi này.”

Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài không xuống xe.

Trợ lý Tằng không khỏi quay đầu lại: "Hai người..." Gã vừa mở miệng, lập tức hiểu ra. Thật sự là đáng buồn mà, nhiều ngày như vậy, gã vậy mà có thể hiểu được ý của bọn họ.

Trợ lý Tằng hèn mọn cắn răng, tiến lên gõ cửa.

Trước mặt là một "biệt thự" tự xây trong một ngôi làng, bên ngoài khu biệt thự có một cánh cổng sắt lớn, trên cửa vẽ Âm Dương Bát Quái Phù, phù trận kia rất lớn, gần như bao phủ toàn bộ cánh cửa. Như là chỉ có cách này mới có thể trấn áp được đồ vật bên trong.

Nơi này cách rạp chiếu phim cũng không xa.

Chẳng trách trong đợt quỷ chạy tới đầu tiên, có rất nhiều tay sai từng thấy trên người những đạo sĩ kia.

Trợ lý Tằng giơ tay gõ ba tiếng, bên trong lập tức hiểu ý.

“Két" một tiếng, cửa lớn từ từ mở ra.

Không ít người mặc áo trắng, quay quanh một thanh niên chậm rãi đến gần. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Kinh Tửu Tửu, hành lễ: “Hoan nghênh Thần Linh trở về…”

Kinh Tửu Tửu l.i.ế.m môi dưới.

Chính là hình ảnh này.

Đủ để bắt họ đi, phán nhiều năm.

Thanh niên đứng dậy trước, nhìn chằm chằm vào Kinh Tửu Tửu, thấp giọng nói: "Mặc dù chúng tôi đã nhìn thấy ngài hàng ngàn năm trước, nhưng hôm nay chúng tôi cuối cùng đã có thể nhìn thấy được chân dung của thần."

Kinh Tửu Tửu: "Ngàn năm trước, đã gặp qua tôi?"

Thanh niên cười: "Trọc Vô thôi diễn, đã từng vẽ bức họa về ngài, bức họa kia, tôi trân quý nó ngàn năm và treo ở đầu giường của mình..."

Nói tới đây, sắc mặt Bạch Ngộ Hoài đã hơi trầm xuống.

Thứ gì, cũng xứng sưu tầm bức họa của Tửu Tửu? Còn treo ở đầu giường?

“Tôi đã bôi mỡ, giữ nó ngàn năm không phân hủy, bây giờ còn trông như mới." Nụ cười trên mặt thanh niên càng thêm sâu sắc.

Bạch Ngộ Hoài thấp giọng ghé vào tai Kinh Tửu nói: "Mỡ, chính là mỡ thi thể.”

Kinh Tửu Tửu: "......”

Cậu nhanh chóng nắm lấy tay áo Bạch Ngộ Hoài, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh: "Người này có phải có bệnh hay không?"

Thật kinh khủng! Lại dùng thứ này để chống phân hủy!

Thanh niên muốn dẫn cậu đi vào bên trong, nói cái gì cũng phải dẫn cậu đi xem bức họa kia.

Kinh Tửu Tửu muốn nhìn, lại hơi không dám, chỉ nắm tay áo Bạch Ngộ Hoài chặt hơn một chút, thấp giọng hỏi Bạch Ngộ Hoài: "Bọn họ sao giống như không nhận ra anh vậy?"

“Chưa có ai thấy bộ mặt thật của Trọc Vô." Bạch Ngộ Hoài ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói.

Lúc này trợ lý Tằng mới vội vàng đi theo.

Những người còn lại vây quanh chúc mừng gã đã lập công lớn.

Hai mắt trợ lý Tằng dại ra, công lớn gì chứ? Tôi mang về chính là đại họa đấy!

Cái tên ma đầu Kinh Tửu Tửu này: "Haizz?”

Lúc này, bọn họ rốt cục cũng tiến vào phòng của thanh niên, nhìn thấy bức họa treo ở đầu giường kia.

Bức họa thật sự không mục nát, vẫn sống động như cũ.

Bút pháp tinh tế tỉ mỉ, sinh động vẽ ra bộ dáng Kinh Tửu Tửu.

Thanh niên nhìn chằm chằm bức họa, mặt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, nói: "Bức họa này, so với ngài một phân cũng không kém. Chỉ là...... Chẳng biết tại sao, năm đó Trọc Vô không vẽ mắt cho người trong tranh.”

Trong bức tranh kia - -

Kinh Tửu Tửu đứng ở ven hồ màu đen, trời đất sụp đổ, thế gian lay động, chỉ có hắn vững vàng đứng ở nơi đó, khuôn mặt điềm tĩnh tốt đẹp, hơi hơi cụp mắt, trên người chỉ quấn quanh mây mù mỏng manh, như là linh khí lượn lờ, thay thế quần áo.

Chân trần, cánh tay, cổ đến xương đòn...... đều có thể thấy rõ ràng.

Kinh Tửu Tửu:?

Kinh Tửu Tửu: "Kiếp trước sao anh lại là......”

Lão - háo - sắc?

Mặt Bạch Ngộ Hoài tái mét.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...