Đáng iu xỉu - C112

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:47
Lượt xem: 13

Bạch Ngộ Hoài còn canh cánh trong lòng chuyện trọc khí, cũng không ở trong đoàn làm phim nữa, lợi dụng kịch bản, chiếm tiện nghi của Tiểu Quỷ Kinh Tửu Tửu.

Dưới sự dẫn dắt của Bạch Ngộ Hoài, tiến độ quay phim của bọn họ tăng nhanh.

Đợi đến ngày cuối cùng, cả tòa điện ảnh như là bị mây đen bao phủ, Hứa Tam Vũ căn bản không dám đi xa, vừa đi xa, cậu ta liền cảm giác được hít thở không được... cậu ta thậm chí cũng không dám nghĩ sâu, rốt cuộc có phải có quỷ nằm úp sấp trên lưng cậu ta mới có thể làm cho hắn không thở nổi hay không.

Bạch Ngộ Hoài mặc trang phục thiên sư, đứng trước ống kính.

Bên cạnh anh là một cái hồ nước đục ngầu.

Vì chấp niệm, dẫn tới nhân gian đại loạn.

Không thể dọn dẹp mớ hỗn độn này được nữa.

Vị thiên sư lạc lối cuối cùng này đã rơi xuống hồ và chấm dứt mọi chuyện.

Trong phần hiệu ứng đặc biệt ở hậu kỳ, hàng loạt lệ quỷ sẽ bị trói vào người anh và theo anh xuống hồ. Nhưng bây giờ dù không có hiệu ứng đặc biệt nhưng kỹ năng diễn xuất của Bạch Ngộ Hoài vẫn đủ đả động lòng người.

Kinh Tửu Tửu nhìn một màn này, nhẹ nhàng "Ôi" một tiếng.

Lúc này nhân viên phim trường thò đầu tới: "Kinh thiếu gia, có người...... tới tìm ngài.”

Giọng điệu của nhân viên tràn đầy kinh ngạc.

Bọn họ dần dần cũng có thể nhìn thấy càng ngày càng nhiều quỷ, cho nên mới càng cảm thấy ngạc nhiên. Cái nơi quỷ quái này đã được đưa tin nhiều lần rồi. Fan của Bạch Ngộ Hoài vì thế mà gọi điện thoại cho người đại diện.

Còn có người sẽ đến ư?

Kinh Tửu Tửu đứng dậy đi đón người.

Người đến là Chu đại sư.

Ông ở giữa hàng trăm quỷ hồn, nhưng thần sắc không thay đổi, có lẽ là vì chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời ông đã được giải quyết.

So với bộ dáng nhát gan sợ c.h.ế.t lúc trước, bây giờ đã có thay đổi rất lớn.

Thật sự giống như một đại sư.

“Tiểu thiếu gia, đồ đều mang đến cho ngài đây." Chu đại sư nói xong, đem ba lô trên người thả xuống. Cái ba lô kia không chạm đất, mà trôi nổi giữa không trung.

Hứa Tam Vũ nhìn mà hô to "Đệt".

Nhân viên phim trường đứng bên dụi dụi mắt, sau đó mới thấy rõ từng đứa trẻ đang xách túi đến trước mặt Kinh Tửu Tửu giống như một chồng La Hán.

Kinh Tửu Tửu xoa đầu tiểu quỷ: "Cảm ơn Viên Viên." Sau đó mới mở túi, đưa tay lấy người máy từ bên trong ra.

Người máy nhỏ: "Ui vãi!”

Tha cho nó tự xưng là một robot đã trải đời, nhưng nó vẫn chưa bao giờ thấy qua nhiều quỷ như vậy. Nơi này giống như một bãi tha ma, từ trong đó lộ ra hỗn loạn mà tiêu cực, khiến cho robot đều trực diện cảm giác được khó chịu.

Kinh Tửu Tửu đem người máy nhỏ đặt ngay ngắn, cất kỹ, lại lấy cái mới ra.

Lần này là tượng Diễm Ma.

Diễm Ma: !!!

Thịnh vượng như vậy, vẫn là năm đó hắn làm Diêm La Vương mới được thấy. Làm sao cậu ta làm được?

Kinh Tửu tửu lại lấy ra một tảng đá lớn.

Tảng đá lớn kia ngược lại không có động tĩnh gì, giống như là trầm ổn cực kỳ.

Trợ lý Tằng nhìn đến mức trong lòng kêu rên.

Kinh Tửu Tửu lại có thể ngự quỷ! Còn có tượng thần kia! Đó là thần chân chính... Loại cảm giác này, gã đã từng cảm nhận qua. Hơn nữa vị thần này, thậm chí còn cường đại hơn cả "thần thức" mà gã từng gặp.

Kinh Tửu Tửu sắp xếp gọn gàng: "Được rồi.”

Đạo diễn Cung nhìn giống như bị bệnh nguy kịch, ông chuẩn bị một bó hoa, gọi người lấy ra, muốn đưa cho Bạch Ngộ Hoài.

Kết quả bông hoa kia vừa lấy từ trong hộp chuyển phát nhanh ra, liền nhanh chóng héo rũ.

Bạch Ngộ Hoài cũng không ghét bỏ, cầm bó hoa kia, anh cầm bó hoa để nhân viên chụp ảnh đóng máy cho anh.

Sau đó còn chụp chung một tấm ảnh cực lớn.

Kể cả Kinh Tửu Tửu, cùng tượng Diễm Ma trong tay cập đều bị chụp vào.

Bạch Ngộ Hoài thản nhiên lên tiếng: "Để Tôi kể cho đạo diễn Cung vài câu chuyện.”

Khi làm thiên sư, anh đã gặp những sự kiện kỳ lạ, khó giải quyết, nhiều hơn, phong phú hơn và chuyên nghiệp hơn so với những gì trợ lý Tăng biết.

Cung đạo nghe xong, không những không sợ hãi mà còn hưng phấn ngồi đó vỗ đùi. Ông gọi người mang hợp đồng ở thành phố điện ảnh đến, lại gọi điện thoại thêm nội dung vào di chúc, để bảo đảm sau khi mình chết, nơi này thật sự có thể bán cho Kinh Tửu Tửu.

Hứa Tam Vũ vốn tràn đầy không vui, nhìn một màn này, không khỏi có chút buồn bực.

Lúc này nhân viên lại thò đầu vào, nói: "Lại có người tới tìm Kinh thiếu gia.”

Trợ lý Tằng nghe không nói gì.

Cậu ta có nhiều bạn vậy à?

Còn toàn là đám dám tới nơi này!

Kinh Tửu Tửu không đứng dậy đón, chỉ nói: "Cậu kêu hắn qua đây.”

Một lúc sau, một giọng nói “Ôi, tôi sợ quá” “A, Cửu Cửu, cứu tôi với” truyền vào tai mọi người. Ngay sau đó tiếng bước chân tới gần, một thanh niên thân hình cao to đi tới.

Trợ lý Tằng vừa định nói tên này thoạt nhìn bình thường hơn nhiều.

Ít nhất còn biết sợ.

Thanh niên thấy Kinh Tửu Tửu hai mắt sáng ngời, cơ hồ lập tức chạy tới Kinh Tửu tửu trước mặt, nói: "Tửu Tửu, ta dựa theo biện pháp cậu dặn, giúp cậu bắt được vài tên Tà Thần!"

Trợ lý Tằng tê dại.

Đây là thứ gì vậy? Còn có thể bắt Tà Thần?

Kinh Tửu tửu mở tay ra: "Lâm Chi, đồ tôi bảo cậu mang theo đâu?”

Tà Thần không cách nào hạ chú trên người Hỗn Độn, cho nên để Lâm Chi đi bắt bọn chúng, cũng đúng là biện pháp nhanh nhất.

Lâm Chi: "Đang bay trên trời.”

Trợ lý Tằng: ?

Đồ gì?

Bay trên trời? Con bò khoác lác sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c112.html.]

Kinh Tửu Tửu gật gật đầu, đưa cho Lâm Chi một viên kẹo. Lâm Chi liền vui vẻ đi sang một bên đợi.

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới chậm rãi đi tới, trong mắt lóe ra ánh sáng nóng rực.

Tửu Tửu của anh thật lợi hại.

Nghiễm nhiên đã an bài xong tất cả.

Kinh Tửu Tửu quay đầu hỏi Cung Đạo: "Ông đã gặp qua địa phủ chưa?”

Đạo diễn Cung: "Chưa." Ông cười ha ha: "Thật sự sẽ có thứ này sao? Sau khi c.h.ế.t tôi có thể nhìn thấy sao?”

Kinh Tửu Tửu gật đầu: "Có thể. Bây giờ ông có thể gặp được rồi.”

Hứa Tam Vũ nghe đến đều là não tê dại.

Trợ lý Tằng lại càng hoảng sợ.

Kinh thiếu gia lương thiện ôn nhu trong tin đồn này, g.i.ế.c người cũng không chớp mắt ư?

Đây là phải đưa Cung đạo đi gặp Diêm Vương ư?

Kinh Tửu Tửu: "Diễm Ma.”

Diễm Ma từ trong tượng thần chui ra, thân hình cao lớn dường như muốn phá tan bầu trời.

Mọi người há to miệng, giật mình nhìn thân ảnh của hắn.

Vô số quỷ hồn run rẩy, phủ phục, đó là một loại phản ứng theo bản năng.

Kinh Tửu Tửu giới thiệu: "Vị này, là Diêm La Vương.”

Cổ họng trợ lý Tằng run "cùm cụp", sợ hãi ngã sấp xuống đất. Trên thế giới này không phải đã sớm không có thần linh sao? Tại sao còn có Diêm Vương?

Người trong đoàn làm phim, trãi qua mấy ngày nay ngược lại càng thêm bình tĩnh.

Bọn họ không cảm thấy đáng sợ, chỉ kinh ngạc nhìn Diễm Ma.

Kinh Tửu Tửu nhìn về phía Lâm Chi: "Bảo hắn nhổ ra.”

Nôn cái gì?

Mọi người nghi hoặc.

Lâm Chi búng ngón tay, ngửa đầu lên, hô: "Ngươi mau nôn! Không nôn, ta đánh ngươi!”

Chỉ thấy một mảnh mây đen áp trên bầu trời, đột nhiên nứt ra một cái lỗ hổng, giống như quái vật khổng lồ mở miệng.

Cái miệng kia: "Ô oa.”

Một thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống hồ.

Nước hồ tĩnh lặng bỗng chuyển động, ăn mòn mặt đất, lan tràn ra xa, mở ra một dòng sông dài và rộng, uốn gợn thẳng xuống…

Một màn này cứ như thần tích.

Tất cả mọi người há to miệng.

Kinh Tửu tửu: "Đây là Nại Hà.”

Cung Đạo vẻ mặt hưng phấn, nhìn chằm chằm dòng sông màu đen, toàn thân run rẩy.

Ngay sau đó, cái hố lại bị xé toạc ra, một vật khác rơi xuống và rơi xuống hồ.

Đó là một cây cầu.

Cây cầu dường như được làm bằng đá, đơn sơ và giản dị.

Sách viết: “Cầu Nại Hà”

Cảnh tượng này, có lẽ nhiều người, đời này, kiếp sau, tám trăm kiếp, cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được.

Diễm Ma trong miệng phát ra thanh âm trầm thấp không liền mạch: "Nước sông...... sẽ chảy ngược...... Hơn nữa, âm khí khổng lồ, cũng...... không áp chế được. Địa Phủ...... Địa Linh...... đã sớm, biến mất...... Trên thế giới, không có một nơi nào, có thể làm...... Minh Phủ.”

Kinh Tửu Tửu: "Tôi có Địa Linh.”

Diễm Ma:?

Kinh Tửu Tửu chọc chọc tảng đá lớn kia, thấp giọng hỏi: "Ngươi nguyện ý biến thành đại địa nơi này không? Người ở nơi này, có rất nhiều. Bọn họ đến, sẽ đi. Nhưng cũng sẽ có càng nhiều người đến. Bọn họ sẽ biết ơn mảnh đất này đã thu nhận bọn họ. Nơi này sẽ trở thành nơi ngàn vạn quỷ hồn hướng tới. Bởi vì chỉ có tiến vào nơi này, mới có thể nhập luân hồi, mới có thể nhập thế đầu thai. Ngươi sẽ trở thành tồn tại độc nhất vô nhị nơi này.”

“Không còn ai có thể lợi dụng ngươi hầu như không còn, bỏ lại ngươi.”

Bạch Ngộ Hoài ngẩn ra.

Nhìn Kinh Tửu Tửu.

Tảng đá lớn kia im lặng không nói gì, nhưng sau một lát ngắn ngủi, từ trong mắt mọi người, đột nhiên biến mất.

Đột nhiên, mặt trái đất rung động.

Nước sông trao đảo.

Kinh Tửu Tửu chỉ dưới chân: "Nơi này chính là địa phủ.”

“Các ngươi đã gặp qua, cũng không có gì đáng sợ đúng không?”

Cổ họng Cung đạo căng thẳng, ông làm phim cả đời, cuối cùng trước khi chết, thấy được cảnh tượng rung động như vậy.

Ông gật đầu.

Cùng lúc đó, người máy nhỏ và Kinh Tửu Tửu hầu như đều đồng thời nghe thấy một thanh âm.

【Chúc mừng ngài và ký chủ của ngài.】

【Xây dựng lại địa phủ 1/1】

【Nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành】

Trên khuôn mặt trắng như tuyết của Diễm Ma, không ngờ chậm rãi chảy xuống một chút nước mắt.

Địa phủ sụp đổ, Diêm La Vương người vì kế sinh nhai mà thiếu chút nữa biến thành Tà Thần, rốt cục lắc mình một cái, lần nữa đầu đội Mũ Miện, trở về Địa Phủ nơi đã từng là Vương.

Tất cả mọi người nhìn Diễm Ma.

Bạch Ngộ Hoài lại chăm chú nhìn Kinh Tửu Tửu.

Thôi diễn của Trọc Vô ngàn năm trước, có phải cũng thấy được một màn rung động như vậy hay không?

Khi đó Trọc Vô, có phải chỉ một cái chớp mắt, ánh mắt vì thiếu niên mà dừng lại?

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...