Đáng iu xỉu - C111

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:46
Lượt xem: 16

[Làm xong việc này, là có thể chân chính nghỉ ngơi rồi.]

[Đừng phạm sai lầm, đừng phạm sai lầm, ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm. Đây là lần cuối cùng mình làm diễn viên.]

[Một vạn, hai vạn, ba vạn...... Còn thiếu nhiều như vậy, chạy xong tổ này, liền gom đủ tiền.]

[Bọn họ còn đang chờ tôi.]

[Nếu như trên thế giới này thật sự có thần thì tốt biết bao.]

[Chết cũng có thể c.h.ế.t có ý nghĩa chút, quay xong phim kinh dị lại chết, không chừng còn có thể lên tin tức lớn, sau khi c.h.ế.t còn có thể hồng một hồi, được tất cả mọi người nhớ kỹ, hắc hắc…]

[Mua một nghĩa trang rẻ một chút, không mua cũng được, nghĩa trang hình như rất đắt. À, nghe nói là có thể quyên góp cho trường y nào đó? Lát nữa mình phải để Tiểu Lý điều tra giúp mình.]

……

Đủ loại thanh âm, chật ních lỗ tai Kinh Tửu tửu.

Trong thanh âm, đồng thời mang theo tuổi già cùng hi vọng.

Kinh Tửu Tửu đại khái chọn hai cái, nói lại một lần với Bạch Ngộ Hoài: "Bọn họ hẳn là hy vọng bộ phim này có thể quay xong, đều có thể hoàn thành nguyện vọng cuối cùng.”

Bạch Ngộ Hoài giật mình, lên tiếng: "Em trở nên càng mạnh.”

“Hả? Vì sao?”

“Thần có thể lắng nghe thanh âm thế nhân, em nghe thấy rồi.” Bạch Ngộ Hoài thần sắc càng hòa hoãn, "Em đã xem như chân chính ý nghĩa thần linh.”

Hứa Tam Vũ ở phía sau nghe được gọi thẳng hảo gia hỏa.

Thì ra thật sự là thần? Tiểu thiếu gia thành thần rồi? Vậy......

Hứa Tam Vũ vội hỏi: "Tiểu thiếu gia có nghe thấy thanh âm trong lòng tôi không?”

Kinh Tửu tửu hết sức lãnh khốc: "Không nghe thấy.”

“Tại sao vậy? Là lòng tôi không đủ thành kính sao? Không đúng, lòng tôi rất thành...... Có phải tôi cũng phải lễ bái trước rồi dâng hương mới được hay không?" Hứa Tam Vũ tự lẩm bẩm vài câu, mở miệng nói: "Ai, quên đi, dù sao chúng ta cũng quen nhau. Tôi cũng nói thẳng đi.”

Kinh Tửu Tửu: ?

Kinh Tửu Tửu: "Anh nói đi.”

Hứa Tam Vũ chắp tay trước ngực: "Thần ơi, có thể cho con một đêm giàu nhanh không?"

Kinh Tửu Tửu: ???

Bạch Ngộ Hoài: "......”

Kinh Tửu Tửu đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta: "Tôi chỉ có thể nghe nguyện vọng của người khác, nhưng không thể giúp họ thực hiện.”

Hứa Tam Vũ: "......”

Hứa Tam Vũ: "Quấy rầy rồi.”

“Thần này cũng không phải vạn năng nha......" Hứa Tam Vũ thì thào tự nói.

“Chỉ có tín đồ, mới có thể nhận được sự chăm sóc của thần." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng, "Khi em nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, bọn họ dần dần có thể sẽ biến thành tín đồ của em.”

Kinh Tửu Tửu: "Thần chiếu cố là dạng gì, tôi có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ sao?"

“Không thể. Vận mệnh đã được Thiên Thư định, người nhất định phải chết, không có khả năng vì vậy mà khôi phục sức khỏe.”

“Vậy thần quả thật...... không có tác dụng gì. "Kinh Tửu Tửu chép miệng.

“Tà Thần thực hiện được nhiều thứ, cho nên mới có nhiều người bái Tà Thần như vậy.”

“Nhưng ăn một miếng, có báo có trả. Lấy được nhiều đồ như vậy, phải trả giá nhiều hơn.”

Kinh Tửu Tửu nhăn mặt.

“Ừ." Bạch Ngộ Hoài cúi đầu lên tiếng, đưa tay khẽ vuốt đầu Kinh Tửu Tửu," Chờ em trở nên cường đại hơn, em có thể phủi đi xui xẻo trên người tín đồ.

Kinh Tửu Tửu suy nghĩ một chút: "Làm một vị thần vô dụng cũng rất tốt. Con người vốn không nên tín ngưỡng thần linh. Tốt cũng tốt, xấu cũng tốt. Đem tâm linh với tương lai ký thác vào trên người thần, đều rất dễ dàng rơi vào vực sâu sâu hơn......”

Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài khựng lại.

Một lúc lâu sau, thanh âm của anh vang lên: "Tửu Tửu nói rất đúng.”

Nếu như lời này để cho người Quy Vân môn và Đình Nhất đại sư nghe thấy, chỉ sợ đều phỉ nhổ.

Ngài phủ định chính mình, thật đúng là không nương tay chút nào.

Bạch Ngộ Hoài trở lại trước mặt Cung Đạo.

“Nếu trên thế giới này thật sự có thần linh, có quỷ quái... thì đó sẽ là một thế giới kỳ quái và khổng lồ như thế nào đây..."

“...... Hả?”

“Không có gì.”

Bạch Ngộ Hoài trở lại ống kính, phối hợp quay xong một đoạn cao trào.

Kinh Tửu Tửu ngồi ở đầu này, xem bọn họ quay phim.

Cậu chậm rãi cúi người xuống, đặt cằm lên mặt bàn, cứ như vậy lười biếng nhìn tình cảnh phía trước.

Có lẽ là bởi vì nghe được tiếng lòng, nên khi nhìn đoàn làm phim và các diễn viên khác, khuôn mặt xám xịt của họ không còn vẻ u ám như vậy nữa. Ngay cả sự hợp tác của họ dường như cũng chứa đầy sự dịu dàng.

Ánh mắt Kinh Tửu vừa chuyển, lại rơi trên người Bạch Ngộ Hoài.

Ngón tay cậu vô thức vẽ một vòng tròn trên bàn…

Bạch Ngộ Hoài vẫn rất tốt.

Cậu muốn mua một xưởng phim truyền hình, cậu nghe thấy tiếng lòng nhưng người xuất lực quay phim lại là anh.

Kinh Tửu Tửu mím môi, haizz, chỉ cần ký ức Trọc Vô không tan biến trở lại là tốt rồi... Dù sao nghe qua, cũng không giống như là thứ tốt lành gì.

Trợ lý Tằng lúc này mới vào cửa, luôn lảng vảng ở phía sau Kinh Tửu tửu, gã muốn cứ như vậy mang Kinh Tửu tửu đi, nhưng lại sợ bị chụp cho cái nồi là vô lễ với thần thánh.

Trợ lý Tằng do dự, Bạch Ngộ Hoài đã quay xong cảnh quay.

Gã thấy Bạch Ngộ Hoài giống như con chuột thấy mèo, bản năng sợ hãi, mới bước ra một bước, liền rút về.

Mà Bạch Ngộ Hoài ngay cả liếc cũng không thèm liếc gã một cái, chỉ cùng Kinh Tửu Tửu, Hứa Tam Vũ rời đi.

Trợ lý Tằng nghiến răng quyết định quay về trước rồi xin chỉ thị sau, hoặc là mang đến một nhân vật mạnh mẽ hơn tới... Đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Nói Không chừng Bạch Ngộ Hoài căn bản ngăn cũng ngăn không được.

Gã vẫn không tin, anh ta chính là trọc vô.

Trợ lý Tằng lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, một bước lên cầu thang, lại một bước... Trong lòng trợ lý Tằng đè nặng đại sự, nhất thời cũng không ngẩng đầu nhìn.

Chờ gã bất tri bất giác đi lên một hồi, ngẩng đầu lại nhìn.

Tầng 3.

Sao gã vẫn ở tầng ba?

Trong lòng trợ lý Tằng căng thẳng.

Gã đương nhiên biết thành phố này giờ đây cả bên trong lẫn bên ngoài đều tràn ngập quỷ. Đây là những gì bọn họ muốn thấy.

Trong thời đại thái bình và thịnh vượng, làm gì có người tin vào quỷ thần chứ?

Bọn họ tin nhiều nhất cũng chỉ là chia sẻ con cá chép gấm mà thôi.

*Cá chép mang lại vận may.

Muốn để bọn họ tin tưởng không nghi ngờ hướng về phía thần linh, từ đó nhanh chóng xây dựng lại tín ngưỡng, thu hút nhiều tín đồ.

Vậy cũng chỉ có để cho các nơi trên thế giới đều xuất hiện quỷ hồn cùng tà thần làm loạn.

Khi trật tự nhân gian đại loạn, bọn họ không có chỗ dựa, cũng chỉ có thể một lần nữa tin thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c111.html.]

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao càng là thời kỳ chiến tranh, giáo phái càng phát triển.

trợ lý Tằng chậm rãi bình tĩnh lại, xì cười một tiếng.

Không phải là quỷ đánh tường sao? Cái này tính là gì?

Trợ lý Tằng chậm rãi cởi cúc áo, lộ ra ngực, chỉ thấy n.g.ự.c cũng khảm đầu người giống như Khúc Dịch đạo trưởng.

Vật kia vừa sáng lên, tầm mắt của gã liền lập tức trở về thanh minh.

Đó gọi là mượn sức mạnh của Thần.

Trợ lý Tằng mỉm cười.

Kỳ thật nếu như gã có thể nghe thấy giọng nói của quỷ, thì lúc này gã sẽ nghe thấy vô số quỷ hồn, chen chúc tụ tập ở bên cạnh gã, trên đầu gã, líu ríu thầm thì:

- Người này không phải thứ gì tốt. -

- Đúng, giở trò côn đồ. -

- Ghê tởm. -

- Oa, n.g.ự.c hắn xấu quá. -

Quỷ đả tường biến mất.

Trợ lý Tằng không nghe thấy động tĩnh nào khác, gã rất nhanh liền đi tới lầu một. Ngay khi sắp bước ra, gã chợt cảm thấy một cơn gió mạnh thổi về phía mình từ phía sau, từ phía trước, không, giống như là từ bốn phương tám hướng, cứ như vậy đồng loạt thổi về phía gã.

Trợ lý Tằng nhíu mày giơ tay, vung hai cái.

Cơn gió kia liền gắt gao bao lấy gã.

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của gã vang lên.

Có cái gì đó cắn gã!

Vật kia số lượng rất nhiều, giống như là phát điên, những chiếc răng lạnh băng âm xỉ của chúng cắt vào da thịt của gã, âm khí lập tức bắt đầu dâng trào bay tán loạn trong cơ thể của gã.

Đầu người trong n.g.ự.c tựa hồ cũng bởi vậy mà phát ra mùi hôi thối.

Trợ lý Tằng cuống quít giơ tay muốn túm lấy thứ gì đó sau lưng mình, nhưng cái gì cũng không túm được, thay vào đó lại túm được một thứ giống như bùn đất.

...... Không, không phải bùn!

Thứ này gọi là tro hương.

Đại quỷ ăn tro hương, tiểu quỷ ăn sáp.

Trên người gã vẩy đầy tro hương, cũng giống như đang nói với đại quỷ, mau tới đây, ta là cống phẩm của ngươi nè, mau tới ăn ta nè~

Thứ này đã thu hút những đại quỷ ở bên trong và bên ngoài, toàn bộ đều bị hấp dẫn tới đây!

Gã không bước ra một bước này còn tốt, nhưng gã đã bước ra ngoài, quỷ vốn không muốn vào hoặc là không dám vào tòa nhà này, thoáng cái đều nhào tới.

Gã sẽ bị cắn c.h.ế.t ngay tại đây!

Trợ lý Tằng luôn miệng kêu thảm thiết, nhưng gã phá được quỷ đả tường, người khác không phá được. Trong đoàn làm phim không ai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã.

Chỉ có Hứa Tam Vũ ngồi trong phòng 203, phát ra tiếng thổn thức.

Đã sớm cảnh cáo rồi.

Hứa Tam Vũ chậc chậc líu lưỡi, lại quay đầu, chỉ thấy Bạch Ngộ Hoài đang ngồi xổm trước mặt Kinh Tửu Tửu, sắc mặt không rõ, nhưng trên mặt lại có một tia bình tĩnh cùng nịnh nọt. Anh thấp giọng hỏi: "Chơi game không?”

Hứa Tam Vũ: ?

Lần trước, Bạch ca còn chuyển điện thoại di động của mọi người sang chế độ thanh niên, nói họ không thể phóng túng trầm mê trò chơi, giờ lại đi rủ người ta?

Kinh Tửu Tửu: "Không chơi.”

Hứa Tam Vũ: Ồ bất chấp.

Bạch ca không lấy lòng được, không chừng lập tức lại không vui.

Hứa Tam Vũ quay đầu nhìn về phía cánh cửa kia.

Cậu tiêu rồi, trợ lý Tằng.

“Tôi nhớ ra rồi... "Trợ lý Tằng lảo đảo, quay đầu chạy lên lầu như phát điên.

“Bạch Ngộ Hoài! Bạch Ngộ Hoài!" Giọng nói sắc bén của gã thay đổi.

Không phải Bạch Ngộ Hoài thì là gọi Kinh Tửu tửu......

Hai người bọn họ đã vỗ vai gã.

Chính là lúc đó! Tro hương toàn bộ đều bay vào trong cổ áo gã.

Trợ lý Tằng điên cuồng phủi cổ áo, nhưng giống như phủi thế nào cũng phủi không hết.

Gã cảm giác được cổ cũng ngứa ngáy, những con quỷ kia hình như đều đang gặm cổ gã......

“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi không chạy nữa! Tôi cái gì cũng nghe theo hai vị! Tôi không nên lặng lẽ chạy, tôi không đi nữa đâu, tôi chờ hai người cùng đi mà, cứu mạng, cứu mạng a......”

Thanh âm bén nhọn đến mức phá tan mê chướng, ngay cả Hứa Tam Vũ cũng nghe thấy.

Trái tim Hứa Tam Vũ cũng run rẩy theo.

Bạch ca ác như vậy sao?

Hứa Tam Vũ không khỏi quay đầu nhìn Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài còn đang thấp giọng nói chuyện với Kinh Tửu: "Em biết câu lạc bộ 30 không? Tôi có thể mời bọn họ lên trò chơi, chơi với em.”

Câu lạc bộ 30, ai mà không biết?

Hứa Tam Vũ thầm nghĩ.

Đã giành Giải vô địch thế giới trong cuộc thi đấu game năm ngoái!

Hứa Tam Vũ nghe xong cũng thèm.

Đáng tiếc cậu ta không phải tiểu thiếu gia, cậu ta không xứng có đãi ngộ như vậy.

Mắt thấy Bạch ca bên này thực sự đang cố gắng dỗ tiểu thiếu gia vui vẻ bằng cách chơi game, Hứa Tam Vũ nghĩ nghĩ, trong lòng tự nhủ vẫn là đừng gây ra tai nạn c.h.ế.t người thì hơn, vì thế lên tiếng hỏi một câu: "Bạch ca, trợ lý Tằng kia giống như kêu rất thảm, làm sao bây giờ?”

Bạch Ngộ Hoài cũng không quay đầu lại ném tấm bảng cho cậu ta: "Đi dẫn người đến phòng cậu đi.”

Ngụ ý này chính là, đuổi cậu ta với gã ở cùng một chỗ? Hứa Tam Vũ ha ha ha ha.

Được thôi.

Một người đại diện tốt, chính là phải có mắt nhìn.

Hứa Tam Vũ cầm lấy tấm bảng, run rẩy mở cửa đi ra ngoài.

Nghe tiếng kêu thảm thiết kia, bên ngoài hẳn là rất khủng bố đi?

Hứa Tam Vũ nắm chặt tấm bảng, đi ra ngoài.

...... éc? Không có cảm giác gì cả!

Bạch ca thật lợi hại... Ý niệm này của Hứa Tam Vũ, sau khi nhìn thấy thảm trạng của trợ lý Tằng, trực tiếp leo lên đến đỉnh điểm.

Trợ lý Tằng sắc mặt tái nhợt, rõ ràng một chút m.á.u cũng không có chảy, nhưng nhìn như thể toàn bộ m.á.u thịt đã rỗng tuếch, sau khi được Hứa Tam Vũ đỡ dậy, thậm chí ngay cả sức để hét cũng không hét được.

...... Ác độc Thật đó.

Hứa Tam Vũ và Tằng trợ lý gần như đồng thời nghĩ.

Từ ngày đó trở đi, trợ lý Tằng cũng không nghĩ tới chuyện chạy về trước nữa.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...