Đáng iu xỉu - C109

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:49
Lượt xem: 17

Bạch Ngộ Hoài quay đầu nói với đạo diễn Cung: "Cảm hứng gợi ý kịch bản của ngài, đến từ vị này..." Anh hơi nghiêng người, nhìn về phía người đàn ông đầu đầy mồ hôi kia.

Cung Đạo nhướng mí mắt, lập tức tiếp lời: "Trợ lý Tằng." Cung Đạo cười cười: "Bạch lão sư nghe trợ lý Tằng nói? Trợ lý Tằng đối với tin đồn phong tục tập quán của chúng ta tương đối hiểu rõ. Tôi còn lâu mới bằng cậu ta. Đúng không? Tiểu Ngô?

Tiểu Ngô là biên kịch trong nhóm.

Biên kịch Ngô nghe xong gật đầu lia lịa, đáy mắt tỏa sáng: “Tằng trợ lý kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện, lúc mới nghe, quả thực làm cho người ta chấn động vô cùng...... Câu chuyện kia tuy rằng bối cảnh kịch bản không giống nhau, nhưng nội dung thật ra là tương tự...... Có thể nói trợ lý Tằng đã có những đóng góp to lớn trong việc hoàn thiện và quảng bá toàn bộ dự án phim! Tuy nhiên, trợ lý Tằng còn không chịu nhận công lao này, ngày đêm canh giữ bên cạnh đạo diễn Cung, chỉ vì tận mắt chứng kiến điện ảnh ra đời, thật sự là khiến người ta bội phục.”

Biên kịch Ngô nói không ngừng, gần như khen ngợi người đàn ông này tới tận trời xanh.

Người đàn ông nghe được mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều.

Biên kịch Ngô cười: "Xem tôi nói nhảm này... thầy Bạch có phải cũng rất hứng thú với mấy thứ này không?"

Biên kịch Ngô dừng một chút, vội vàng nói với người đàn ông: "Trợ lý Tằng, phiền cậu và thầy Bạch nói kỹ một chút đi, không chừng có thể giúp thầy Bạch, hiểu rõ nội dung câu chuyện này hơn.

Bạch Ngộ Hoài chậm rãi, mặt mày lạnh lẽo, anh nói: "Tôi cũng đang có ý này.”

Anh lại nhẹ nhàng giơ tay, vỗ vai người đàn ông: "Mời.”

Cả người gã đều bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.

Gã cũng chỉ là một tay sai được phái đi để hoàn thành một phần kế hoạch. Đối với người có tiền có thế như Bạch Ngộ Hoài, vốn có chút kính sợ. Huống chi Bạch Ngộ Hoài đáng sợ như vậy, mật cũng sắp bị dọa vỡ.

"Chân của cậu tê à?" Bạch Ngọc Hoài rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi cậu cùng Kinh thiếu gia nói chuyện không phải nói rất vui vẻ sao? Chỉ cần em ấy gật đầu, cậu có thể mang em ấy đi rồi?"

Kinh Tửu tửu không nhịn được nghiêng đầu, đánh giá bộ dáng Bạch Ngộ Hoài.

Anh với bộ dáng bình thường không có gì khác biệt.

Nhưng cậu luôn cảm thấy người này nhìn qua, giống như có một ngọn lửa, cháy từ đầu đến chân... anh đang rất tức giận.

Dưới đáy lòng Kinh Tửu tửu khẽ thở dài.

Rõ ràng làm chuyện xấu chính là trọc khí của Bạch Ngộ Hoài mà nhỉ, mình còn chưa để cho anh tới dỗ mình đâu. Kinh Tửu Tửu nghĩ tới đây, nhưng vẫn vươn tay, gãi mu bàn tay Bạch Ngộ Hoài, ra chủ ý cho anh: "Nếu anh tức giận, để tiểu quỷ cắn hắn ta mười tám cái.”

Bạch Ngộ Hoài dừng lại, trở tay dùng sức nắm chặt cổ tay Kinh Tửu Tửu.

Người đàn ông nghe tiếng, đột nhiên sợ ngây người.

Kinh thiếu gia này nhìn Tế Nguyệt Phong Quang, sao lại...... sao lại xấu xa như thế?!

*Phong quang tễ nguyệt: nghĩa đen chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng

Mồ hôi trên trán người đàn ông trượt xuống, nhỏ xuống mắt, nhưng gã ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái.

“Không không... " Người đàn ông khó khăn lên tiếng, trong lúc nhất thời lại không biết làm thế nào thoát khỏi khốn cục.

Lúc này, việc quay phim ở đầu bên kia vẫn tiếp tục.

Không ai chú ý đến tình trạng bên này nữa, cũng chỉ coi như Bạch Ngộ Hoài thật sự đang nghe vị trợ lý Tằng này kể chuyện xưa.

“Cái này không giống như đã nói......" Trợ lý Tằng lẩm bẩm nói.

Người trên đã nói, thành quỷ này rất khổ, chỉ cần dùng mấy câu nói mê hoặc Kinh tiểu thiếu gia là có thể từ quỷ biến thành thần, cậu ta nhất định sẽ nguyện ý đi theo…

"Vậy cậu cảm thấy nên như thế nào?" Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng thản nhiên mở miệng, cầm lấy cổ áo của hắn, vừa nhấc lên, vừa kéo, trợ lý Tằng đã bị anh đưa ra ngoài cửa, ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được.

Hứa Tam Vũ vội vàng vàng theo sau, tâm nói xong đời.

Bạch Ngộ Hoài trở tay đóng cửa.

Hứa Tam Vũ vẻ mặt đau xót nói: "Cậu có biết người cuối cùng nhảy nhót khiêu khích trước bãi mìn của Bạch ca có kết cục thế nào không?"

Trợ lý Tằng cắn chặt răng, không lên tiếng nữa.

Chỉ là chuẩn bị muốn đe dọa gã để moi tin tức chứ gì?

“Người trước ấy, hắn ta đều bị hôi phi yên diệt, bị thiêu sống thành tro cậu có hiểu hay không? Cậu có xem tin tức không? Ngày đó một mảnh hỏa thiêu vân… đám mây rực lửa, Một trận như vậy, ngay cả hồn phách cũng không còn. Đừng nói đầu thai. Làm quỷ cũng không làm được. Tro cốt đều cho......”

Trợ lý Tằng nghe vậy da đầu tê dại.

Sao có thể chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c109.html.]

Trợ lý Tằng vội vàng quay đầu nhìn Kinh Tửu tửu, Kinh Tửu tửu vẫn còn đang nắm tay Bạch Ngộ Hoài.

Trên khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu niên, không thấy một chút đồng tình do dự nào.

Cậu ta chỉ ở đó nghe thôi ư?

Không phải truyền thuyết nói cậu ta tính tình ôn nhu nhu thuận, giáo dưỡng tốt sao?

Lúc này Bạch Ngộ Hoài đóng cửa lại, xoay người.

Trợ lý Tằng đột nhiên đối diện khuôn mặt của anh, lập tức nghĩ tới hồn phi phách tán, nhịn không được run rẩy: "... Anh, anh muốn làm gì?”

“Tôi cái gì cũng sẽ không nói.”

Kinh Tửu Tửu nhìn hắn, ngược lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Thần địa bị mất, một nửa ở trong bụng Hỗn Độn, một nửa khác, cậu từng hoài nghi có phải đang ở Cô Xạ Sơn hay không... Nhưng bây giờ người đàn ông này bước ra và nói với cậu là, muốn nghênh đón cậu trở về nơi của mình. Về đâu? Địa chỉ thần sao?

Kinh Tửu thấp giọng nói: "Tôi đi theo anh đi.”

Trợ lý Tằng choáng váng.

Hứa Tam Vũ cũng choáng váng.

Bạch Ngộ Hoài siết chặt cổ tay Kinh Tửu Tửu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đáy lòng không tiếng động nhấc lên bão táp.

Chỉ là không đợi Bạch Ngộ Hoài phát tác.

Kinh Tửu Tửu bấm ngón tay Bạch Ngộ Hoài: "Tôi mang theo anh ấy, anh xem có được không?”

Bạch Ngộ Hoài ngẩn ra, buông lỏng nắm c.h.ặ.t t.a.y Kinh Tửu Tửu.

Độ cong của khóe miệng lạnh lẽo cứng rắn, cũng thoáng cái mềm mại hơn rất nhiều.

Trợ lý Tằng: "... A, a cái này.”

Những gì hôm nay gã gặp phải, thật sự là đã trải qua thay đổi rất lớn.

Nhưng không cần tan thành mây khói, vẫn khiến gã thở phào nhẹ nhõm.

“Sao? Không được à?" Kinh Tửu hỏi.

Trợ lý Tằng có chút mờ mịt.

Bởi vì hướng đi này, hoàn toàn không giống với kế hoạch của bọn họ, gã thậm chí hoài nghi thiếu niên lên tiếng là có âm mưu gì không. Nhưng... Nhưng nhiệm vụ của gã, đích xác chính là mang thiếu niên trở về.

“Cấp trên...... cấp trên không nói.”

Kinh Tửu Tửu chậm rãi lên tiếng: "Sao cái gì ngươi cũng phải nghe bên trên thế? Ngươi không có ý thức của mình à? Làm chó săn đến mức này, có ý nghĩa gì chứ?”

Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng, không có ý xúc phạm nhưng vẫn khiến người đàn ông cảm thấy xấu hổ.

Hứa Tam Vũ ở bên cạnh chân chó mà tiếp lời: "Ai không sai! Đúng vậy á, để cho hắn ở trong tổ chức Truyền - Tiêu, đều phát triển không được nghiệp vụ…”

*Ùm tổ chức đa cấp ấy mọi người

Bạch Ngộ Hoài: "......”

Ngọn lửa trong lòng, ngược lại bị hai người này một xướng một họa dập tắt.

Trợ lý Tằng cắn răng: "Khi nào thì đi? cậu đừng gạt tôi!”

Kinh Tửu Tửu nhíu mày: "giọng điệu của ngươi không đúng.”

Trợ lý Tằng sửng sốt.

Kinh Tửu Tửu hơi trầm mặt xuống, đứng ở nơi đó, thật đúng là có vài phần ra dáng tư thế, cậu hỏi: "Nếu ta là thần linh, các ngươi là cái gì?"

"Người hầu của thần."

“Vậy ngươi biết mình nên làm như thế nào không?" Kinh Tửu hỏi ngược lại.

Trợ lý Tằng há miệng.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...