Đáng iu xỉu - C108

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:50
Lượt xem: 19

Kinh Tửu Tửu hơi mờ mịt ngẩng đầu, hỏi Bạch Ngộ Hoài: "Vậy hắn sẽ thôi diễn ra, ngàn năm sau, anh sẽ đi vào lâu đài cổ, gặp tôi sao?"

Bạch Ngộ Hoài khựng lại.

Chẳng qua rất nhanh, Bạch Ngộ Hoài liền lắc đầu nói: "Thầy bói, khó tính cho bản thân. Từ xưa đến nay, đều là đạo lý này.”

Kinh Tửu Tửu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu gật đầu: "Ừ.”

Lúc này điện thoại Bạch Ngộ Hoài vang lên.

Sau khi vang lên ba tiếng, liền đổi thành tiếng di động của Kinh Tửu Tửu.

“Là Đình Nhất đại sư." Kinh Tửu Tửu nhìn thoáng qua nói.

Bạch Ngộ Hoài đưa tay nhận lấy, anh cụp mắt nhìn Kinh Tửu tửu, thấp giọng hỏi: "Tôi nghe?”

Kinh Tửu Tửu: "Ùm, anh nghe đi. Tại sao lại hỏi tôi?”

Bạch Ngộ Hoài cầm lấy di động bất động: "Tôi nghe em.”

Nói như vậy thật là buồn nôn.

Nhưng khóe miệng Kinh Tửu cuối cùng hơi nhếch lên, cậu gật đầu nói: "Ừ, anh nghe đi.”

Những thứ Kinh Đình Hoa để lại cho cậu thật sự là quá khủng khiếp, đến nỗi nó biến thành một cái bóng ma nhỏ trong lòng cậu. Có lẽ chỉ có Bạch Ngộ Hoài, mới có thể chăm sóc đến cái bóng nhỏ trong lòng cậu như thế.

Đình Nhất hỏi địa chỉ mới của bọn họ, mới mang theo Chu đại sư, người Quy Vân môn tới.

Bọn tiểu quỷ vẫn bị lưu lại biệt thự trông nhà.

Ông vừa vào cửa liền hỏi: "Hai người xem rồi?”

“Xem rồi." Kinh Tửu Tửu trả lời.

Đình Nhất vẻ mặt phức tạp nhìn Bạch Ngộ Hoài: "Vậy Bạch tiên sinh cũng biết kế hoạch tạo thần, sớm nhất là do Trọc Vô nói ra?"

Bạch Ngộ Hoài lại không đáp lại những lời này, chỉ chuyển giọng nói: "Chỉ dựa vào tin tức trên một bộ hài cốt, còn chắp vá không ra nội dung đầy đủ, ông nên tìm một cái khác.”

“Cái khác? vẫn Còn?" Sắc mặt Đình Nhất khẽ biến.

“Ừ.”

Đình Nhất há miệng, lại khép lại.

Ông hoài nghi Bạch Ngộ Hoài đã có được trí nhớ kiếp trước.

“Những hài cốt này, có phải là hài cốt của thần không?” Đình Nhất chuyển giọng hỏi một vấn đề khác.

Người Quy Vân Môn gật đầu trả lời: "Không sai.”

Đình Nhất không khỏi kinh ngạc nói: "Trọc Vô sao lại có nhiều thần hài như vậy?”

Người Quy Vân Môn cũng sửng sốt.

Bọn họ đã từng suy nghĩ qua loại vấn đề này ở đâu?

Đình Nhất kinh hãi suy đoán: "Chẳng lẽ hắn thí thần?”

Người Quy Vân Môn lắc đầu liên tục: "Không có khả năng không có khả năng! Sư tổ là nhân vật gì? Sao lại làm chuyện như vậy?”

Rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán.

Trên khuôn mặt Lão hòa thượng nhăn nhó như vỏ quýt, hiện lên vẻ sầu lo nhè nhẹ.

Kỳ thật từ lúc ông không cần phải ăn bánh ngô, có thể kiếm tiền ổn định, hơn nữa có đồ đệ Ấn Mặc giúp đỡ, từ nay về sau có thể dễ dàng nuôi sống toàn bộ ngôi chùa, lão hòa thượng cũng rất ít khi lộ ra biểu tình như vậy.

Giới huyền học gần đây nhận được không ít khiếu nại và yêu cầu giúp đỡ. Điều nghiêm trọng nhất...... chính là có người nói, gần thành phố điện ảnh và truyền hình xuất hiện rất nhiều sự kiện ma quái.

Kinh Tửu Tửu nói tiếp: "Con đường đó bây giờ chật ních quỷ.

“Khó trách." Đình Nhất nhíu mày, "Gặp phải quỷ đả tường cũng coi như nhẹ. Nếu không ngăn chặn, chỉ sợ sự kiện linh dị có thể gây ra bạo loạn khắp nơi.”

Đình Nhất suy nghĩ một chút nói: "Ta không thể phân thân, nhưng có thể phái Ấn Mặc đi tụng kinh siêu độ.”

“Số lượng khổng lồ, Ấn tổng siêu độ không được.” Bạch Ngộ Hoài ngắt lời, “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”

Tình cảm của anh và Tửu Tửu đang trên đà rạn nứt. Lại trộn lẫn vào một ấn mực khác?

Không được.

Đình Nhất đành phải ngậm miệng.

So với vẻ mặt lo lắng của ông, Chu đại sư nhìn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí ông còn đi tới kể cho Kinh Tửu tửu nghe những chuyện thú vị hôm nay ông ra ngoài gặp phải.

Sau khi Đình nhất biết còn có những hài cốt khác, ông liền không ở lại lâu, lập tức xuất phát đi tìm.

Bạch Ngộ Hoài cũng mang theo Kinh Tửu Tửu trở lại thành phố điện ảnh, phía sau đi theo một Hứa thế giới quan tan vỡ, còn chưa có lấy lại tinh thần Tam Vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c108.html.]

Chu đại sư ở lại trông nhà.

Chậm trễ một ngày như vậy, xung quanh thành phố điện ảnh và truyền hình đã vây quanh không ít quỷ. Những quỷ hồn này mờ mịt lang thang khắp nơi, như là mất đi biển chỉ đường.

Cho đến khi Bạch Ngộ Hoài lái xe vào trong.

Những hồn ma này mới lại xông lên.

Kinh Tửu Tửu đầu tiên là giật mình, sau đó ngược lại khai phá một con đường mới: "... Rất tốt, như vậy về sau, tôi chỉ cần ngồi ở chỗ này, toàn bộ quỷ hồn đều phải chen chúc ở đây, không có một con cá nào lọt lưới.”

Hứa Tam Vũ: ?

Ngài trâu bò!

Lúc này đoàn làm phim còn đang quay phim.

Bọn họ vừa vào thành, liền nhìn thấy vô số diễn viên quần chúng, du đãng tới, du đãng lui, nhìn có vẻ rợn người

“Một màn này gọi là gì?" Hứa Tam Vũ nhịn không được hỏi.

Đạo diễn Cung nghe vậy, chậm rãi quay đầu, nói: "Bách Quỷ Hành." Ông dừng một chút, hơi thở dốc, chậm rãi nói: "Thiên sư muốn tạo ra một thời đại mới. Trong thời đại này, có thần có quỷ, có vinh quang của bộ tộc Thiên sư ngày xưa. Vì thế hắn đưa quỷ lên thần đàn, cổ vũ kích thích sự kiêu ngạo của quỷ. Các quỷ lớn nhỏ lảng vảng khắp nơi, nhân loại suốt ngày sống trong hoảng loạn, rơi vào đường cùng, họ chỉ đành đặt niềm tin vào Thiên sư và Thần Phật giúp đỡ, Thiên sư sẽ một lần nữa được hàng ngàn hàng vạn người tôn kính..."

Kinh Tửu Tửu hơi sửng sốt.

Luôn cảm thấy những gì Cung đạo diễn nói giống như có một loại tương ứng vi diệu với hướng đi khắc trên hài cốt.

Đạo diễn Cung ngừng nói, nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài, cười nói: “Cậu còn có cảnh chưa quay.”

“Đoạn phim này, đặc biệt quan trọng......" Cung đạo nói xong lại ho khan vài tiếng.

Kinh Tửu tửu lui ra một chút, đi ra ngoài ống kính.

Nhưng đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau cậu: “Kịch bản này là viết cho Cậu.”

Cậu quay lại thì thấy người nói chính là người đàn ông thường xuyên đẩy xe lăn theo sau đạo diễn Cung.

Kinh Tửu Tửu khẽ nhíu mày, không nói gì.

Nhưng người đàn ông nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Thiên sư tạo quỷ, chung quy là thấp hơn một bậc. Trọc Vô tạo thần, tạo nên ngài, đó mới là thủ đoạn thượng thừa!”

Ngài chính là thần linh đầu tiên quay về trong thiên địa này.

Hả?

Đây cũng là Trọc Vô ở ngàn năm trước, đã sớm thôi diễn ra?

Hắn biết, mình sẽ từ quỷ thành thần?

Người đàn ông nói: "Vở kịch này là diễn cho ngài xem, ngài hiểu chưa?"

Anh ta nói: "Phía dưới chính là vở kịch quan trọng nhất trong kịch bản – Thiên sư sát quỷ, ngài thông minh như vậy, nhất định biết thế hệ cái này ám chỉ cái gì đi?"

“Trọc vô là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Vì đạt được mục đích, không có gì không thể hy sinh.

Trước khi chết, hắn trong một hơi đã g.i.ế.c c.h.ế.t hàng ngàn vị thần, thậm chí còn lấy đi thần hài của bọn họ. Xương cốt của họ bây giờ được chôn ở đâu? Không ai biết được." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, "Có thể thấy được hắn là một nhân vật càn rỡ lại tàn nhẫn cỡ nào. Tiên quân gì chứ? Cũng gần như thành Ma quân.”

"Ở trong kịch bản của hắn, ngài cũng là vì điều này mà hiến tế. Nhưng là... Chúng tôi nguyện ý trở thành tín đồ của ngài, nguyện ý đem ngài cung phụng, thỉnh cầu ngài dẫn dắt chúng tôi, tái hiện huy hoàng ngày xưa ."

Anh ta hạ giọng, cúi đầu và nói với giọng đầy mê hoặc "Chúng tôi đã vì ngài chuẩn bị tốt hết thảy. Dưới trướng của ngài, chẳng mấy chốc sẽ có một đội ngũ thần linh, để ngài sai khiến, bảo vệ ngài. Xin ngài hãy đến với chúng tôi, và trở thành vị thần chung của chúng tôi, vị thần vĩ đại nhất trên thế giới..."

Anh ta lại ngẩng đầu lên, vai đã bị đè lại.

Bạch Ngộ Hoài đứng trước mặt anh ta, sắc mặt âm trầm lạnh như băng. Bạch Ngộ Hoài đè đầu vai gã, cũng không dùng sức, lại làm cho gã không thể động đậy.

Người đàn ông kinh ngạc nhìn Bạch Ngộ Hoài.

Hiển nhiên, bởi vì đợt người xông vào biệt thự Bạch gia lúc trước đã bị xử lý sạch, dẫn đến không có bất luận kẻ nào đem tin tức Bạch Ngộ Hoài là chuyển thế của Trọc Vô truyền về.

Cho nên người đàn ông căn bản không biết, mình đang làm trò hề trước mặt vị thần chân chính.

Không, cái này cũng không gọi là làm trò hề ......

Trong đôi mắt Bạch Ngộ Hoài một mảnh lạnh lẽo.

Anh bây giờ cũng rất muốn biết, kiếp trước mình rốt cuộc đã thôi diễn cái quỷ gì, lại đã làm chuyện ngu ngốc gì mà tạo ra một đám ngu ngốc đến cướp vợ của mình?

Người đàn ông miễn cưỡng cười cười: "Anh Bạch…”

Bạch Ngộ Hoài quay đầu hôn trán Kinh Tửu tửu: "... Nhìn thấy chưa? Đây là của tôi.”

Người đàn ông chợt cảm giác được lỗ chân lông cả người căng thẳng, vô thức muốn quỳ xuống.

Gã nghe thấy Bạch Ngộ Hoài nói: "Tôi nghe thấy cậu mắng tôi là Ma Quân?"

Người đàn ông thoáng cái choáng váng.

Anh ta là Trọc Vô? Không. Trọc Vô vẫn còn sống? Không, không. Trọc Vô hôn Tân Thần? Trọc Vô với Tân Thần có quan hệ tình cảm? Trên thần dụ Trọc Vô lưu lại không có viết như vậy mà!

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...