Đáng iu xỉu - C102

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:51
Lượt xem: 20

Kinh Tửu Tửu vừa xem xong ảnh chụp, bên kia liền gọi điện thoại tới.

Có lẽ là mở loa ngoài, tiếng nghị luận đầu bên kia nghe cực rõ ràng

“Ông xác định Bạch tiên sinh có thể xử lý tốt những chuyện này?"

"Tất cả sự vụ ở Quy Vân Môn đều nghe theo sư tổ.”

“... " Đình Nhất đại sư lẩm bẩm, "Sao so với ta còn cứng nhắc hơn vậy?”

Đình Nhất đại sư hắng giọng, lúc này mới quay đầu nói với di động: "Tiểu hữu, không bằng cậu về trước? Chúng ta bàn kế hoạch trước, sau đó tìm Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh lúc này cũng đang bận quay phim đi."

Kinh Tửu Tửu quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài dường như có cảm giác, vì thế cũng quay đầu nhìn cậu, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên điện thoại di động.

Từ sau khi điện thoại di động của Bạch Ngộ Hoài bị Kinh Tửu Tửu đập nát, Bạch Ngộ Hoài liền đổi cái mới. Kiểu dáng điện thoại của hai người, hoàn toàn tách biệt, vô cùng dễ phân biệt.

Bạch Ngộ Hoài nhìn thoáng qua, liền quay đầu lại.

Hiển nhiên hình như cũng không thèm để ý Kinh Tửu Tửu nghe điện thoại của anh.

Kinh Tửu chép miệng: "Tôi trở về cùng anh ấy.”

Đình Nhất đại sư dừng một chút: "Nhưng " Thần dụ " trên hài cốt kia, còn có tượng tà thần này...... còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra." So với Bạch Ngộ Hoài sâu không thấy đáy, Đình Nhất đại sư kì thực càng tin tưởng con quỷ Kinh Tửu Tửu này hơn.

Kinh Tửu Tửu lặng lẽ xoay người, không cho Hứa Tam Vũ nghe thấy.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Trọc Vô chính là Bạch Ngộ Hoài, vì vậy ngươi cảm thấy, tượng Tà Thần cũng là Bạch Ngộ Hoài sao?"

Đình Nhất đại sư: "Tượng Tà Thần không nhất định là Bạch tiên sinh, nhưng nhất định có liên quan. Nếu như kế hoạch tạo thần là một tay Trọc Vô bày ra. Vậy Bạch tiên sinh có lưu lại kiếp trước ký ức hay không?"

Kinh Tửu Tửu: "Ừ, tôi cảm thấy chắc chắn không phải.”

"Tiểu hữu sao lại nói vậy?"

Kinh Tửu Tửu: "Tà thần trong lâu đài cổ âm độc, hơn nữa không thông minh bằng Bạch Ngộ Hoài."

Mở loa ngoài, bức tượng tà thần trong trận pháp có thể nghe rõ tất cả: "..." Cơ hồ làm cho hắn tức giận đến nôn ra máu.

"Vậy kế hoạch Tạo Thần...... " Đình Nhất đại sư hơi chần chờ.

Kinh Tửu Tửu rũ mắt, đẩy lưng ghế chơi đùa, một hồi mới thấp giọng nói: "Nếu như Bạch Ngộ Hoài thật là trọc vô chuyển thế, vậy không phải chỉ có mình mình biết rõ mình sẽ làm gì sao? Để Bạch Ngộ Hoài suy đoán một chút, chính anh ấy lúc trước nghĩ như thế nào, không tốt sao?"

Kinh Tửu Tửu nói nhẹ nhàng khéo léo, hoàn toàn không có ý định tìm phiền phức.

Đình Nhất đại sư há miệng: "......"

Cũng... có chút đạo lý.

Đình Nhất đại sư than nhẹ một tiếng: "Vậy tiểu hữu báo cho Bạch tiên sinh biết là được."

"Ừm."

Kinh Tửu Tửu cất điện thoại di động, định cúp máy.

Đình Nhất đại sư đột nhiên lên tiếng: "Hôm qua quên nói với tiểu hữu, tiểu hữu sinh nhật vui vẻ."

Khóe miệng Kinh Tửu hơi véo xuống, lúc này mới chậm rãi kéo lên một chút: "Ừ, cám ơn."

Kinh Tửu Tửu ngắt di động của Bạch Ngộ Hoài.

Lúc này mới nhớ tới mình muốn đi tìm cái của mình, kết quả lăn tới lật lui cũng không tìm được.

A, có thể là hôm qua cởi quần áo, không biết rớt đi nơi nào.

Kinh Tửu Tửu đứng dậy đi ra ngoài.

Hứa Tam Vũ vội hỏi: "Muốn tôi đi theo ngài không?"

Kinh Tửu Tửu lắc đầu: "Không cần."

Cậu hiện tại cũng sẽ không bị lôi trở về lâu đài cổ.

Quỷ thần đều sợ cậu, cũng không có gì phải lo lắng.

Kinh Tửu tửu chậm rãi đi ra ngoài, ánh mắt những người khác trong đoàn làm phim đều lưu luyến dừng trên người cậu, sau đó mới lại dời đi.

Bọn họ cũng không biết tại sao, thiếu niên đối với bọn họ, phảng phất có lực hấp dẫn rất lớn lao.

Kinh Tửu tửu chân trước đi xuống lầu.

Hứa Tam Vũ do dự một lát, chân sau cũng đi theo.

Dù sao cậu ta ở chỗ này đợi cũng không được tự nhiên.

"Đệt! Sao lại chen chúc như vậy?" Hứa Tam Vũ thốt ra.

Chờ nói ra khỏi miệng, cậu ta lại cảm thấy chính mình hình dung từ rất kỳ quái, do dự sửa miệng nói thầm: "...Cũng không thở dốc được, có phải hay không trong không khí có khí độc hại gì không vậy?"

Cậu ta vừa dứt lời, cúi đầu nhìn xuống.

Kinh Tửu Tửu đang dừng chân đứng ở cửa phòng 203.

Hứa Tam Vũ há miệng muốn gọi tên của cậu, lại cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, giống như là vật gì chui vào, chặn lại.

Hứa Tam Vũ: "Khụ khụ khụ."

Ho không ra.

Nhưng thanh âm của Kinh Tửu tửu, cậu ta ngược lại nghe được rõ ràng.

Giọng nói của thiếu niên giống như một mảnh mê chướng, ánh sáng duy nhất, cậu nhẹ giọng nói: "Đừng cản đường nha, tối qua các ngươi ồn ào quá. Sinh nhật ta, các ngươi biết không? Ồn ào quá, sẽ bị......" Thiếu niên dừng lại, thuận miệng l.i.ế.m một cái: "Ăn sạch."

"Các người" là ai?

Quỷ, quỷ sao?

Hứa Tam Vũ rùng mình một cái.

Cho dù thanh âm của tiểu thiếu gia có dịu dàng hơn nữa, cậu ta cũng không cảm giác được một tia ấm áp.

Nhưng ngay trong nháy mắt, cửa "Két" một tiếng mở ra.

Hứa Tam Vũ cũng cảm giác được cổ họng buông lỏng, hô hấp một lần nữa trở nên thông thuận, bốn phía cũng không có loại cảm giác đè nén kỳ quái này.

Cậu ta vội vàng bịch bịch bịch, ba bước thành hai bước đến bên cạnh Kinh Tửu Tửu.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên.

Một đôi dép lê không gió mà động, cứ như vậy đặt ở trước mặt Kinh Tửu tửu.

Kinh Tửu tửu trực tiếp lướt qua, cậu nói: "Tôi đến lấy điện thoại.”

Sau đó di động của cậu liền từ dưới giường bay ra, lơ lửng ở trước mặt của cậu. Kinh Tửu Tửu đưa tay nhận lấy, lượng pin 5%.

"Hết pin rồi... " Kinh Tửu đơn giản lật qua lật lại, vẫn là một số cuộc gọi nhỡ.

Theo thứ tự là đến từ Đình Nhất đại sư, Đào Hà, Đinh Đại Bảo, Ấn Mặc...... Có thể là bởi vì điện thoại không có kết nối, cho nên bọn họ để lại tin nhắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c102.html.]

Mạnh Hòa Tân còn gửi wechat cho cậu.

[Hôm nay là sinh nhật cậu à? - Tôi nhớ nhầm không. tôi điên cuồng quay phim]

[Chờ cậu trở về, sẽ tặng cậu một cái USB! Bên trong có rất nhiều thứ hay!]

Liên miên cằn nhằn, đủ loại lời, chật ních cái điện thoại di động còn không bằng bàn tay này.

Kinh Tửu Tửu chậm rãi nở nụ cười.

Cái gì tà thần, tạo thần nha, đều không ảnh hưởng được nửa phần tâm tình của cậu.

Kinh Tửu Tửu xoay người: "Hả? Hứa ca sao anh cũng ở đây?"

Hứa Tam Vũ run rẩy chỉ chỉ bên cạnh cậu.

Kinh Tửu Tửu nhìn lại.

Nơi đó có một cái sạc

Hứa Tam Vũ cơ hồ đã hồn vía lên mây.

Kinh Tửu Tửu vẫn lễ phép như cũ, cậu lấy bộ sạc ra, thấp giọng nói: "Cảm ơn, bộ sạc anh cầm là hơn mười năm trước, tôi không dùng được."

Kinh Tửu Tửu đi tới ngoài cửa, bước chân dừng lại.

Hứa Tam Vũ cũng dừng lại theo, cậu ta run giọng nói: "Là, là quỷ chặn đường sao?" cậu ta duỗi cổ, lại chỉ nhìn thấy ngoài cửa, là khuôn mặt ông chủ cậu ta.

"Sao lại xuống lầu?" Bạch Ngộ Hoài hỏi.

"Lấy điện thoại di động, nhưng hết pin rồi."

Bạch Ngộ Hoài nhận lấy: "Lát nữa anh sẽ sạc cho em."

"Nè." Kinh Tửu dừng lại, nói: "Tà thần trong lâu đài cổ không luyện hóa được."

"Ùm?" Bạch Ngộ Hoài biết, anh nói chính là nội dung cuộc điện thoại kia.

"Hắn có một khuôn mặt giống hệt anh."

Hứa Tam Vũ nghe được trợn tròn mắt.

Mặt mày Bạch Ngộ Hoài chợt lạnh lên, anh mím môi dưới: "Vậy sao?"

Khó trách cho tới bây giờ không thấy rõ mặt nó. "Bạch Ngộ Hoài hơi cụp mắt xuống," Thì ra là đồ dỏm sợ đụng phải chính chủ.

"Nó với anh không có quan hệ gì sao?" Kinh Tửu tửu trực tiếp hỏi.

Bạch Ngộ Hoài giữ chặt cổ tay cậu, vuốt ve.

Không có. Trước đó, tôi không biết thứ này.

Hứa Tam Vũ luôn cảm thấy đề tài hai người nói, tựa hồ là chuyện cực kỳ trọng đại gì đó, vì vậy thoáng cái ngừng thở.

"Ồ" Kinh Tửu tửu dừng lại, "Nhưng mà, Đình Nhất đạo trưởng nói, kế hoạch chế tạo Ngụy Thần, đều là anh viết xuống, anh viết ở trên hài cốt cái......"

Bước chân Bạch Ngộ Hoài dừng lại: "Trọc vô viết?"

Kinh Tửu Tửu: "Trọc Vô chính là anh?"

"Đúng." Bạch Ngộ Hoài dừng lại, bất giác siết chặt cổ tay Kinh Tửu Tửu hơn một chút, anh hơi nhíu mày, "Nhưng tôi không có ký ức kiếp trước."

Đáy lòng Bạch Ngộ Hoài nổi lên một tia nôn nóng cùng không vui.

Ngay cả những quỷ hồn xung quanh liều mạng chen chúc trong tòa nhà này, cũng cực kỳ không vừa mắt.

Bạch Ngộ Hoài cuộn tròn ngón tay, đang muốn bấm quyết.

Từ cửa 203, đồ vật bố trí một cách tùy tiện.

Bánh bao dẹp lép, bánh gạo tròn trịa, phía trên cắm một cây nến trắng. Đi gần một chút, còn có thể nhìn thấy, có bánh gạo phía trên đều mốc meo.

Bạch Ngộ Hoài: "......"

Kinh Tửu tửu ngược lại có chút kinh ngạc, còn có chút cao hứng khom lưng ngửi ngửi, từ trên hương nến ngửi thấy một chút mùi thơm ngon: "... Đám quỷ này, thông minh như vậy?"

Hứa Tam Vũ khó khăn lên tiếng: "Đây là... bánh sinh nhật?"

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới dừng tay bấm quyết.

Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm nói: "Nhưng phải thổi hơi lớn cỡ nào mới có thể thổi tắt tất cả nến?"

"Em là thần." Bạch Ngộ Hoài nhắc nhở cậu, "Ý niệm, tùy tâm mà động."

Kinh Tửu Tửu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Ngọn nến lập tức tắt hoàn toàn.

Hứa Tam Vũ đã ở phía sau nói không ra lời.

Kinh Tửu chép chép miệng: "Được rồi, không ăn nữa." Nhìn bộ dạng không ngon.

Bạch Ngộ Hoài cúi đầu không lên tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Kinh Tửu Tửu hơn một chút.

Kinh Tửu Tửu còn không có quên vừa rồi chưa nói xong, tới đâu rồi, cậu lại hỏi: "Vậy anh cảm thấy, kiếp trước anh có khả năng sẽ viết cái gì kế hoạch Tạo Thần, thứu đồ vật như vậy sao?"

Với tính tình của tôi.

Bạch Ngộ Hoài: "... Có thể."

Anh là một người rất thuần túy.

Thuần túy đến tận xương tủy thậm chí có chút lãnh khốc.

Trước khi gặp Kinh Tửu Tửu, trong mắt anh, quỷ không có phân biệt.

"Vậy tổ tiên Khúc Dịch đạo trưởng, có thể là bởi vì nghe theo mệnh lệnh của anh, mới đem Tà Thần tản ra bốn phương sao?"

"Không thể nào." Bạch Ngộ Hoài một mực phủ nhận.

Bạch Ngộ Hoài dừng lại.

"Tà thần, có thể chỉ là một đạo trọc khí của trọc vô. Tiên nhân trước khi thành thánh, đều sẽ vứt bỏ tình yêu, xua tan trọc khí. Từ nay về sau tố thành thánh thân." Nói tới đây, sắc mặt Bạch Ngộ Hoài đã có chút âm trầm.

Kinh Tửu Tửu hơi mờ mịt: "Hả."

Cậu đá đá chân, cùng Bạch Ngộ Hoài cùng nhau bước lên một bậc thang: "Kỳ thật còn có một chuyện cũng rất kỳ quái. Tà Thần lựa chọn trưởng tử Kinh gia hiến tế. Nói cách khác, người nó tìm tới sớm nhất chính là bác cả của tôi. Nhưng ông ta trốn đi, chỉ bị què chân. Sau đó nó cũng có thể tìm con trai cả của bác cả... Nhưng vì sao nó lại tìm tôi?"

Bạch Ngộ Hoài nhớ lại lúc còn ở đoàn làm phim, thần thức tà thần lâu đài cổ ở trên người Quan Nham, quấn lấy Kinh Tửu tửu không buông.

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài chợt lạnh lẽo âm trầm.

"Cũng chỉ là tách ra từ trên người anh mà thôi, một đạo trọc khí thấp kém dơ bẩn,...... cũng vẫn sẽ theo bản năng tới gần em, thích em, muốn em." Lời này giống như là từ giữa hàm răng Bạch Ngộ Hoài nặn ra, cảm giác vô cùng quái dị.

Giống như một lời thổ lộ khác.

Lại như là thấm đẫm sự căm ghét của bản thân, ghen tuông và nghiến răng nghiến lợi với thứ đó.

Kinh Tửu Tửu giật mình, vô thức nắm lấy ngón tay Bạch Ngộ Hoài.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...