Đáng iu xỉu - C103

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:50
Lượt xem: 17

Không khí ngưng trệ trong chốc lát.

Hứa Tam Vũ đều thiếu điều hát một bài "Tôi không nên ở chỗ này, tôi hẳn là ở gầm xe", cậu ta rốt cục cũng nghe thấy Kinh Tửu Tửu lên tiếng.

Giọng nói Thiếu niên hơi mờ mịt, còn mang theo chút oán hận ủy khuất, cậu nhẹ giọng hỏi: "Cho nên hóa ra còn muốn dựa vào anh?"

Kinh Tửu Tửu rất ít khi oán trách người khác.

Nhìn qua hận cũng hận không rõ ràng.

Cho nên tình yêu của cậu cũng chưa bao giờ rõ ràng.

“...Đúng." Trong cổ họng Bạch Ngộ Hoài gian nan nặn ra một chữ, anh giữ c.h.ặ.t t.a.y Kinh Tửu Tửu, dùng sức đến gân xanh trên mu bàn tay cũng hơi nổi lên.

Hứa Tam Vũ không biết đoạn đối thoại vừa rồi, đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở đâu, ở phía sau gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Cơ mà cậu ta còn không tính là gian nan.

Hứa Tam Vũ vừa ngước mắt, liền nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Bạch Ngộ Hoài, đang xoay mấy vòng. Bạch Ngộ Hoài nhìn qua thần sắc không có gì khác biệt, nhưng Hứa Tam Vũ luôn cảm thấy bên tai giống như mơ hồ truyền đến tiếng gào khóc của thứ quỷ quái gì đó, giống như bị cháy.

Bạch Ngộ Hoài như vậy, ngược lại làm cho cậu ta cảm thấy càng sợ hãi.

Nhưng Bạch Ngộ Hoài nhanh chóng thả lỏng sức lực, thấp giọng nói: "Đi nói với đạo diễn Cung một tiếng, ngày mai tôi về tổ.”

Hứa Tam Vũ sững sờ, lúc này mới cảm thấy thở nhẹ nhõm một chút, sau đó vội vàng lên lầu tìm đạo diễn Cung.

Bạch Ngộ Hoài mím môi dưới.

Anh không biết Tửu Tửu sẽ vì vậy mà nghĩ như thế nào. Tức giận? Không vui? Khó chấp nhận?

Anh có chán ghét tà thần ở cái lâu đài kia, cũng không thay đổi được, nó thật sự từng là một đạo trọc khí được tách ra từ trên người anh.

Tâm tư của Tửu Tửu, luôn có thể khiến người người khác không đoán được,...... Bạch Ngộ Hoài cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ.

Đây là thời khắc Bạch Ngộ Hoài chưa từng trải qua.

Trên thế giới này, rất ít chuyện có thể làm khó được anh. Bất kể là làm một thiên sư, hay là vào nghề làm một diễn viên, cho dù là làm cái gì, đều giống như là bát cơm này trời sinh chính là dành do anh. Cho nên ngoài ống kính, anh luôn trầm ổn hờ hững, không có lời nói và biểu tình dư thừa nào.

Duy chỉ có Kinh Tửu tửu.

Nói không rõ là nôn nóng gì nhưng nó cứ quấn ở trong đầu Bạch Ngộ Hoài.

Ngay cả, đối với chính mình, cũng sinh ra một tia căm hận.

Kinh Tửu Tửu nửa ngày cũng không nói gì nữa.

Bạch Ngộ Hoài thật sự không kìm được, khàn giọng nói: "... Về trước đã? Em với tôi.”

Kinh Tửu Tửu: "... Ừm.”

Cậu dừng một chút, thấp giọng nói: "Mang theo Hứa Tam Vũ đi.”

Bạch Ngộ Hoài nhíu mày, lúc này thật sự không muốn thêm bóng đèn nào nữa, khiến cục diện vốn đã có chút phức tạp này, lại càng thêm phiền toái.

Kinh Tửu Tửu: ".... Cậu ta có thể sẽ sợ.”

Cậu và Bạch Ngộ Hoài vừa đi.

Nơi này ngoại trừ một Hứa Tam Vũ, thật sự không còn lại người đứng đắn nào.

Bạch Ngộ Hoài thấy cậu còn dư sức quan tâm Hứa Tam Vũ, cúi đầu đáp: "Ừ." Xong, lại cảm thấy phương thức trả lời của mình, có hơi ngắn gọn quá.

Tửu Tửu liệu có….

Bạch Ngộ Hoài cũng không phải là người bi quan.

Nhưng lúc này giống như là chương trình vận hành trúng virus vậy, trong đầu không thể ức chế mà phát tán ra các loại suy nghĩ.

Mí mắt anh giật giật.

Thậm chí đều liên tưởng đến, có một ngày Kinh Tửu tửu thật sự sẽ thờ ơ với anh, quay đầu liền ngọt ngào gọi người khác là "Ca ca"

Vừa nghĩ tới, quả thực liền không thể ngừng nổi.

Chờ lúc Hứa Tam Vũ trở về, liền phát hiện Bạch Ngộ Hoài sắc mặt càng âm trầm lạnh như băng, nhìn qua nói là Phương Thốn đại loạn, cũng không quá đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c103.html.]

“Bạch, anh Bạch?”

“Tiểu thiếu gia?”

Hứa Tam Vũ lúc này thật sự có chút hoảng.

Ngày hôm trước không phải còn làm điều không thể diễn tả được sao? Tôi thấy hết rồi á! trên cổ anh Bạch có một quả dâu tây lớn như vậy luôn mà!

Thế bây giờ...... là ai muốn nhổ điếu vô tình vậy? (ăn xong phủi m.ô.n.g chạy)

“Lái xe." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng.

Hứa Tam Vũ vội vàng đi.

Đợi Hứa Tam Vũ đi qua, thì Bạch Ngộ Hoài đã ngồi lên ghế lái.

“Ngài hai ngày nay ngài cũng đủ mệt rồi, hay là để em đi." Hứa Tam Vũ có chút lo lắng.

Bạch Ngộ Hoài thắt dây an toàn: "Nếu để cậu lái, thì lái ba ngày cũng không ra được.”

Hứa Tam Vũ sửng sốt.

Kinh Tửu Tửu thấp giọng nói: "Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.”

Hứa Tam Vũ vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng hơi thở nóng hổi từ miệng và mũi cậu ta phả vào cửa kính, mặt kính thoáng cái liền trở nên mơ hồ không rõ ràng. Hứa Tam Vũ đành phải vội vàng vươn tay ra lau.

Khi tấm kính dần dần trở nên rõ ràng hơn, một nửa khuôn mặt đẫm m.á.u xuất hiện trong tầm mắt Hứa Tam Vũ.

“Ôi, tui mù rồi, tui không nhìn thấy gì cả." Hứa Tam Vũ nhắm chặt hai mắt lại.

Kinh Tửu Tửu thật xấu.

Cậu nhíu mày, muốn chui vào n.g.ự.c Bạch Ngộ Hoài, thoáng cái lại dừng lại. Càn dứt khoát nhắm mắt lại.

Hứa Tam Vũ không biết phải làm thế nào, ngơ ngác nhìn tất cả những cảnh tượng khủng khiếp có thể nhìn thấy qua tấm kính.

Vô số quỷ hồn chen chúc nhau đi về phía điện ảnh và truyền hình.

Cuồng nhiệt như một cuộc hành hương, không mệt mỏi đau đớn.

Hứa Tam Vũ nào có thấy qua trường hợp như vậy?

Cậu ta bám vào cửa sổ xe, thân hình run rẩy. Cơ hồ không dám nhìn nữa, nhưng con người chính là kỳ quái như vậy, thời điểm càng sợ hãi, càng là nhịn không được vẫn nhìn chằm chằm.

Hứa Tam Vũ run rẩy lấy ra t.h.u.ố.c lá và bật lửa, nhưng cậu ta đột nhiên quay đầu lại nhìn xuống hàng ghế phía sau Kinh Tửu tửu.

Tiểu thiếu gia còn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, khí chất cao quý.

Hứa Tam Vũ đành phải đem thuốc cất trở về.

Động tác này vừa làm xong, Hứa Tam Vũ lại ngẩng đầu, thiếu chút nữa kinh hãi trợn mắt muốn nứt ra.

Trong điện ảnh và truyền hình dần dần nổi lên sương mù dày đặc, sương mù kia rất nhanh liền đem tất cả kiến trúc đều bao phủ ở bên trong.

“Bạch, Bạch ca! Phía trước không có đường mà!" Hứa Tam Vũ la to một tiếng.

Kinh Tửu Tửu nghe tiếng cũng mở to hai mắt.

Nhưng trên mặt Bạch Ngộ Hoài không có chút thay đổi nào, anh chỉ nhanh chóng quay đầu lại, nói với Kinh Tửu Tửu: "Đừng sợ." Nói xong, dừng lại, thậm chí còn nói thêm một câu: "Tửu Tửu đừng sợ.”

Sau đó lại càng dùng sức đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe giống như mũi tên rời cung, chạy như bay ra ngoài.

Chờ Hứa Tam Vũ lấy lại tinh thần, điện ảnh đã ở phía sau. Cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Nhìn có hơi đáng sợ, giống như ánh mặt trời đều không thể chiếu vào..."

Kinh Tửu Tửu cũng quay đầu lại nhìn.

Quỷ hồn vốn cuồn cuộn không ngừng chạy vào bên trong, đột nhiên dừng lại, dường như có cảm giác nhìn về phía chiếc xe này. Nhưng chúng nó phần lớn đã mất linh trí, lúc này giống như là một cái tiệc tụ hội lớn ngu ngốc, phía trước dẫn đường như thế nào, phía sau liền đi theo thế đó…

Đầu chúng nó xoay tới xoay lui, do dự liên tục.

Cuối cùng chỉ có một vài con quỷ theo sau.

Bình luận

5 bình luận

Loading...