Đáng iu xỉu - 124

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:42
Lượt xem: 16

Úc Nhiên khác với Tửu Tửu, Tửu Tửu vốn là lệ quỷ mạnh lại còn có khí của anh nuôi dưỡng, càng có vô số tín đồ vì cậu mà thắp hương, còn có lão hòa thượng vì cậu mà tu thân... Úc Nhiên cho dù là không quá giống người, nhưng trên bản chất, ông cũng vẫn là người thân thể phàm thai.

Kinh Tửu Tửu mím môi dưới: "Vậy con để cho ba tự quyết định." Theo tính cách ba, có thể tự mình đưa ra quyết định là tốt nhất.

Nếu không được, còn có thể nghĩ đến con đường của người máy nhỏ bên này.

Bạch Ngộ Hoài: "Ừ.”

Xe rất nhanh chạy vào khu biệt thự.

Nửa ngày sau, thanh âm Kinh Tửu Tửu mới lại vang lên: "Vì sao Thiên Đạo nhất định phải để thần linh diệt vong vậy?"

"Quy luật thiên nhiên vận hành, vạn vật thịnh cực tất suy. em có thể xem Thiên Đạo như là một chương trình, nó phụ trách duy trì cái thế giới này. Khi vạn vật cường thịnh đến nỗi sắp thoát ly quy luật tự nhiên, lúc đó nó sẽ chạy chương trình vào can thiệp." Bạch Ngộ Hoài là Sáng Thế Thần, hắn so với bất kỳ thần linh nào đều hiểu đạo lý này, cho nên hắn ngay từ đầu cũng không cố chấp sống sót.

Thiên Đạo đại khái cũng không nghĩ tới, Bạch Ngộ Hoài đột nhiên có một ngày, hắn đổi chủ ý.

“A." Kinh Tửu Tửu lên tiếng, "Vậy làm sao anh tránh được trình tự này? Dựa vào niêm phong ký ức sao?”

“Tất cả mọi người nhìn thấy anh đi vào luân hồi, sau đó luân hồi sụp đổ, anh không thấy đâu. Hơn nữa niêm phong ký ức, tâm có cảm giác, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết trên thế giới này. Khi anh phủ định sự tồn tại của mình, trên đời này tự nhiên cũng sẽ không có người này.”

“...... Khó trách bọn họ đều kiên định cho rằng, anh đã hoàn toàn chết. Ngay cả thần thị bên cạnh cũng to gan lớn mật dám trộm đồ của anh.”

Ngay cả ông trời cũng nghĩ như vậy.

Trọc Vô chết.

Lục đạo sụp đổ, hắn ngay cả chuyển thế cũng không có cơ hội.

Mà sau khi mất đi Sáng Thế Thần, thế giới này cũng sụp đổ nhanh hơn.

Cho dù là Quy Vân Môn, cũng chỉ là biết Bạch Ngộ Hoài là tổ sư gia "Chuyển thế", mà cũng không biết tổ sư gia năm đó ở trên Cô Xạ Sơn có địa vị tôn quý cỡ nào.

“Vậy Thiên Đạo của bây giờ thì sao? Nó sẽ không phát hiện anh, nghĩ biện pháp sửa chữa cái sai lầm này sao?" Kinh Tửu Tửu cảm thấy mình có tận ngàn vạn câu hỏi vì sao.

Khóe miệng Bạch Ngộ Hoài khẽ nhếch lên: "Tửu Tửu, vạn vật có đầu có cuối.”

Kinh Tửu Tửu thoáng cái đã hiểu: "Nó cũng sẽ tiêu vong! Cũng sẽ thay đổi!”

Bạch Ngộ Hoài: "Ừm.”

Chẳng qua không có ai đến cứu Thiên Đạo.

Không ai có thể cứu nó.

“Vậy...... Hiện tại không có thiên đạo sao?”

"Có, theo thời đại thay đổi biến ảo, tân thiên đạo, cũng không giống nhau. Nó bị quản chế bởi xã hội hiện đại tiến bộ…”

"Thời đại này lợi hại hơn, là người, bọn họ có được trí tuệ vô biên, gần như ma huyễn lực lượng vào khoa học kỹ thuật, còn có được tâm chí kiên nghị..."

Thần linh suy yếu.

Thiên đạo làm sao không suy yếu đây?

Từ năm 49 trở đi.

Khí tức của con người, sớm đã đè lên đầu trời.

“Có lẽ vạn năm sau còn có thể thay đổi." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng thản nhiên nói.

Kinh Tửu Tửu chợt thả lỏng cực kỳ.

Cậu ngậm thìa vàng lớn lên, trải qua chúng tinh phủng nguyệt. Cũng trải qua thảm thiết phản bội, cô đơn bị người quên lãng. Bạch Ngộ Hoài đi tới, nhặt quýt của cậu lên, cũng nhặt cậu theo. Vạn năm sau sẽ như thế nào...... cậu cũng không cảm thấy lo lắng gì.

Kinh Tửu Tửu nhỏ giọng nói: "Không sao, dù sao thay đổi thế nào... anh nhất định sẽ tới tìm em.”

Giọng Bạch Ngộ Hoài trầm thấp: "... Phải”.

Bất luận Kinh Tửu Tửu đứng ở thời điểm nào, anh đều sẽ tìm được Tửu Tửu của anh.

Bạch Ngộ Hoài đỗ xe vào trong gara, nhưng không lập tức xuống xe.

Anh cúi người hôn Kinh Tửu Tửu, làm đổ bánh ngọt trong lòng.

Kinh Tửu Tửu cắn anh một cái: "... Bánh ngọt của em!”

Bạch Ngộ Hoài cúi đầu đáp: "Ừ." Cứ như vậy chấm một chút, bôi lên chóp mũi và bên môi mình, Kinh Tửu Tửu cố sức l.i.ế.m liếm.

...... Thơm quá, ngọt quá.

Kinh Tửu Tửu vui vẻ nheo mắt lại, cậu ôm lấy eo Bạch Ngộ Hoài, gần như vui vẻ đến muốn rơi lệ.

Những thứ cậu mất sau khi chết, đều tìm lại được từng thứ một.

Kinh Tửu Tửu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, "Thần thị của anh làm sao có thể dễ dàng trộm đi tranh anh vẽ cho em vậy, còn có bộ phận thần thức anh lưu lại đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/124.html.]

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài trầm xuống, hiển nhiên lại nhớ tới chuyện người thanh niên kia treo bức tranh Kinh Tửu Tửu lên đầu giường. Cho dù thanh niên đã c.h.ế.t không thể c.h.ế.t nữa, Bạch Ngộ Hoài vẫn còn ghi thù.

"Hắn có năng lực đặc biệt gì sao?"

“Không có.”

“A, vậy tại sao?”

“... " Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài dường như càng trầm hơn.

Anh cúi người cắn môi Kinh Tửu Tửu: "Bởi vì anh thiết lập một cấm chế, cấm chế này, cần một khẩu lệnh.”

“Khẩu lệnh gì?”

“Tửu Tửu”

Kinh Tửu Tửu ngẩn ra.

Thanh niên chỉ là bởi vì ở bên cạnh Bạch Ngộ Hoài quá lâu, ngoài ý muốn biết được tên của "Tửu Tửu", vì vậy đánh bậy đánh bạ, thật sự mở được cấm chế.

Bạch Ngộ Hoài bê tảng đá...... Đập chân mình?

Bạch Ngộ Hoài hôn Kinh Tửu Tửu càng thêm dùng sức.

….Vừa nghĩ đến, thanh niên kia đứng trước cấm chế lớn mật còn mừng thầm hô lên cái tên kia, bị hắn ta ngậm ở đầu lưỡi, mỗi một lần phun ra đều cẩn thận từng li từng tí gọi tên -- Tửu Tửu.

Anh liền muốn trở lại quá khứ, đem người này sống sờ sờ tra tấn đến chết.

Kinh Tửu Tửu hôn lên cằm anh: "Sau này lại thiết lập cấm chế, đổi khẩu lệnh mới thế nào?"

“Hả?”

"Bạch Tửu Tửu thế nào?"

Bạch Ngộ Hoài dừng lại, đè chặt vai Kinh Tửu Tửu: "... Ừm.”

……

Một cái bánh ngọt lớn như vậy, Kinh Tửu Tửu đương nhiên là ăn không hết, rất nhanh cậu liền biết, vì sao Bạch Ngộ Hoài mua một to như vậy.

Thứ này còn có thể có diệu dụng khác!

Bạch Ngộ Hoài đè cậu lên ghế, cúi xuống bên tai cậu, khẽ cắn vành tai cậu, khàn giọng nói: "Ngàn năm trước anh đã nghĩ... tương lai khi anh và em song tu, sẽ như thế nào đây."

Tửu Tửu đã thực hiện được nguyện vọng của mình.

Thần thân không xấu.

Cậu cùng Bạch Ngộ Hoài ở trong biệt thự đợi hai ngày, sau đó bọn họ lại lần nữa khởi hành lao tới "Tổng bộ" Hỗn Độn.

Đám hỗn độn vẫn bị buồn bực "điều giáo" thành thật, chẳng qua lúc này chúng nó gặp lại Bạch Ngộ Hoài cùng Kinh Tửu Tửu, liền càng cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi đến nỗi thậm chí từng đám đều quỳ xuống đất.

Bạch Ngộ Hoài mở ra hộp ký ức phủ bụi.

Anh là Trọc Vô, Trọc Vô chính là anh.

Thần lực trên người tiết ra ngoài, tự nhiên càng mang theo khí thế sát phạt hủy thiên diệt địa, vừa rơi xuống, liền giống như cả bầu trời đều sụp xuống nặng nề đặt ở trên người chúng nó.

Úc Nhiên chậm rãi đi tới, nhìn thấy trận thế như vậy còn kinh ngạc trong chớp mắt.

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại tới đây?”

Phụ huynh trong thiên hạ đều giống nhau, lúc như vậy phản ứng đầu tiên luôn là, con mình có phải ở bên ngoài chịu ủy khuất gì hay không.

Kinh Tửu Tửu ôm Úc Nhiên trước.

Hiện tại cậu cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ, Kinh Đình Hoa đã trở thành ký ức xa xưa, mà hiện tại cậu đã có tất cả... Ba ba cũng ở bên cạnh cậu.

“Làm sao vậy nhóc con?" Úc Nhiên nhíu chặt mày, ngược lại càng lo lắng, Kinh Tửu Tửu chịu khổ cái gì.

“Con bảo Bạch Ngộ Hoài tới giúp ba nha." Lúc này Kinh Tửu mới chậm rãi thoát khỏi n.g.ự.c Úc Nhiên.

“Giúp ba?”

“Ừm" Kinh Tửu Tửu lặp lại lời Bạch Ngộ Hoài cho Úc Nhiên nghe.

Úc Nhiên quyết định rất thống khoái.

Ông nói chắc như đinh đóng cột: "Còn phải chọn à?", "Đổi xương".

Tửu Tửu là quỷ cũng được, là thần cũng được. Ông phải bồi Tửu Tửu lâu hơn...

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...