Đáng iu xỉu - C125

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:40
Lượt xem: 23

Ông không thể chết.

Ông còn muốn nâng niu Tửu Tửu Trên lòng bàn tay.

Chỉ cần ông còn ở một ngày, Tửu Tửu có thể làm tiểu hoàng tử vô ưu vô lo một ngày.

Nếu như không chịu nổi......

"Nếu như ba chết." Úc Nhiên quay đầu nhìn về phía Kinh Tửu Tửu, giọng điệu bình tĩnh đến thần kỳ, "Ba cũng có thể biến thành quỷ hồn, bồi ở bên cạnh con trai, không phải sao?"

Bạch Ngộ Hoài nhướng mí mắt: "Úc tiên sinh rộng rãi.”

Úc Nhiên hành sự mạnh mẽ vang dội, hơn nữa rất có thể hạ quyết tâm với mình. Vừa quyết định xong, ông liền lập tức cùng Kinh Tửu tửu đi về phía Cô Xạ Sơn.

“Trên núi này yên tĩnh đến lạ." Úc Nhiên thấp giọng nói.

Giống như thánh địa để dẫn người lên núi g.i.ế.c người.

Kinh Tửu Tửu đáp một tiếng: "Đúng đó.”

Tựa như lúc Bạch Ngộ Hoài vừa lên núi vậy...... Sinh linh trong núi đều sợ hãi thần phục hắn.

Nhưng trên Cô Xạ Sơn vẫn là phong cảnh dễ chịu như trước, xinh đẹp giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Bọn họ một đường đi lên trên tiến vào động phủ lần nữa, Úc Nhiên càng đi về phía trước càng cảm thấy thán phục. Nếu như không phải chính ông đã tự mình trải qua chuyện không thể tưởng tượng nổi này rồi, từng ngâm Minh Hà Thủy, ăn thịt Hạn Bạt, ông cũng không thể tin được, sẽ có một nơi cất giấu các động thiên phủ đệ như vậy.

Chờ hoàn toàn tiến vào trong động phủ, Úc Nhiên ngẩng đầu, trông thấy thần hài dùng sợi tơ buộc treo đầy kia, phía trên mỗi một chỗ đều có kim quang nhàn nhạt.

Không khí tựa hồ cũng trở nên ngưng trệ sền sệt.

“Bọn họ là cái gì?" Úc Nhiên lên tiếng hỏi.

“Thượng Cổ Thần Linh...... Đây là hài cốt của bọn họ. Bạch Ngộ Hoài sẽ chọn một khúc xương của Long Thần, đổi cho ba.”

Đổi xương cốt trong thân thể, nghe thì rất đáng sợ.

Nhưng Úc Nhiên sắc mặt cũng không thay đổi, ông chỉ là hơi hơi nhíu mày, nói: "Cô Xạ, trong một ít truyền thuyết thần thoại, hình như là Tiên Sơn?" “Đây rốt cuộc là nơi nào” Úc Nhiên hỏi.

Kinh Tửu Tửu giơ tay chỉ Bạch Ngộ Hoài: "Nhà anh ấy.”

Úc Nhiên: "......”

Úc Nhiên nhìn ánh mắt Bạch Ngộ Hoài, hơi có biến hóa, ông bình tĩnh lên tiếng: "Bạch tiên sinh, không chỉ là sư tổ Quy Vân Môn nhỉ.”

Kinh Tửu Tửu gật đầu, giọng nói không lộ ra ý gì đặc biệt, chỉ thuận miệng nói: "Đúng vậy, anh ấy là Sáng Thế Thần.”

Úc Nhiên:????

Kinh Tửu Tửu còn không biết chính mình ngưu bức hò hét đủ thứ, lúc này thế giới quan đều khó tránh khỏi sụp đổ một chút, sau đó mới lại trọng tố lên.

Kinh Tửu Tửu đi sau lưng Bạch Ngộ Hoài, ngửa đầu nhìn những thần hài kia.

Cậu nhìn chúng không cảm thấy đáng sợ hay khí thế áp người chỗ nào. Cậu thậm chí còn cảm giác được cỗ bi thương và sợ hãi từ trên người chúng nó.

Các ngươi không cần sợ Bạch Ngộ Hoài đâu.

Kinh Tửu Tửu nhỏ giọng nói trong lòng.

Vốn anh ấy cũng không muốn cứu các ngươi......

Kinh Tửu Tửu mím môi, quay đầu hỏi Bạch Ngộ Hoài: "Anh từ có thể phân biệt được, cái nào là long cốt sao?"

Ngàn vạn thần hài, tụ tập cùng một chỗ, Kinh Tửu Tửu nhìn đến nỗi con mắt đều xoay mồng.

Bạch Ngộ Hoài giơ tay lên.

Một bộ thần hài đứt kim tuyến, rơi xuống đất.

Bạch Ngộ Hoài đi lên phía trước, chọn một xương sườn gần trái tim, nhẹ nhàng mà lấy ra. Giống như là cắt một cái cục đậu hũ.

Kinh Tửu Tửu tiếp nhận khúc xương kia, hỏi: "Nó thiếu một khúc xương, còn có thể sống sao?"

Có thể.

Kinh Tửu Tửu yên tâm.

Cậu ôm xương cốt, xoay người đi trở lại bên cạnh Úc Nhiên.

Úc Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt ngoài xương cốt, trên xương cốt nổi lên một đạo ánh sáng vàng, cùng thời khắc, trên người Úc Nhiên cũng dấy lên một mồi lửa.

Kim quang và ánh lửa hòa lẫn vào nhau.

Dần dần, ánh lửa tựa hồ yếu đi một chút, chỉ ghé vào n.g.ự.c Úc Nhiên, ngọn lửa lay động, vừa sợ vừa diễu võ dương oai.

Kinh Tửu Tửu:?

Kinh Tửu Tửu: "Hình như có chút tác dụng.”

Hạn Bạt thật sự sợ rồng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c125.html.]

Bạch Ngộ Hoài đáp: "Ừm”

Xoay người đi trở về, từ trong tay Kinh Tửu Tửu cầm lấy một khúc xương kia.

Mí mắt Úc Nhiên giật giật: "... Không cần mời bác sĩ ngoại khoa sao?”

Bạch Ngộ Hoài: "Không cần.”

Thần tiên "phẫu thuật" thật đúng là không nói đến luật cơ bản!

Úc Nhiên ý niệm vừa mới nổi lên, cũng cảm giác được da thịt bị kéo ra, đau đớn giống như đem xương cốt nghiền nát, thân hình của ông hơi còng xuống, nhưng rất nhanh liền một phen đỡ vai lấy Kinh Tửu Tửu.

“Ba ba?" Kinh Tửu Tửu muốn quay đầu lại nhìn ông.

“Nhóc con đừng nhúc nhích." Úc Nhiên vững vàng đè cậu lại, không cho cậu nhìn thấy bộ dáng của mình.

Bạch Ngộ Hoài liền đứng ở trước mặt Kinh Tửu Tửu, anh với Úc Nhiên, như là bảo vệ Kinh Tửu Tửu ở chính giữa.

Hai người không có bất kỳ trao đổi nào.

Nhưng ai cũng không để Kinh Tửu Tửu quay đầu nhìn.

Phá vỡ lồng ngực, da thịt xé rách.

Một khúc xương đã được lấy ra.

Đau đớn như vậy, Úc Nhiên lần đó nếm được, cũng là sau khi rơi vào Minh Hà......

Bạch Ngộ Hoài rũ mắt nhìn Kinh Tửu Tửu, ý niệm khẽ động.

Long cốt kia, cứ như vậy di động, khế nhập vào lồng n.g.ự.c Úc Nhiên. Long cốt nhanh chóng bám vào xương cốt của Úc Nhiên, sinh trưởng ở một chỗ, ngay cả da thịt rất nhanh đã mọc lại. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng không cách nào tin được, thần lực hóa ra là thứ đáng sợ lại cường đại như vậy.

Úc Nhiên rất nhanh một lần nữa trở nên hoàn hảo.

Nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, trên trán thậm chí còn chậm rãi chảy mồ hôi.

Phía trên vật kia tựa hồ toát ra một cỗ khí mạnh mẽ, càn quét lục phủ ngũ tạng của ông, chấn động đến trong đầu ông ong ong rung động, giống như bên trong đều rỉ máu......

Đây chính là cái Bạch Ngộ Hoài nói, phàm thân không biết có thể chịu đựng được long cốt hay không.

Bạch Ngộ Hoài vì Úc Nhiên thay xương xong, anh xoay người lại đi trở lại chỗ lấy xương lúc trước, dừng lại bất động.

Kinh Tửu Tửu thấy anh đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn vô số thần hài. Kinh Tửu Tửu hỏi: "Hiện tại, có thể sống lại rồi......”

“Đúng." Bạch Ngộ Hoài đáp.

Nói xong, chỉ thấy kim tuyến toàn bộ đứt đi, tất cả thần hài đều rơi xuống mặt đất. Mà anh cao ngất một mình đứng ở trong đó, một đạo thân ảnh cũng đủ để đè ép khí thế của vô số thần hài bên người.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài xoay người, chậm rãi vươn tay về phía Kinh Tửu Tửu: "Tửu Tửu, lại đây.”

Kinh Tửu Tửu có khó hiểu.

Cậu có thể giúp được gì chứ?

Kinh Tửu Tửu đỡ Úc Nhiên dựa vào tường.

Cậu vốn là muốn để ba ba ngồi xuống, nhưng là ba ba không chịu, Kinh Tửu Tửu cũng chỉ có thể tùy ý ông.

Kinh Tửu Tửu hướng phía Úc Nhiên thổi một hơi, giống như Úc Nhiên dỗ dành cậu khi còn bé: "Ba không đau.”

Khóe miệng Úc Nhiên giật giật, lộ ra một chút mỉm cười: "Ừ, Tửu Tửu thổi rồi, sẽ không đau." Ông nhẹ giọng nói: "Đi đi.”

Kinh Tửu Tửu do dự một lát, lúc này mới đi về phía Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài cầm tay cậu, mười ngón đan vào nhau, sau đó mới chậm rãi mở tay kia ra.

Chỉ thấy vô số chùm ánh màu vàng, cuồn cuộn không ngừng bay ra, cùng kim quang nhàn nhạt di động trên thần hài hô ứng lẫn nhau.

Không giống động phủ nhân gian, vô số thi hài.

Đây vốn nên là một hình ảnh âm trầm đáng sợ, nhưng bởi vì vô số chùm ánh sáng, kim quang lượn lờ, như đọa tiên cảnh.

Cô Xạ Sơn lay động, chân trời truyền đến tiếng vang như sấm rền, vô số uy áp phóng ra, thần lực đan xen, khiến ngọc thạch trong động phủ chậm rãi nứt ra, mái vòm vỡ vụn......

Thần linh đã c.h.ế.t mấy ngàn năm, trên hài cốt thần của bọn họ chậm rãi sinh ra huyết nhục, đúc thành thân thể mới. Giống như Sáng Thế Thần vừa mới làm hỗn độn vỡ vụn, vạn vật mới sinh ra......

Bọn họ chậm rãi mở mắt.

Úc Nhiên ngước mắt nhìn lại.

Trong bức hình chấn động này, Bạch Ngộ Hoài vẫn như cũ cùng Kinh Tửu tửu mười ngón tay đan vào nhau, tay áo khẽ nhúc nhích, trở thành trạng thái tĩnh duy nhất trong động phủ.

Anh cùng cậu chứng kiến thiên địa sụp đổ ở ngàn năm trước, ngàn năm sau cùng chứng kiến thần linh phục hồi.

[Hoàn chính văn]

- -- - - - -

Mình cố đẩy nhanh tốc độ, không kịp beta, nên văn phong không được chau chuốc lắm, mọi người thông cảm.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^3^

Bình luận

5 bình luận

Loading...