Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 3 - Ta Muốn Nói, Được

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:27:30
Lượt xem: 6

Đêm đó triền miên, hòa tan tất cả băng giá trong lòng Ngôn Tu.

Mấy năm nay, hắn quá cô độc.

Chưa từng có ai hỏi hắn có vui vẻ hay không, có thật sự nguyện ý sống cuộc sống hiện tại hay không. Quyển sách tranh lật xem lúc nhỏ, theo năm tháng cũng bị Ngôn Tu chôn giấu sâu trong tận đáy lòng.

Nhưng khi những cảm xúc này sắp bị quên lãng, tấm khiên kiên cường do bản thân hắn mạnh mẽ chống đỡ ở chỗ An Giác đã ầm ầm sụp đổ.

Cái ôm của An Giác khiến trái tim bị băng giá của Ngôn Tu sống lại.

Ngôn Tu nắm chặt viên ngọc An Giác tặng cho hắn.

Giờ khắc này, hắn hiểu được, An Giác đã tiến vào trái tim mình.

Như vậy thật tốt.

Ngôn Tu đứng một mình trước cửa sổ, thu hồi ánh mắt trong hồi ức, nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ.

Hồi ức, vẫn luôn rất tốt đẹp. Chỉ tiếc loại tốt đẹp này, bị chính mình nghiền nát.

Ở bên An Giác chưa tới một năm, Ngôn thừa tướng liền đi khắp nơi tìm kiếm thiên kim môn đăng hộ đối chưa xuất giá, cưới cho Ngôn Tu.

“Con không cưới.”

Ngày đó là lần đầu tiên trong đời Ngôn Tu phản ứng trước mặt phụ thân.

“Ngươi nói cái gì?!" Ngôn thừa tướng vốn cho rằng Ngôn Tu sẽ phục tùng như trước, nhưng không ngờ hắn lại kiên quyết kháng cự.

“Ngươi lặp lại lần nữa!!" Ngôn thừa tướng giận không kềm được.

“Xoảng" một tiếng, một chén trà men xanh vỡ nát trước mặt Ngôn Tu, nước trà nóng hổi làm ướt vạt áo đang quỳ của Ngôn Tu.

“Đồ bất hiếu! Ngươi rốt cuộc có cưới hay không!”

“Không cưới." Giọng nói của Ngôn Tu không có một chút gợn sóng, sự kiên định trong mắt Ngôn Tu hắn khiến Ngôn thừa tướng càng thêm ảo não, hắn vì Ngôn Tu làm trái mệnh mà giận, càng bởi vì sự kiên định trong mắt Ngôn Tu mà giận hơn.

Hắn không thể dễ dàng tha thứ trụ cột gia tộc do mình tự tay bồi dưỡng có bất kỳ nghịch ý nào, Ngôn Việt đã vượt khỏi tầm kiểm soát và không thể điều chỉnh, vì vậy Ngôn Tu không đi lệch hướng.

“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc... " Ngôn thừa tướng đè nén lửa giận, cắn răng hung hăng nói.

Lời còn chưa nói xong, Ngôn Tu liền lẳng lặng trả lời: "Không cưới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/3-ta-muon-noi-duoc.html.]

“Bốp”

Ngôn thừa tướng dùng hết sức xen lẫn phẫn hận cùng ảo não trong lòng vung một trương lên vai Ngôn Tu.

Vai Ngôn Tu trong nháy mắt chảy ra một vệt máu, nở ra từng đóa hoa nhỏ màu đỏ trên áo gấm màu trắng của hắn.

“Cưới hay không cưới?”

“Không cưới.”

Ngôn thừa tướng hận không thể nói, hung hăng dùng trượng quất vào Ngôn Tu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không cưới, hôm nay ta sẽ đánh c..hết tên vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!"

Ngôn Tu mím chặt môi, cắn chặt răng đứng thẳng người, hắn không thể thỏa hiệp, hắn yêu An Giác, yêu sự tinh quái của An Giác, yêu mùi thơm của An Giác, yêu sự ấm áp mà An Giác mang đến cho mình. Là An Giác, mới cho hắn ý nghĩa chân chính của cuộc sống.

Ngôn thừa tướng đã bị tức đến choáng váng đầu, dốc hết toàn lực quất, hoàn toàn mặc kệ sắc mặt tái nhợt của Ngôn Tu, cả người m.á.u đầm đìa.

Ngôn Tu sắp không chịu nổi nữa, lảo đảo ngã xuống.

“Thiếu gia!”

“Tu nhi!!" Ngôn phu nhân khóc như hoa lê bị dính mưa, vừa thấy như vậy, đ..iên cuồng nhào tới.

Trong nháy mắt Ngôn Tu ngã xuống, thoáng nhìn tiểu bánh bao gạo vội vã ngoài cửa.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Tiểu Tu Tu!!!” An Giác đã khóc nức nở, nhấc chân xông về phía Ngôn Tu.

"Giác nhi..." Ngôn Tu muốn đưa tay đón lấy An Giác, tựa như mỗi lần An Giác leo lên cây bắt chim, hắn tự mình đứng dưới tàng cây, giơ hai tay, cẩn thận đỡ An Giác xuống.

Nhưng lần này, Ngôn Tu không nhấc nổi.

“Tiểu Tu Tu!!" An Giác còn chưa kịp đến bên cạnh Ngôn Tu, đã bị một đám gia đinh ngăn lại.

“Ngươi là người ở trong viện?”

An Giác đã ở Ngôn phủ hơn nửa năm, Ngôn thừa tướng mặc dù chưa từng gặp qua hắn, nhưng cũng nghe nhắc đến không ít, cho tới hôm nay nhìn bộ dáng hắn vội vàng chạy tới, trong lòng Ngôn thừa tướng đã có vài phần hiểu rõ.

“Người đâu, đuổi hắn ra ngoài!”

[Bạn đang đọc Ký ức vẫn còn được edit bởi team Nhân Trí page, đăng tại Monkeyd]

Nếu không phải người này, Tu nhi làm sao có thể không nghe lời hắn.

 

Loading...