Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 2.2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:27:07
Lượt xem: 7

Giọng của An Giác mơ mơ màng màng, Ngôn Tu cảm thấy trong lòng lay động.

Ngôn Tu bị mỗi cái cau mày và nụ cười của vị tiểu thiếu gia này mê hoặc, Ngôn Tu đứng ở cửa viện, nhìn hắn đi tới đi lui trong viện một cách quen thuộc, bên này bình luận một phen, hắn bình luận chỗ này, bình luận chỗ kia, sau khi chỉ dẫn một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Không phải nó giống hệt như trong cuốn sách tranh nhỏ đó sao? Ngôn Tu cảm thấy vui vẻ, một luồng hơi ấm truyền vào người hắn.

Đó là lúc Ngôn Tu khoảng bốn năm tuổi lục lọi trong phòng quản gia của Ngôn phủ, thấy một quyển sách tranh, rách nát, phần lớn là tranh tiểu nhân, thoạt nhìn như là một câu chuyện xưa, bên trong còn có bức tranh giai nhân ngồi trong đình viện, phu quân bên ngoài viện.

Đây không phải là cảnh tượng trước mắt sao!

An Giác nhàn nhã nghiêng người dựa vào bàn đá ngồi xuống, thưởng thức tàn hoa trong tay, ánh mắt thoáng nhìn thấy Ngôn Tu còn ngây ngốc đứng ở ngoài viện, không biết đang suy nghĩ gì.

“Này! Ngươi đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả." Ngôn Tu lấy lại tinh thần, vẫy tay, ngửa mặt lên trời, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Rút bảng hiệu xuống, thay lại như An thiếu gia vừa nói.”

Hồi Thiên gật đầu, đi rồi.

Khoảng thời gian đó, An Giác vẫn làm ổ trong viện của Ngôn Tu, mỗi ngày rủ rê Ngôn Tu thả diều, bắt chim, cắm hoa, đánh cờ, uống trà, ủ rượu trái cây, đến buổi tối, manh mẽ kéo Ngôn Tu ra ngoài uống rượu hoa quả với mình.

Ngôn Tu chưa bao giờ tới những nơi như vậy.

Lần đầu tiên đi, bị An Giác mạnh mẽ cưỡng bức dụ dỗ.

Hồng Viên là đệ nhất thanh lâu ở Khai Phong mọi người đềi biết và từng đến, nói là thanh lâu nhưng khác với các thanh lâu khác, ở đây, các cô nương bên chỉ bán nghệ không bán thân, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, quan trọng hơn là, các cô nương nơi này có thể uống!

Ngôn Tu vừa mới vào cửa, một đám nữ tử trang điểm đậm liền vây quanh, tinh tế nhìn Ngôn Tu từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.

Vị Ngôn Công tử nghiêm túc này, cả người toát ra khí chất không thân thiện, người lạ chớ gần, lại cũng tới nơi này tìm niềm sao?

“Khụ khụ... " Ngôn Tu bị vây xem, xấu hổ ho hai tiếng, che giấu sự căng thẳng trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/2-2.html.]

"Thiếu, thiếu gia, cô cô cô cô cô cô ở đây..." Hồi Thiên đi theo phía sau: "cô" nửa ngày, chữ "nương" kia kẹt ở cổ họng không thoát ra được, Ngôn Tu biết, Hồi Thiên lại kích động.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Ngớ ngẩn cái gì, mau đi theo ta!”

An Giác ở đây rất tự tại, nơi này so với Hoa Thành còn vui hơn nhiều.

Hoa Thành là quê nhà của An Giác, nói chính xác là hang ổ của An Giác, nơi đó xa xôi không có gì lạ, nhưng cao thủ trong thành nhiều như mây, toàn bộ đều là bộ hạ của mẫu thân An Giác, nói chính xác hơn, Hoa Thành, chính là một bang phái.

“Đi thôi!!" An Giác kích động kéo tay Ngôn Tu, kéo hắn lên lầu.

Ngón tay Ngôn Tu chạm vào mu bàn tay An Giác, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một hơi thở ấm áp, khiến Ngôn Tu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Đến lầu hai, An Giác tùy tiện đẩy Ngôn Tu vào một gian phòng không có người, tùy tiện ngồi xuống, cao giọng gọi: "Mang rượu lên!"

Vừa dứt lời, mười mấy nữ tử tuổi thanh xuân liền bưng hơn mười vò rượu đi vào.

"Nơi này uống rượu đều là tính theo đàn." An Giác cười híp mắt mở một vò, "loảng xoảng" đặt tới trước mặt Ngôn Tu, "Đừng khách khí, hãy uống một vò trước, sau đó chúng ta lại gọi thêm vài món ăn sáng, nghe mấy bài tiểu khúc, như vậy so với ở trong phủ của ngươi còn vui hơn nhiều!"

Ngôn Tu lại sửng sốt, cố tỏ vẻ cao quý lạnh lùng của công tử nhà Thừa tướng, âm thầm nuốt nước miếng.

Đêm đó không biết uống bao nhiêu vò, Ngôn Tu chỉ nhớ uống đến mức toàn thân mình nóng hổi, đứng không vững, túm chặt lấy màn mới lảo đảo tựa vào bên giường, nhưng An Giác đứng đối diện với mình vẫn cười khanh khách, không có dấu hiệu say.

Sau đó......

Nghĩ tới đây, mặt Ngôn Tu đỏ bừng.

Sau này hắn mới nhớ ra lúc An Giác tới lau mồ hôi cho mình, hắn đã hôn An Giác.

 

 

Loading...