Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 3.2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:34:01
Lượt xem: 7

An Giác đã ở Ngôn phủ hơn nửa năm, Ngôn thừa tướng mặc dù chưa từng gặp qua hắn, nhưng cũng nghe nhắc đến không ít, cho tới hôm nay nhìn bộ dáng hắn vội vàng chạy tới, trong lòng Ngôn thừa tướng đã có vài phần hiểu rõ.

“Người đâu, đuổi hắn ra ngoài!”

Nếu không phải người này, Tu nhi làm sao có thể không nghe lời hắn.

“Đừng, đừng động vào hắn!" Ngôn Tu thấy thế, mạnh mẽ thở ra một hơi, từ trên mặt đất lắc lư bò dậy, còn chưa đứng vững, đã ngã mạnh xuống đất.

An Giác tập trung tinh lực, một chưởng đánh tan đám người đang chống lại mình, vọt tới bên cạnh Ngôn Tu.

Quá lâu rồi, Ngôn Tu đã không nhớ nổi mình đã bao lâu không ấm áp như vậy, có lẽ là bắt đầu từ nhỏ, có lẽ là bắt đầu từ lúc trên vai có sứ mệnh. Mỗi đêm khó ngủ, đều để lại một bức tường thật dày trong lòng Ngôn Tu.

Hắn cho rằng mình căn bản không thèm để ý, hắn cho rằng sứ mệnh từ nhỏ đến lớn ngày càng nặng nề đối với mình mà nói không là gì cả, trong quá trình trưởng thành cái gọi là thống khổ để lột xác cũng không thành vấn đề, nhưng hắn sai rồi.

Hắn tự coi mình là người bất khả xâm phạm.

Khi Ngôn Tu nhắm mắt nằm trong lòng An Giác, sự cô độc "vù vù" chôn sâu trong lòng nổ tung, khiến khóe mắt hắn có chút chua xót.

“Ngươi lại gần phía trước một bước, ta liền đánh c..hết nó!”

Chẳng biết từ lúc nào, Ngôn thừa tướng đã cầm trượng đứng bên cạnh Ngôn Tu, hung hăng nói: "Trên lưng Tu nhi là toàn bộ gia tộc Ngôn thị chúng ta, sao có thể đùa giỡn với ngươi như vậy, nếu ngươi còn dây dưa với nó, hài tử này, ta không cần cũng được.”

Nói xong, giơ gậy muốn đánh.

“Ngươi dám!" An Giác lớn tiếng quát, vung một chưởng về phía Ngôn thừa tướng.

“Giác nhi!!!!!" Ngôn Tu dốc hết toàn lực hét lên: "Người là phụ thân ta, không thể như vậy!”

“Nhưng hắn đánh ngươi...”

“Người là phụ thân ta! Làm như vậy...... không sao.”

“Ngươi......” Tay An Giác dừng giữa không trung, sững sờ nhìn Ngôn Tu.

"Tu nhi ng..u ng..ốc lại chạm vào thứ không biết xấu hổ như ngươi, nếu ngươi không rời đi, ta sẽ g..iết nó trước mặt ngươi..."

Sắc mặt An Giác hung hăng: "Nếu như ngươi dám động đến một sợi tóc của Ngôn Tu, ta sẽ tàn sát toàn bộ Ngôn phủ!”

An Giác cả người lạnh lùng dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn thừa tướng nói từng chữ từng chữ: "Một ngày còn Hoa Thành thi Khai Phong sẽ chảy m..áu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/3-2.html.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Giác nhi... "Đôi môi trắng bệch của Ngôn Tu giật giật, cổ họng lại không phát ra một âm thanh nào.

“Ha ha...... "Ngôn thừa tướng cười lạnh: "Ngươi thật sự cảm thấy binh bộ của Đại Tống ăn chay sao! Cảm thấy thừa tướng Đại Tống này không ra gì sao?”

Trong lòng Ngôn Tu lo lắng, Giác nhi quá ngây thơ.

Cao thủ ở Hoa Thành nhiều như mây, trong giang hồ làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, nhưng mà,hành động của hắn hôm nay chính là đẩy Hoa Thành về phía Đại Tống, đẩy về phía dưới lưỡi d.a.o sắc bén lạnh như băng của Thiết Khuỷu Binh Giáp!

An Giác từng không chỉ một lần nhắc tới Hoa Thành với Ngôn Tu, về việc nơi đó phồn hoa rực rỡ, về việc nơi đó có những cao thủ g..iết người như ngóe cùng hắn cưỡi ngựa trồng hoa phơi nắng... Ngôn Tu biết rõ ý nghĩa quan trọng của Hoa Thành đối với An Giác, đó là nhà của hắn.

Ngôn Tu không thể để An Giác không có nhà.

"Nếu như ngươi đi, ta coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ta là phụ thân của nó, ngươi nghĩ kỹ đi, ở trong lòng nó, cả nhà chúng ta quan trọng hay là ngươi?"

“Tiểu Tu Tu... " An Giác sửng sốt, quay mặt khẩn trương nhìn Ngôn Tu: "Có phải như vậy không?”

Trong mắt An Giác là sự sợ hãi, hắn khẩn trương hít một hơi, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào mắt Ngôn Tu, sợ nghe được đáp án kia.

……

Ngày đó, quả thực rất dài.

"Tiểu Tu Tu, ngươi theo ta đi, theo ta trở về Hoa Thành được không, chúng ta đừng ở lại đây, nơi này một chút cũng không tốt!" An Giác khóc đến đỏ mắt, ôm cánh tay Ngôn Tu cầu xin.

Hắn muốn trả lời "Được".

Hắn rất muốn trả lời "Được".

Ánh hào quang công tử Ngôn thị đè hắn đã không thở nổi.

Nhưng luôn luôn có một số người vận mệnh chưa từng nắm ở trong tay mình.

“Ngươi đi đi.”

“Tiểu Tu Tu!”

“Con cưới.”

……

……

Loading...