Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 4 - Ngày Cưới

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:36:09
Lượt xem: 9

Ngày đó, Ngôn Tu chỉ nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay An Giác, chỉ thoáng qua, liền chán nản buông ra.

“Ngươi đi đi.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Lúc Ngôn Tu nói, rũ mí mắt xuống, không dám nhìn vào mắt An Giác. Hắn sợ nhìn thấy sự ảm đạm trong đôi mắt sáng ngời kia, hắn sợ hắn rơi lệ, sợ vẻ mặt không tin và không cam lòng của An Giác, sợ hy vọng của hắn thất bại, sợ hắn thể hiện ra sự tuyệt vọng và thống khổ, càng sợ nhìn thấy người kia trong mắt hắn.

 

An Giác đi rồi. Ngôn Tu chỉ dám từ khe hở cửa sổ xa xa nhìn bóng lưng hắn, đón ánh chiều tà cuối cùng, lần đầu tiên gặp hắn, đưa hắn về phủ cũng trong ánh chiều tà.

Khi đó miệng An Giác còn ngâm nga ca hát, phất quạt giấy trong tay.

Hôm nay, trong lòng Ngôn Tu đau đớn. Bờ vai gầy gò của An Giác khẽ run rẩy, Ngôn Tu biết An Giác đang khóc.

An Giác đi rất chậm, do do dự dự, có lẽ thật ra An Giác cố ý, vẫn luôn chờ đợi, chờ tiếng gọi của Ngôn Tu giữ mình lại, chờ đợi vòng tay và nụ cười cưng chiều của Ngôn Tu.

Thế nhưng cho đến khi An Giác đi khuất cũng không đợi được tiếng gọi của Ngôn Tu.

“Hắn yêu ta, phải không?” An Giác nhìn cửa thành đã đóng của Khai Phong, cười ngây ngô sờ sờ cánh cửa thô ráp, lại hỏi: "Kỳ thật, hắn yêu ta, phải không?"

“Phải không?”

Không ai trả lời.

Nếu không, tại sao những ngày tháng tốt đẹp kia làm sao lại nhớ rõ trong lòng như vậy?

Nếu không, lần đầu tiên hôn môi đêm đó sao có thể kéo dài mềm mại ấm áp như vậy?

Trong lòng An Giác quặn đau, nước mắt đảchực trào, An Giác dùng sức chịu đựng, vịn tường thành, chậm rãi đi tới.

Từng dòng ký ức không ngừng xẹt qua trước mắt An Giác, từ ánh mặt trời tươi sáng đến bóng tối xa xa trước mắt lúc này, An Giác chỉ cảm thấy trong miệng dâng lên một cỗ tanh ngọt, "Phốc" một ngụm m.á.u phun ra.

Vốn là duyên, lại vô duyên. 

Chỉ hận là đường ai nấy bước.

Nhưng lại không liên quan đến thù hận, thôi.

……

……

Hắn thật sự đi rồi.

……

……

Ánh lửa của nến sáng chợt lóe lên, Ngôn Tu thu hồi ánh mắt, thu hồi ký ức. Từ khi An Giác rời đi, hắn đã luôn rơi vào quá khứ, nhìn lại chính mình và An Giác lúc đó.

Ngôn Tu hiện tại cố ý tránh nói ra hai chữ "An Giác", mỗi lần vọt tới cổ họng, tựa như bị hóc xương cá, vừa động vừa đau, chậm rãi, sự đau đớn này kéo đến tận trái tim đã rách nát không chịu nổi, lại chậm rãi, kết thành vảy, sau đó không cẩn thận, vảy vừa mới mọc lại chảy m..áu, miệng vết thương đau đến tột cùng, dần dà, biến thành một vòng tuần hoàn tự nhiên.

An Giác đã đi bao lâu rồi?

Từ mùa hoa anh đào năm trước đến kết thúc mùa hoa anh đào năm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/4-ngay-cuoi.html.]

“Thiếu gia.”

Hồi Thiên thấy bên cửa sổ có thân ảnh cao lớn, liền biết Ngôn Tu tối nay lại không ngủ.

“Thiếu gia, ngài lại không ngủ được sao?" Hồi Thiên gõ cửa, đi vào.

“Ngày mai ngài kết hôn rồi, đêm nay nếu không ngủ đủ, sợ là ngày mai không có tinh thần.”

“Ngươi thấy vui sao?" Ngôn Tu chạm nhẹ vào viên ngọc mềm mại mịn màng An Giác tặng, nhẹ giọng nói.

Hồi Thiên đương nhiên biết trong lòng Ngôn Tu nghĩ gì, chỉ có thể thở dài: "Thiếu gia, An...”

Lời còn chưa dứt, Hồi Thiên trong lòng hoảng hốt lập tức im miệng. Từ sau khi An Giác đi, Ngôn Tu không cho bất cứ ai nhắc tới hắn.

“Không sao, ngươi nói đi.” Ngôn Tu khoát tay: "Không sao.”

Hồi Thiên mấp máy miệng, suy nghĩ nửa mới lấy được dũng khí: "Thiếu gia, mặc kệ như thế nào, An thiếu gia chung quy vẫn là nam nhi, chuyện này, chuyện này trên đời bất luận như thế nào cũng sẽ không được thừa nhận."

“Vậy ngươi nghĩ như thế nào?”

"Hồi Thiên thật sự cảm thấy, nếu ngày mai thiếu gia thành hôn, vậy thì phải thành gia lập nghiệp cho tốt, con cháu đầy nhà, chẳng phải tốt hơn sao, huống chi, An thiếu gia đã rời khỏi Khai Phong cả năm rồi..."

“Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Hồi Thiên chưa từng nghĩ tới.”

“Vậy ngươi có cách gì giúp ta không?”

“Cách gì sao?”

Ngôn Tu cười cười, ánh mắt đau khổ: "Ta không quên được hắn.”

Trên đời này, khổ sở nhất là muốn quên đi không quên được, muốn bầu bạn lại xa cách.

Ánh lửa trên ngọn nến chiếu sườn mặt Ngôn Tu, hắn dùng lòng bàn tay che ngọn lửa kia, nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác ấm áp nó mang đến cho lòng bàn tay mình, trong lòng cảm thấy lạnh.

"Hồi Thiên, có một số người, mặc dù không thấy được, nhưng cũng luôn ở trong đầu, mặc dù tìm không thấy, cũng luôn ở trong mộng bầu bạn, mặc dù thời gian lâu hơn nữa, cũng luôn làm ta nóng ruột nóng gan."

Nỗi đau đớn của Ngôn Tu từ trong ánh mắt lan tỏa ra cả khuôn mặt, chiếu vào trong ánh sáng màu cam nhợt nhạt.

“Hắn, rời đi khỏi nơi này." Ngôn Tu chỉ chỉ trái tim mình: "Vì vậy, nơi này lạnh giá, nơi này của ta giãy c..hết, chờ hắn trở về.”

“Thiếu gia!”

Bóng lưng Ngôn Tu khẽ run rẩy dưới ánh nến, một giọt nước mắt thật nhỏ theo gò má rơi xuống cổ.

Hồi Thiên đứng bên cạnh hắn, lại cảm thấy Ngôn Tu đột nhiên cách mình rất xa, giống như không ngay lúc này, người đứng ở đây không phải là Ngôn thiếu gia thật...

Hồi Thiên không rõ ràng lắm loại cảm giác này, nhưng từ Ngôn Tu hắn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo, không phải là mùa đông lạnh lẽo mà là sự lạnh lẽo từ sâu trong nội tâm đầy bi thương.

……

……

 

Loading...