Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 2- Đêm Đó Chỉ Nhớ Một Nụ Hôn

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:26:42
Lượt xem: 6

Cái này cũng quá quen thuộc!

Hồi Thiên bĩu môi, luôn cảm thấy tiểu bánh bao gạo trước mắt này lai giả bất thiện (chẳng tốt lành gì), vừa xuất hiện đã khiến thiếu gia lạnh như băng của mình biến thành thiếu gia ấm áp, nói không chừng, đây là yêu tinh được đại thiếu gia đặc biệt phái đến, dụ dỗ thiếu gia Ngôn Tu phạm tội.

Đại thiếu gia trong suy nghĩ của Hồi Thiên chính là đại công tử Ngôn Việt của đương kim thừa tướng, Ngôn Việt từ nhỏ đã bất hòa với Ngôn Tu, từ lúc bắt đầu đi học, động một chút là tìm cách hãm hại Ngôn Tu, để Ngôn Tu bị đánh, Ngôn Tu chỉ chịu, cũng không chống lại.

Tuy Ngôn Việt trên danh nghĩa là đại công tử của Ngôn thừa tướng, nhưng thân nương của hắn cũng không phải là Ngôn phu nhân, chỉ là mấy tháng trước khi Ngôn thừa tướng kết hôn với Ngôn phu nhân, trong một đêm say rượu mơ mơ màng màng có một đêm xuân cùng nha hoàn, sau khi tỉnh rượu Ngôn thừa tướng hối hận, muốn đuổi nha hoàn này ra khỏi Ngôn phủ, cho chút bạc về quê, không ngờ nha hoàn này lại mang thai, sinh ra đại công tử Ngôn Việt. Chỉ tiếc thân nương hắn mệnh mỏng, lúc sinh hắn bị băng huyết mà c..hết.

Có lẽ là không có thân nương trông nom, Ngôn Việt từ nhỏ đã không chịu sự quản thúc, ham chơi bất thường, bỏ bê chính nghiệp, cho dù là Thừa tướng tự dạy dỗ quở trách cũng không có thay đổi, dần dà, cũng mặc cho hắn muốn thành cái gì gì thành.

Nhưng...

Tiểu bánh bao gạo này là một nam nhi, cho dù là yêu tinh, thiếu gia cũng không nên bị nam yêu tinh kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo...

Hiện thực chính là như vậy - -

Ngôn Tu tươi cười xoay người lên ngựa, ôm tiểu bánh bao gạo kia chậm rãi đi về phía trước, phản chiếu trong khung cảnh hoàng hôn huy hoàng, dải ruy băng màu xanh đậm trên trâm cài tóc của An Giác bị gió thổi bay, từ bên cổ Ngôn Tu thổi tới, từ xa nhìn lại, giống như là thiếu gia về nhà, trên đường nhặt được một tiểu nương tử.

Hồi Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ đi theo phía sau.

Nếu như, nhân sinh vẫn tốt đẹp như lần đầu gặp gỡ, vậy sẽ không có tiếc nuối.

Ngôn Tu thở dài, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, ngày mai, chính là ngày đại hôn của mình.

Ngôn thừa tướng kỳ vọng vào Ngôn Tu, một lòng hy vọng Ngôn Tu sớm ngày thành gia lập nghiệp, kế thừa quan tước của mình, từ nhỏ đã coi Ngôn Tu là người nối nghiệp để bồi dưỡng, trước khi gặp An Giác, vị trí của Ngôn Tu vững chắc trong lòng Ngôn thừa tướng, Ngôn Tu một lòng muốn chống đỡ toàn bộ gia tộc Ngôn thị, tựa như phụ thân của mình, đứng vững vàng, mang đến vinh quang cho cả nhà. Một mình gánh vác sứ mệnh gia tộc này, mới là mục tiêu từ trước tới nay của Ngôn Tu. 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/2-dem-do-chi-nho-mot-nu-hon.html.]

Nhưng tất cả đều bị phá công sau khi gặp An Giác.

Người này quá cổ quái.

Mặc dù từ nhỏ Ngôn Tu đã đọc thơ, phu tử giảng bài đều là danh sư, cũng nghe nói không ít bí sử kỳ truyền từ xưa đến nay, nhưng những thứ này, so với An Giác, kém xa.

[Bạn đang đọc Ký ức vẫn còn được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là truyện đã bị reup trộm]

“Tiểu Tu Tu, chúng ta đi bắt chim đi.” Vừa tới Ngôn phủ, An Giác nhìn một vườn ngọc lan phía trước kích động kêu lên. Vườn ngọc lan toạ lạc trong biệt viện của Ngôn Tu, tên là "Ngọc Viên".

Không dừng lại, An Giác kéo ống tay áo Ngôn Tu chạy tới, chạy tới cửa vườn thì dừng lại, giương mắt nhìn bảng hiệu treo trước cửa viện.

“Hai chữ ‘Ngọc viên’ này, không được không được!”

Ngôn Tu bật cười, chữ này là do mọi người nổi tiếng nhất Khai Phong đặt cho, ngàn vàng khó cầu, nhưng An Giác lại ghét bỏ.

"Theo ta thấy..." An Giác dùng ngón tay xoa xoa chóp mũi, "Gọi là 'Ý Đắc Giác An' là tốt nhất, người xưa tâm ý khó biết, có người bầu bạn với ngươi trong ánh hoàng hôn chạng vạng, đừng để dòng nước lạnh chảy vô ích." An Giác rên rỉ, dừng lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Ngôn Tu: "Ngươi nói xem?"

Ngôn Tu không ngờ An Giác lại quay mặt, ánh mắt còn sững sờ lưu lại trên đôi môi hồng phấn của An Giác, đột nhiên nghe An Giác hỏi, ngẩn ngơ, "Ừm, cũng có lý.”

“Chỉ là hai khối ngọc ghép lại với nhau, giống như hai người ở cùng nhau.” Ánh mắt An Giác lại mơ hồ nhìn tấm bảng: "Trong lòng chỉ cầu mong có thể có một người làm bầu bạn, để ta không còn cô đơn nữa, như vậy ta sẽ ổn.”

 

 

Loading...