Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 1.2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:26:24
Lượt xem: 8

Đại hán cầm đầu biết nhị công tử Ngôn gia từ trước đến nay tính tình quái dị, lại càng sẽ không để cho người khác tùy ý tới gần, có chút ghen tị trừng mắt liếc nhìn tên tiểu bánh bao gạo An Giác đang nằm trong lòng Ngôn Tu, nước mắt nước mũi giàn giụa ôm lấy chân Hồi Thiên khóc rống: "Hai vị, xem mặt huynh đệ chúng ta đi, bị tên yêu tinh này cào ra cái dạng gì rồi! “

"Không dám đánh, chúng ta không dám động thủ." Mấy đại hán kia cũng gào kên phụ họa.

"Là hắn, hắn mỉm cười đi tới hỏi đường. Nhìn thoáng qua, huynh đệ chúng ta tưởng là một tiểu nương tử. Vừa chạm ngón tay vào, mặt liền bị như thế này. Ngôn thiếu gia, ngài nên làm chủ cho chúng ta!" Hắn vừa khóc vừa nói.

Ngôn Tu nghe với vẻ mặt ghét bỏ, đưa mắt nhìn, trong có chút hoài nghi, mặc dù là tên tiểu bánh bao gạo này bị vây ở chính giữa, nhưng trên người lại không có vết bẩn, vừa sạch sẽ vừa thơm, ngược lại mấy tên vạm vỡ này, trên người không dính đất thì cũng có vết thương nhỏ, trên mặt mỗi người đều có vết cào!

Ngôn Tu đảo mắt nhìn tiểu bánh bao gạo đang run lẩy bẩy trong lòng mình, dịu dàng hỏi: "Có phải như họ nói không?"

Hồi Thiên ở bên cạnh nghe thấy giọng của Ngôn Tu chuyển biến, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng tràn đầy bất an, thiếu gia này chưa bao giờ dịu dàng với ai như thế, không phải là bị tiểu bánh bao gạo kia mê hoặc đấy chứ?!

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Ừ." tiểu bánh bao gạo ở trong lòng Ngôn Tu vươn cánh tay, giọng điệu trẻ con nói: "Trên mặt bọn họ là ta cào, nhưng ai bảo bọn họ sờ tay ta.”

Ngôn Tu nghe nói dở khóc dở cười, hắn chưa từng nghe qua chuyện ai đó nói chuyện mình tự tay đả thương người khác một cách bình thản như vậy.

“Thiếu gia, vậy bây giờ làm thế nào cho phải?” Hồi Thiên quay đầu nhìn lại Ngôn Tu, hắn thấy Ngôn Tu bất lực dưới đòn tấn công của tiểu bánh bao gạo, nhịn không được ở bên cạnh thấp giọng nói một câu.

"Chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ cũng rạch mấy đao lên mặt ta sao?" An Giác bĩu môi, bất mãn nhìn quanh trời.

“Thiếu gia, ngài xem!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/1-2.html.]

“Thôi thôi." Ngôn Tu không kiên nhẫn khoát tay áo, vung ra chút ngân lượng đưa cho mấy đại hán kia: “Số bạc này coi như thưởng cho các ngươi, việc này, cứ như vậy đi.”

“Hả?" Lần này đến phiên Hồi Thiên kinh hãi không ngậm miệng lại được.

Người mà thiếu gia đang ôm chính là một tiểu bánh bao gạo nam, thiếu gia không phải còn chưa thấy rõ chứ, sao cưng chiều như vậy?

Từ lúc Hồi Thiên bắt đầu đi theo vị Ngôn thiếu gia này, đã biết rõ người này nói năng thận trọng, tính nết hờ hững vô vị, nhưng hôm nay sao lại thế?

Hồi Thiên nhìn Ngôn Tu biến đổi rõ ràng, trong lòng ngàn vạn khó hiểu, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ đành giả vờ như không phát hiện gì, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, vậy chúng ta trở về chứ?"

“Ngươi tới nơi này muốn tìm ai?" Ngôn Tu bỏ qua câu hỏi của Hồi Thiên, buông tiểu bánh bao gạo xuống, diệu dàng hỏi.

"Ta cũng không biết, ta không thân không thích một mình tới nơi này.” Tiểu bánh bao gạo đã sớm hiểu rõ điểm yếu của Ngôn Tu, nói chuyện với Ngôn Tu liền mềm mại yếu ớt, tựa như một trận gió có thể đem thổi bay hắn đi.

"Vậy trước tiên ngươi theo ta hồi phủ để sắp xếp, đợi sau khi nghĩ rõ mình muốn đi tìm ai, lúc đó tính toán cũng không muộn, ý ngươi thế nào?" Giọng nói Ngôn Tu trở nên ôn hòa hơn, hắn chạm vào tóc của tiểu bánh bao gạo đáng yêu: "Tên ngươi là gì?"

“An Giác.”

“Ta tên Ngôn Tu.”

“Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Tu Tu!" Tiểu bánh bao gạo cười hì hì, lấy từ trên người ra một viên ngọc, đặt vào lòng bàn tay Ngôn Tu.

“Cầm lấy, thưởng cho ngươi." Tiểu bánh bao gạo lại cười, quen đường bước lên con ngựa trắng của Ngôn Tu: "Đi thôi, về phủ thôi!”

Loading...