Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 1- Giấc Mộng Nam Kha

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:25:56
Lượt xem: 29

Đêm nay trời đẹp, trăng rơi xuống bầu trời đầy hoa anh đào.

Ngôn Tu ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn hắn.

Đêm nay hắn cũng rất đẹp.

Ánh trăng trong trẻo bao phủ tứ phía trải rộng ra và đọng lại giữa hai hàng lông mày của hắn.

Hắn tên là An Giác, một nam tử yếu ớt mềm mại, mặc bộ cẩm phục màu hồng nhạt, ngồi lặng lẽ trên cánh đồng hoa anh đào ngập trong ánh trăng. 

Chỉ nhìn như vậy, Ngôn Tu cảm thấy có chút say, giống như tiếng cát nhẹ trong rừng hoa, tiếng đàn của An Giác trong đêm trăng bị sương mù kéo dài, từ bên tai Ngôn Tu róc rách chảy qua, chậm rãi thấm vào tình yêu trong lòng Ngôn Tu. Tình yêu nồng đậm trong đêm ấm áp này hơi gợn sóng.

Vị nam tử trước mắt này, đã đường đường chính chính tiến vào trái tim của hắn.

“Thế nào?”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Tài nghệ càng ngày càng tiến bộ.”

Tiếng đàn dừng lại, nam tử cẩm phục màu hồng nhạt kia ôm đàn nghiêng người nửa nằm giữa hoa anh đào, nhẹ nhàng nhấc chung rượu đặt ở trên lò lửa nhỏ, cười dịu dàng.

“Giác nhi.”

Ngôn Tu nhìn quanh.

“Giác nhi!”

Rùng mình, Ngôn Tu đột nhiên mở mắt, ánh nến trong phòng hơi lóe lên bên ngoài màn giường, chung quanh vẫn yên tĩnh.

Tí tánh......

Giọt nước từ mái hiên chảy xuống gõ vào phiến đá xanh ngoài cửa sổ.

Tí tánh... Lại là một tiếng.

Thì ra chỉ là giấc mộng Nam Kha.

Ngôn Tu chán nản đứng dậy, chậm rãi dạo bước đến bên cửa sổ, ánh trăng giống như trong mộng, chỉ là rừng anh đào kia lại không lay động lòng người như vậy. Mùa hoa đã qua, tàn hoa thê thảm ỉu xìu treo ở đầu cành, ánh mắt của Ngôn Tu dõi theo cành cây sẫm màu, mặt đất tràn ngập cánh hoa.

Nếu hắn có ở đây, hắn sẽ đòi rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/1-giac-mong-nam-kha.html.]

Nếu như......

Nếu như......

Ngôn Tu lẩm bẩm, năm ngoái lúc này hắn còn ở bên cạnh mình, giống như cảnh tượng trong mộng vậy, ngủ ở dưới tàng cây, uống rượu trắng, chọn ít nụ hoa xinh đẹp vắt bên thái dương.

Nếu như, ngày An Giác rời đi, Ngôn Tu nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn hơn nữa, có lẽ tối nay sẽ còn có hắn.

Ngôn Tu cười khổ, kéo chặt chiếc áo khoác trên người.

Đêm nay, lạnh lẽo như mùa đông.

Ngôn Tu chưa bao giờ nhớ một người như vậy, mà loại nhớ nhung này theo dấu vết An Giác khắc trong tim hắn, từng chút từng chút.

Bình sinh nói không biết tương tư, chính là tương tư, sẽ tương tư.

Ngôn Tu lại cười khổ, đưa tay đón lấy cánh hoa bị gió thổi bay ngoài cửa sổ, khi mới gặp An Giác,  mùa hoa anh đào cũng vừa kết thúc.

Ngày đó, hắn cùng Hồi Thiên giục ngựa chạy một mạch về phía trong thành, còn chưa tới cửa thành Khai Phong, đã nhìn thấy một đám đại hán vạm vỡ trong rừng cây xa xa vây quanh một cô nương mặc áo choàng màu hồng nhạt.

"C..hết tiệt, thiếu gia, ban ngày ban mặt, đám, đám, đám, người, người, người, kia, thật đáng nguyền rủa.” Hồi Thiên có một tật xấu, đó là lúc kích động sẽ nói lắp.

Ngôn Tu hiểu ý hắn, ra roi, hai người giục ngựa phóng thẳng về phía đám người kia.

"Các ngươi mắt, mắt, trong mắt còn có, có, có, có vương pháp hay không!" Hồi Thiên gầm lên giận dữ, ghìm ngựa lại quất vào đầu đám người đó, nhóm đại hán "đột nhiên" giải tán, Ngôn Tu lúc này mới thấy rõ ràng người bị vây quanh bên trong không phải là một cô nương, mà là một thiếu gia có vẻ ngoài thanh tú.

An Giác lúc này bị dọa "Hoa dung thất sắc", nhìn thấy Ngôn Tu tới, nhặt áo choàng lên run rẩy nhào vào trong n.g.ự.c Ngôn Tu, lúc nhào tới còn mang theo hương thơm.

"Ngươi là ai? Sao, sao, sao lại nhảy lên người thiếu gia của ta!" Hồi Thiên thấy thế, lập tức dùng roi chắn trước Ngôn Tu, hắn biết Ngôn Tu từ bé đến giờ không thích người khác áp sát mình.

"Nhưng, nhưng ta..." An Giác bĩu đôi môi đỏ mọng, đáng thương ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nói: "Ta thật sự rất sợ, bọn họ cứ như vậy... vây quanh ta."

“Được rồi, không sao đâu." Tim Ngôn Tu bỗng dưng đập nhanh.

Lần này không đợi An Giác nhào lên, Ngôn Tu đã chủ động ôm An Giác vào lòng, thay vào đó vẻ mặt không kiên nhẫn, nhìn một vòng đám đại hán vạm vỡ đang vây quanh.

“Các ngươi ăn gan báo sao! Chẳng lẽ không coi Ngôn gia ở Khai Phong ra gì sao? Dám ở ngoài thành càn rỡ như thế!”

Mấy người kia vừa thấy là nhị công tử của Ngôn thừa tướng, lập tức "phụp" một tiếng đồng loạt quỳ xuống, gào lớn: "Thân nương (mẹ ruột) yêu quý của con ơi, Ngôn thiếu gia, ngài đến là để xem mấy người chúng ta sao?”

Loading...