Chạm để tắt
Chạm để tắt

CỬU ÂM TỤ SÁT - Chương5

Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:44:41
Lượt xem: 359

18.

 

Tôi lặng lẽ bước ra khỏi linh đường, đi thẳng về nhà của Trình Hiên. 

 

Trong nhà nuôi rất nhiều gà vịt, tôi bình thường rất sợ những thứ này. 

 

Nhưng bây giờ mạng sống của cả nhà đang bị đe dọa, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa. 

 

Tôi lao vào chuồng gà bắt con gà trống hùng vĩ nhất vào ngày thường, mu bàn tay bị nó mổ vào hai cái. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Con gà này rất khỏe, đập cánh như điên để thoát khỏi vòng tay của tôi. 

 

Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, sợ có người đột nhiên xông vào nhà. 

 

May mắn thay, gia đình Trình Hiên sống ở cuối thôn, hàng xóm gần nhất của chúng tôi cũng cách đó hàng chục mét, mỗi nhà đều có khoảng sân rất rộng rãi. 

 

Vì vậy, ngay cả khi tôi gây ra tiếng động lớn như vậy, cũng sẽ không có ai chú ý. 

 

Tôi buộc miệng và chân gà rồi nhét vào giỏ. 

 

Lại lấy ra một chiếc đèn pin và một cái lưỡi hái rồi lấy dũng khí đi lên núi. 

 

Đây là lần đầu tiên tôi leo núi vào ban đêm, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim vỗ cánh hay vô tình giẫm phải cành khô. 

 

Bất cứ âm thanh bất chợt nào cũng có thể khiến tim tôi đập loạn xạ. 

 

Tôi bước đi ngày càng nhanh hơn, cuối cùng tôi gần như chạy bộ. 

 

Khi đến nơi, tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

 

Trong tai tràn ngập tiếng đập thịch thịch thịch của tim cùng tiếng thở dốc của chính mình. 

 

Bạn đêm trong núi lờ mờ.

 

Dường như có thứ gì đó đang ẩn nấp đằng sau những tán cây rậm rạp và tươi tốt. 

 

Ngọn cỏ cao bằng nửa người bị gió thổi tung lên như sóng, như có một con vật vụt qua giữa. 

 

Tôi hoảng sợ nhìn quanh, vội vã đi nhanh hết sức có thể. 

 

Chỉ mất hơn nửa giờ là tới mỏ.

 

19.

 

Nếu nói núi rừng về đêm làm người ta kinh hồn táng đảm, thì hầm mỏ lại làm người sởn tóc gáy. 

 

Cửa hang sâu tối như mực. 

 

Gió thổi vào mỏ, rên rỉ, lượn vòng trong hang, kêu lên như tiếng trẻ con. 

 

Chân tôi bắt đầu run lên không ngừng, đứng ở cửa suốt hai mươi phút không dám đi vào. 

 

"Lả tả ~" 

 

Cây cối phía sau đột nhiên chuyển động. 

 

Tôi không còn do dự nữa, lập tức nhấc chân chạy vào mỏ. 

 

Mỏ không quá cao, tôi có thể vươn tay lên tới đỉnh hang. 

 

Trên vách hang đầy đá nhô ra, đen, trắng và đỏ. 

 

Dùng đèn pin chiếu vào, nó sẽ phản chiếu những tia sáng nhỏ. 

 

Hang rất khô có mùi lưu huỳnh thoang thoảng. 

 

Tôi cảm thấy yên tâm hơn. 

 

Rắn, côn trùng, chuột, kiến ghét nhất mùi này. 

 

Ở đây ít nhất không có rắn. 

 

"Lạch cạch, lạch cạch~" 

 

Tôi bối rối dừng lại, âm thanh đó cũng biến mất. 

 

Tôi đi về phía trước, âm thanh đó lại vang lên. 

 

Tôi vỗ nhẹ trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. 

 

Không sao đâu, đó chỉ là tiếng bước chân của tôi mà thôi. 

 

"Lạch cạch, lạch cạch~" 

 

Tiếng bước chân ở phía xa trở nên gấp gáp, nhanh hơn. 

 

Lúc này tôi đứng tại chỗ, vẫn chưa đi.

 

20.

 

Toàn bộ m.á.u trong cơ thể lập tức trào lên đỉnh đầu, tôi kìm nén tiếng hét trở lại cổ họng chạy về phía sâu trong hang. 

 

Trước khi chạy, tôi lấy đèn pin ra nhìn lại. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-am-tu-sat/chuong5.html.]

 

Đây dường như là một người, rất cao và mảnh khảnh. 

 

Đội mũ, đeo khẩu trang không thể nhìn rõ nam nữ. 

 

Tuy nhiên, anh ta lại cầm một chiếc rìu đốn củi trong tay. 

 

Tôi vùi đầu chạy về phía sâu trong mỏ mà không quan tâm đến phương hướng. 

 

Chạy chưa được bao lâu thì có tiếng động lớn từ phía sau. 

 

Tôi bàng hoàng quay lại thì thấy mỏ đã sập! ! ! 

 

Vài tảng đá rơi xuống, che kín cửa hang, chỉ để lại vài khe hở dày như ngón tay. 

 

Tôi đẩy mạnh hai lần nhưng tảng đá không hề dịch chuyển. 

 

Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại lên tuyệt vọng phát hiện ra rằng hang động đã chặn mọi tín hiệu. 

 

Không ai biết tôi ở trong mỏ này! 

 

Nỗi sợ hãi vô tận lan khắp người tôi như thủy triều. 

 

Tôi cảm thấy mình giống như một con cá bị sóng đánh vào bãi biển, dù cố gắng há miệng nhưng không khí trong phổi tôi ngày càng loãng hơn. 

 

Tôi nhớ lại đêm đó tôi đã cố gắng giải thích với Trình Hiên. 

 

Anh ấy tức giận hất tay tôi ra nói: “Nếu em còn làm phiền anh nữa thì đừng đến dự đám tang này! Hãy tự mình trở về Hàng Châu đi!” 

 

Nếu họ không tìm thấy tôi, sau này khi quay lại có tức giận không?  

 

Nếu không ai tìm thấy tôi, liệu tôi có c.h.ế.t đói trong hang động này không? 

 

Có mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc bên cạnh tảng đá sụp đổ. 

 

Có lẽ sau khi tôi chạy vào sâu trong hang thì có ai đó đã châm thuốc nổ và làm nổ tung lối vào. 

 

Người này là ai? 

 

Là người đã đuổi theo tôi vừa rồi à?

 

21.

 

Là Thanh Vũ! 

 

Chính cô ta đã lừa tôi đến mỏ chu sa này! 

 

Tôi rất sốc và tức giận, tôi không hề có thù oán gì với cô ấy không hiểu tại sao cô ấy lại muốn làm hại tôi như vậy.

 

Cô ấy là ai? 

 

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, không nhịn được mà ôm mặt vùi đầu khóc. 

 

Mọi sợ hãi, căng thẳng, tuyệt vọng trong ngày dường như tuôn ra bằng nước mắt. 

 

Khóc được một lúc thì tôi thấy bớt khó chịu hơn. 

 

Rốt cuộc thì tôi vẫn còn sống. 

 

Khi bạn còn sống, bạn còn có hy vọng. 

 

Tôi nắm lấy lưỡi hái tiếp tục đi sâu hơn vào hang. 

 

Có lẽ có một lối thoát khác ở đây? 

 

Tôi cầm đèn pin vừa bước về phía trước vừa lau nước mắt. 

 

Khi một người ở trong một không gian khép kín, rất dễ mất đi cảm giác về thời gian. 

 

Không biết đã đi bao lâu, chân tôi tê dại, lòng bàn chân đau âm ỉ. 

 

Ánh sáng của đèn pin ngày càng yếu đi. 

 

Tôi thực sự không thể đi được nữa. 

 

Tôi ngồi xuống đất dựa vào vách hang ngủ. 

 

Tôi tỉnh dậy vì đói. 

 

Bụng tôi lại réo lên liên tục. 

 

Đèn pin đã tắt từ lâu, trong hang tối không nhìn thấy ngón tay của mình. 

 

Tôi đưa tay ra sờ sờ, chạm vào một vật tròn, tôi lại mở nó ra. 

 

"Bang!" 

 

Một tia sáng lóe lên trong hang động. 

 

Tôi nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng. 

 

Tôi nhớ đèn pin đã hết điện. 

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Loading...