Chạm để tắt
Chạm để tắt

CỬU ÂM TỤ SÁT - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:43:54
Lượt xem: 533

13.

 

Trình Hiên sắc mặt u ám rời đi. 

 

Tôi ngồi trên ghế, trong đầu giống như thể ai đó nhét vào một cục hồ. 

 

Ý anh ấy là sao cơ? 

 

Vừa rồi anh ấy rõ ràng đã nhìn thấy! 

 

Nhưng tại sao anh lại không thừa nhận? ! 

 

Chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi đều là do tôi tưởng tượng sao? 

 

Sự tuyệt vọng của tôi đã thu hút sự chú ý của chú bảy. 

 

Ông ấy tưởng chúng tôi đã cãi nhau nên rót cho tôi một tách trà ấm. 

 

"Vợ tiểu Hiên, con là cô gái đến từ một thành phố lớn, con không quen sống ở thung lũng núi của chúng ta phải không?" 

 

Tôi ngơ ngác nhận lấy chiếc cốc. 

 

Hơi ấm từ lòng bàn tay khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. 

 

Tôi ngước mắt lên không dấu vết mà đánh giá chú bảy. 

 

"Chú bảy, nghe Trình Hiên nói chú chọn nghĩa địa cho ông nội?" 

 

Lúc này, mắt chú bảy sáng lên.

 

Chú bảy là sinh viên đại học. 

 

Ở thời đại đó, sinh viên đại học rất hiếm.

 

Không giống như những người già trong làng, ông thích học hỏi và có thể theo kịp những điều mới. 

 

Ông cũng là người đầu tiên trong làng sử dụng điện thoại thông minh. 

 

Chú bảy lấy điện thoại di động ra, nở nụ cười nói. 

 

"Chú ở trên mạng quen biết một vị đại sư, là một đạo sĩ nghiêm túc xuất thân từ Mao Sơn, cực kỳ lợi hại.”

 

"Cô ấy đã hướng dẫn chú tìm nghĩa trang này." 

 

“Được bao quanh bởi chín ngọn núi, nó còn được gọi là cửu long củng châu." 

 

"Nghĩa trang này có thể khiến con cháu chúng ta trở nên đại phú đại quý, chính là một kho báu phong thủy đáng kinh ngạc!" 

 

Tôi nhìn vào điện thoại, như thể ai đó đã tát vào đầu tôi.

 

Tác giả của bài đăng này là "Bà nội Thanh Vũ của bạn."

 

14.

 

Cửu Long củng châu, cửu âm tụ sát. 

 

Rốt cuộc cái nào thật, cái nào giả.

 

Còn có ông nội đột nhiên đứng dậy từ quan tài. 

 

Trình Hiên đang nói dối hay là tôi đang ảo giác? 

 

Nếu anh ta nói dối, thì vì cái gì? 

 

Nếu tôi bị ảo giác, nhưng tôi vẫn luôn khỏe mạnh... 

 

Tôi cảm thấy như mình đang ở trong sương mù. 

 

Tôi không thể tìm thấy con đường phía trước và tôi không biết mình đang ở đâu. 

 

Chú bảy miệng lúc đóng lúc mở, âm thanh lọt vào tai tôi như một tấm màn che. 

 

"Thanh Vũ đạo sĩ thật lợi hại!" 

 

“Chú gửi bức ảnh này cho cô ấy, cô ấy nhìn một cái liền thích ngay.”

 

"Cô ấy còn nói rằng ông chủ lớn muốn mua mảnh đất bảo vật Phong Thủy này với giá cao!" 

 

Tôi bỗng nhiên đứng dậy, trong cơn mắt kính ngạc của chú bảy tôi bước về phía sảnh sau. 

 

Tấm màn được vén lên, bố chồng đang ngồi trên ghế, lưng khom xuống. 

 

Khi nhìn thấy tôi, ông ấy chỉ nhướng mi lên trông có vẻ kiệt sức. 

 

Bố chồng tôi đã già, ông đã hai ngày liên tục canh thức, sức khỏe quả thực có chút quá sức. 

 

Vẻ mặt của ông quá bình tĩnh. 

 

Tôi bước tới quan tài cúi xuống, ông nội đang nằm yên lặng ở đó. 

 

Cũ, mỏng và nhỏ. 

 

Tôi giả vờ che cho ông tôi một tấm vải trắng rồi nhanh chóng lấy mặt dây chuyền ngọc ra khỏi miệng ông.

 

15.

 

Thứ này lạnh đến mức khiến tôi nổi da gà ngay lập tức. 

 

Trong phim ảnh và chương trình truyền hình, một số viên ngọc bích bị nhiễm phóng xạ. 

 

Phải chăng điều này đã khiến tôi bị ảo giác? 

 

Tôi bước đến bàn cầm chiếc cốc giấy dùng một lần lên, đặt viên ngọc vào đó rồi ngâm vào cốc nước lạnh. 

 

Trình Hiên vẫn còn giận tôi. 

 

Khi tôi đi ngang qua anh ấy, anh ấy cố tình cụp mắt xuống không nhìn tôi. 

 

Nhưng bây giờ tôi không quan tâm đến anh ta nữa. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-am-tu-sat/chuong-4.html.]

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Bà nội Thanh Vũ của bạn. 

 

Cô ấy muốn làm gì? 

 

Tôi quỳ gối, ngồi ngây ra trước linh đường cho đến khi chân tôi tê dại bắp chân đau nhức. 

 

Lúc đứng dậy suýt chút nữa ngã xuống, Trình Hiên liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đi. 

 

Tôi khập khiễng bước đến bình tĩnh nhặt cốc nước đã ngâm cả tiếng đồng hồ lên. 

 

Phổ biến nhất ở khu vực nông thôn là chó mèo. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Tôi nhìn con ch.ó lớn màu vàng và con mèo mướp đang ngồi xổm ở một bên, tôi thực sự không đành lòng làm gì cả. 

 

Lỡ như thứ nước này giống như lời Thanh Vũ nói, uống vào rồi đột tử thì sao?

 

Mèo và chó cũng là sự sống. 

 

Đưa nó cho mẹ chồng tôi thì thế nào?

 

16.

 

Hahaha, đùa thôi! 

 

Nghĩ đến mẹ chồng mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt đều là ghê tởm, chán ghét. 

 

Tôi không khỏi chửi rủa một hồi, sau đó ngồi xổm xuống đất bắt đầu tìm côn trùng. 

 

Chẳng mấy chốc, một con rết và một tổ kiến xuất hiện trong tầm mắt tôi. 

 

Tôi đổ một ít nước lên con rết. 

 

Nó lập tức có cảm giác như bị đốt cháy, toàn thân không ngừng vặn vẹo, co giật. 

 

Ngay lập tức, toàn thân nó cứng đờ bất động. 

 

Tổ kiến cũng vậy. 

 

Hồi nhỏ tôi hay dùng nước để đuổi lũ kiến đi. 

 

Sau khi bơi đi, chúng lại bò đi như chưa có chuyện gì xảy ra. 

 

Nhưng những con kiến này thậm chí còn bị lộn bụng từ trong ra ngoài và rõ ràng là chúng đã c.h.ế.t quá lâu. 

 

Tôi đột ngột đứng dậy, m.á.u từ tứ chi trong phút chốc dâng lên đỉnh đầu. 

 

Nếu huyệt mộ là Cửu Long củng châu, bảo vật phong thủy. 

 

Vậy tại sao những con bọ, kiến này lại c.h.ế.t đột ngột? 

 

Tôi cầm điện thoại, viết một đoạn lớn rồi lại xóa. 

 

Tại sao Thanh Vũ lại nói dối chú bảy của tôi? 

 

Tại sao cô ấy lại nói với tôi sự thật? 

 

Cô ấy đang lo lắng về cái quái gì vậy? 

 

Nhưng bây giờ ngoài việc nhờ cô ấy tư vấn, tôi không tìm được ai khác để giúp mình. 

 

Nếu huyệt mộ ác khí thế kia, thì đợi ngày mai chôn... 

 

Không, mình phải cứu người.

 

17.

 

Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi gửi tin nhắn cho Thanh Vũ. 

 

Cô ấy trả lời rất nhanh. 

 

Cô ấy bảo chỉ cần trộn chu sa với m.á.u gà trống trước khi chôn. 

 

Bằng cách lấp đầy các vị trí của Bắc Đẩu thất tinh trong huyệt mộ, có thể bố trí một trận pháp bảy sao trấn áp tà ác. 

 

Trận pháp này có thể tạm thời trấn áp cương thi trong một năm, ngăn cản nó thoát ra khỏi quan tài làm hại con người. 

 

Bằng cách này, tôi có đủ thời gian để từ từ tìm ra nó. 

 

Máu gà trống rất dễ tìm, thứ không thể thiếu nhất trong thôn chính là gà, vịt. 

 

Nhưng chu sa có vẻ hơi khó xử lý... 

 

Tôi ngồi xổm trong góc gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Hiên đứng lên, chuẩn bị đi về phía sau sảnh. 

 

Trong chớp mắt, tôi nhớ lại những gì Trình Hiên từng nói với tôi. 

 

Nói có một mỏ bỏ hoang gần đây. 

 

Nó có vẻ là một mỏ chu sa. 

 

Xung quanh mỏ có những viên đá màu đen và đỏ. 

 

Khi còn nhỏ, bọn họ thường đến đó nhặt đá chơi đùa. 

 

Nếu nhặt được một viên đặc biệt có màu đỏ, hãy mang nó về nhà như một báu vật, như một bộ sưu tập. 

 

Trình Hiên chỉ cho tôi vị trí mỏ nằm trên một con đường nhỏ ở phía tây thôn. 

 

Tôi không biết có nên tin Thanh Vũ hay không. 

 

Nhưng linh tính mách bảo rằng nếu tôi không làm gì thì trong nhà thực sự sẽ xảy ra chuyện.

 

Lúc này trời đã rất tối, trong linh đường không còn bao nhiêu người. 

 

Mẹ chồng tôi đang tựa lưng vào tường ngủ gật, trong khi bố chồng tôi và mấy người chú đang chơi bài trên bàn. 

 

Tôi nhìn quanh không thấy Trình Hiên đâu. 

 

Chắc anh ta đi canh đèn phía sảnh sau. 

 

Không ai chú ý đến tôi.

Loading...