Chạm để tắt
Chạm để tắt

CỬU ÂM TỤ SÁT - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:45:45
Lượt xem: 381

22.

 

Đây không phải là đèn pin cũ của tôi. 

 

Tay cầm của chiếc đèn pin này được làm cao cấp màu xám thoạt nhìn trông rất đắt tiền. 

 

Điều kỳ lạ hơn nữa là có một chiếc ba lô màu đen ở bên tay trái của tôi. 

 

Tôi mở túi ra nó chứa đầy đồ ăn nhẹ, nước uống, đồ ăn đóng hộp, bánh quy, bánh mì, giăm bông và thậm chí một vài thanh sô cô la. 

 

Tôi lấy ra một túi dưa chuột và táo với vẻ mặt đờ đẫn. 

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

 

Trong hàng có người? 

 

Tại sao không đưa tôi ra ngoài? 

 

Tôi chạy lại theo con đường ban đầu phát hiện tảng đá khổng lồ vẫn đang chặn lối vào hang. 

 

Bên ngoài khe hở có ánh sáng mờ nhạt, bây giờ hẳn là ban ngày. 

 

Người mang đồ ăn cho tôi làm sao vào được? 

 

Và tại sao lại không đưa tôi ra ngoài? 

 

Điện thoại vẫn không có tín hiệu nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. 

 

Ít nhất chắc chắn có lối ra thứ hai từ khu mỏ này. 

 

Tôi thả con gà trống ra khỏi giỏ, nó lập tức vỗ cánh kêu lên. 

 

Trong hang có sinh vật sống, không khí ngột ngạt lập tức tiêu tan. 

 

Tôi chỉnh đèn pin về mức thấp nhất, một người một gà cẩn thận bước vào hang tối. 

 

Tôi chắc chắn tôi sẽ sống sót ra ngoài.

 

23.

 

Mệt mỏi liền ngủ, đói bụng thì ăn. 

 

Chỉ cần tỉnh liền đi loanh quanh trong hang. 

 

Khu mỏ này rất rộng, có nhiều hành lang lớn nhỏ dày đặc như mạng nhện. 

 

Tôi đánh dấu từng lối vào bằng đá. 

 

Trong ba lô của tôi còn có một cuốn sổ và một cây bút, tôi đã cố gắng hết sức để vẽ bản đồ hang động vào cuốn sổ. 

 

Khi con người có hy vọng thì thời gian trôi qua rất nhanh. 

 

Chỉ còn lại một cửa cuối cùng. 

 

Và tôi vẫn còn nửa túi thức ăn chưa ăn. 

 

Tôi không biết phải mất bao lâu mới tìm được lối ra nên tôi ăn rất cẩn thận. 

 

Sau khi đếm lại thức ăn, tôi đeo túi đựng lên lưng rồi nói với gà trống.

 

“Đại Hoa, đi thôi.”

 

Dựa vào tiếng gáy của Đại Hoa tôi đoán rằng lẽ ra mình phải ở trong hang này được ba ngày. 

 

Tiềm năng của con người thực sự là vô tận. 

 

Tôi vốn sợ bóng tối, ma quỷ và côn trùng. 

 

Chơi trò mật thất có thể la hét dọa c.h.ế.t các NPC. 

 

Nhưng bây giờ tôi đã ở một mình trong khu mỏ sâu và đáng sợ này được vài ngày rồi, tôi thậm chí còn không khóc nhiều. 

 

Khi tôi ra ngoài, tôi phải tìm Bà nội Thanh Vũ. 

 

Sau đó, đánh cô ta cho đến khi bà cô ta không nhận ra.

 

24.

 

Đại Hoa ủ rũ đi theo tôi. 

 

Sau vài ngày không nhìn thấy mặt trời, nó không còn sức sống và tinh thần phấn chấn như trước nữa. 

 

Những ngày này, cuộc sống của nó phụ thuộc vào hai quả dưa chuột và bánh quy đó. 

 

Tôi bước đi, chạm vào bức tường dọc đường. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-am-tu-sat/chuong-7.html.]

 

Tôi sợ mình sẽ bỏ lỡ một lối đi bí mật nào đó và bỏ lỡ cơ hội trốn thoát. 

 

Ở dưới cùng của hang động là một tảng đá màu đỏ đen. 

 

Tôi quay lại đi tiếp mà không bỏ cuộc, nhưng vẫn không tìm thấy gì. 

 

Tôi quỳ trên mặt đất, nỗi tuyệt vọng lan dần từ tứ chi đến trái tim từng chút một. 

 

Con người và động vật không có mối liên hệ về mặt cảm xúc. 

 

Đại Hoa không thể hiểu được sự tuyệt vọng của tôi. 

 

Nó chỉ cúi đầu mổ sỏi trên đường đi. 

 

Tôi xoa mặt, vừa nâng cằm lên thì bông hoa lớn đã biến mất. 

 

Không phải chứ, một con gà trống to như vậy đâu rồi? 

 

"Ò ó o ~" 

 

Tiếng gà gáy quen thuộc vang lên từ bên ngoài hang động. 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn màu đỏ đen. 

 

Không có khoảng trống ở phía trên, làm sao Đại Hoa có thể thoát ra được? 

 

Tôi ngạc nhiên đưa tay ra chạm vào tảng đá. 

 

Khi tôi đưa tay ra, tảng đá co lại. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Đây thực chất là một mảnh vải! 

 

Chết tiệt! 

 

Tại sao cuối cùng tôi mới đi con đường này?

 

25.

 

Xốc miếng vải rèm ra, phía trước là một khu rừng rậm rạp. 

 

Lúc này mặt trời vừa mới lặn. 

 

Bầu trời phía tây có màu cam rực rỡ. 

 

Ánh nắng đã tắt từ lâu này khiến tôi phải nheo mắt. 

 

Cuối cùng tôi cũng ra ngoài! 

 

Trình Hiên và những người khác hẳn là đang lo lắng. 

 

Điện thoại đã hết pin từ lâu, năm ngón tay khép chặt đặt giữa trán. 

 

Tôi nheo mắt nhìn xung quanh nhận ra nơi tôi đang đứng nằm phía sau nghĩa trang của ông nội. 

 

Nếu không phải vì tin tưởng Thanh Vũ một cách mù quáng, tôi đã không bỏ lỡ đám tang của ông nội. 

 

Tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh, tắm nước nóng và ngủ một giấc thật ngon. 

 

Mất tích nhiều ngày như vậy, tôi vẫn không biết gia đình đang rơi vào cảnh hỗn loạn như thế nào. 

 

Tôi vừa định bước tới thì ngôi mộ màu nâu đột nhiên chuyển động. 

 

Tôi lập tức dừng lại, hơi thở của tôi bất giác chậm lại. 

 

Đại Hoa bị tôi ôm chặt trong tay, cái miệng nhọn của nó cũng bị tôi nắm. 

 

May mắn thay, nó đã quen với việc bị tôi đối xử như vậy trong vài ngày qua. 

 

Nó thậm chí còn không vỗ cánh mà tựa đầu vào cánh tay tôi một cách uể oải.

 

Ôm lấy cơ thể ấm áp của Đại Hoa, cuối cùng tôi cũng cảm thấy bớt sợ hãi hơn. 

 

Lớp đất mềm cứ uốn cong như thể có thứ gì đó đang cố vươn ra. 

 

Tôi dùng lực che miệng lại lùi từng bước về phía mỏ phía sau. 

 

“Bang!” 

 

Một bàn tay nhợt nhạt và gầy guộc thò ra khỏi mặt đất. 

 

Màu trắng xanh có chút xám, các ngón tay đen dài, giống như cương thi trong phim. 

 

Tôi ôm chặt Đại Hoa và hét lên trong lòng.

 

Loading...