Cướp vợ - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:58:23
Lượt xem: 155

13

Tôi không biết mình nên làm thế nào để làm hài lòng anh. Tôi cũng không nhớ mình đã chủ động hôn anh và hôn trong bao lâu, chỉ mơ hồ nhớ được, hình như cuối cùng bắp chân của tôi mềm nhũn không thể đứng vững nổi.

Tôi và Hoắc Kỳ Sâm hôn nhau say sưa gần như muốn “lau s.ú.n.g cướp cò”.

Nhưng anh đã đẩy tôi ra. Tôi ngã ngồi trên ghế, váy vóc lộn xộn.

Hoắc Kỳ Sâm chậm rãi sửa sang lại quần áo. Cuối cùng, mới nói với tôi một câu: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Cửa xe mở ra, Kiều Lộ đã ngồi ở ghế phụ.

Tôi không nhìn cô ta, nhưng liếc qua khóe mắt tôi thấy, từ lúc tôi lên xe, Kiều Lộ có quay qua nhìn tôi vài lần.

Đến bên ngoài cửa biệt thự, tôi nhẹ giọng nói cảm ơn rồi xuống xe đi vào trong. Xe cũng không dừng lại, rất nhanh đã chạy đi.

Chu Dĩ Sanh vẫn chưa về. Tôi mệt mỏi, tắm xong và đang sấy tóc thì hắn gọi điện cho tôi: "Thật xin lỗi Niệm Niệm, chuyện ở công ty có chút phức tạp, bây giờ vẫn chưa xử lý xong. Tối nay có thể anh sẽ không về."

Cúp điện thoại, tôi nằm trên giường. Trong lòng cũng không suy nghĩ gì nhiều, càng không có hứng thú đi kiểm chứng xem lời nói của Chu Dĩ Sanh là thật hay giả.

Nhưng tôi nghĩ Chu Dĩ Sanh chỉ là đang dùng những lời lẽ khoa trương để che đậy việc làm của bản thân mà thôi. Chỉ là tôi không ngờ lần này Chu Dĩ Sanh không nói dối tôi.

14

Suốt một tuần liền, Chu Dĩ Sanh không về nhà. Bên phía Hoắc Kỳ Sâm cũng không có tin tức gì.

Mà tôi cũng không biết, lúc này Chu Dĩ Sanh đang mặt mày tái mét đứng trong phòng làm việc của Hoắc Kỳ Sâm.

Trên bàn trước mặt hắn, là một xấp ảnh chụp. Trong ảnh, không thiếu những hình ảnh mỗi lần hắn và Kiều Lộ gặp gỡ riêng tư.

“Anh Hoắc... ”

Chu Dĩ Sanh chỉ cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lúc này hắn vô cùng hối hận. Hối hận vì đã bị Kiều Lộ quyến rũ đến mức mất hết lý trí. Hối hận vì mình lại dây dưa với một người phụ nữ tuyệt đối không nên động tới như vậy.

Điều đáng tiếc hơn nữa là, hắn đã quá tự mãn, vênh váo ở sân nhà của mình nên mới dễ dàng bị người ta chụp được nhiều ảnh bí mật như vậy.

Cho dù Kiều Lộ và Hoắc Kỳ Sâm thống nhất ai có việc của người nấy, không can thiệp vào việc của đối phương nhưng chơi riêng là một chuyện, gây ra tin tức tiêu cực, ồn ào, huyên náo lại là một chuyện khác. Huống chi, Hoắc Kỳ Sâm đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn để mua đứt những bức ảnh này.

Lần đầu tiên trong đời Chu Dĩ Sanh có một loại sợ hãi như thế này.

“Anh Chu, chuyện đã đến nước này, anh nói xem nên giải quyết như thế nào đi.”

Hoắc Kỳ Sâm ngồi đó nhưng vẫn toát ra một loại khí thế chèn ép Chu Dĩ Sanh.

“Tôi và anh đều là dân kinh doanh, nên mọi chuyện phải rõ ràng. Mà đã là dân kinh doanh thì càng không thể mua bán lỗ vốn được.”

“Tôi biết, Anh Hoắc, là tôi làm việc không cẩn thận...”

Chu Dĩ Sanh mồ hôi đầm đìa, run sợ. Đến lúc này, hắn còn có cái gì không rõ nữa đâu. Những khó khăn liên tiếp gần đây của công ty, đều là do thủ đoạn trả thù của Hoắc Kỳ Sâm mà ra.

Nhưng hắn, ngay cả há miệng kêu khổ cũng không dám. Dù sao mọi việc đến mức này đều do chính hắn gieo gió phải gặt bão.

“Anh Chu không cần nói với tôi những lời này. Bây giờ tôi chỉ cần một phương án giải quyết hợp lý, cùng với một khoản bồi thường xứng đáng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuop-vo/phan-4.html.]

Chu Dĩ Sanh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Vậy anh Hoắc, anh muốn giải quyết như thế nào, chỉ cần điều gì tôi có thể làm được..."

Hoắc Kỳ Sâm ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt rất bình tĩnh.

“Cô Hứa gần đây thế nào rồi?”

Chu Dĩ Sanh sửng sốt một chút, trong lòng hắn dường như có dòng điện đột ngột chạy qua. Nó khiến hắn trong nháy mắt tỉnh ngộ.

Hoắc Kỳ Sâm sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Hứa Niệm. Cho nên, có lẽ anh nảy sinh hứng thú với Hứa Niệm ?

Nhưng rõ ràng lần trước, hắn đã đưa Hứa Niệm đến chỗ hẹn như Kiều Lộ nói. Thái độ của Hoắc Kỳ Sâm rất rõ ràng, hắn không thích phụ nữ đã có chồng.

“Mấy ngày nay bận rộn chuyện công ty tôi vẫn chưa về nhà, còn chưa gặp mặt cô ấy.”

Chu Dĩ Sanh vừa cân nhắc lời nói, vừa nhìn sắc mặt Hoắc Kỳ Sâm. Trên mặt hắn không có chút cảm xúc nào, chỉ khẽ gật đầu nói:

"Thay tôi chuyển lời hỏi thăm đến cô Hứa.”

“Vâng, vâng thưa anh Hoắc.”

Chu Dĩ Sanh nhìn Hoắc Kỳ Sâm đứng lên, có vẻ như muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Nhưng chuyện hôm nay vốn chưa giải quyết được gì.

Nếu Hoắc Kỳ Sâm không buông tay, Chu Dĩ Sanh không dám nghĩ công ty của mình có thể tồn tại thêm được bao nhiêu ngày nữa. Sắc mặt hắn tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Anh Hoắc, tối nay anh có thời gian không?”

Hoắc Kỳ Sâm không trả lời câu hỏi, chỉ nhìn hắn một cái.

“Nếu như anh rảnh, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.”

“Không có thời gian.”

“Không có thời gian sao, tôi còn đang suy nghĩ sẽ dẫn Niệm Niệm đi cùng...”

Hoắc Kỳ Sâm dường như rất như cười rất nhạt: "Nếu cô Hứa cũng tới, tôi tất nhiên là có thời gian.”.

“Khó có khi được anh chịu nể mặt, tôi sẽ gọi điện sắp xếp ngay.”

Chu Dĩ Sanh rốt cục cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất. Nhưng đồng thời, lại có một loại cảm xúc không rõ ràng dâng trào. Cho dù hắn có là kẻ ngốc, nhưng cũng nhìn ra được Hoắc Kỳ Sâm có hứng thú với vợ mình.

Mà hắn, lại muốn làm bộ không hiểu gì cả, tự tay đem vợ mình dâng tặng cho người khác. Để bảo vệ bản thân và công ty, Chu Dĩ Sanh không còn lựa chọn nào khác, hắn thậm chí còn không dám đấu tranh một chút nào.

“Đúng rồi, anh Chu.”

Lúc Hoắc Kỳ Sâm đang bước chân ra khỏi văn phòng dột nhiên lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Chu Dĩ Sanh.

“Như tôi đã từng nói trước đó, tôi không có hứng thú với vợ của người khác.”

Chu Dĩ Sanh phải mất đến nửa phút mới có thể tỉnh táo lại. Cuối cùng hắn cũng nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào.

Thì ra trong lần gặp mặt trước đó, Hoắc Kỳ Sâm đã nói ra ý tứ của mình. Không phải là anh không có hứng thú với Hứa Niệm, mà là ta đang nhắc nhở ngầm hắn một cách rất rõ ràng: Hoắc Kỳ Sâm quan tâm sâu sắc đối với việc Hứa Niệm vẫn còn là vợ của Chu Dĩ Sanh.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...