Cướp vợ - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:02:02
Lượt xem: 160

15

Lúc Chu Dĩ Sanh trở về, tôi vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa. Hắn bước vào phòng ngủ và đứng bên giường nhìn tôi một lúc. Vẫn im lặng, không nói gì.

"Chuyện công ty vẫn chưa giải quyết được sao?"

Tôi nhíu mày hỏi hắn.

“Niệm Niệm.”

Chu Dĩ Sanh bỗng nhiên nắm lấy tay tôi: "Kết hôn với anh mấy năm nay, em đúng là phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Tôi rất ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp nói cái gì thì hắn lại nhẹ nhàng nói một câu: "Chúng ta ly hôn đi. Em yên tâm, việc ly hôn sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Hứa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ lợi ích nào của em hết.”

Sắc mặt Chu Dĩ Sanh tái nhợt, đáy mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Hắn dường như không cần tôi trả lời, cứ tự mình nói.

Thực ra không phải là tôi chưa từng nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng nếu ly hôn, chắc chắn tôi sẽ bị gia đình ép kết hôn lần nữa. Rồi những bi kịch tương tự lại lặp lại giống nhau mà thôi.

Cân nhắc cái được và cái mất thì ítt nhất Chu Dĩ Sanh và tôi cũng đã quen biết nhiều năm, coi như còn có chút tình cảm. Mà nha họ Hứa và nhà họ Chu, có liên quan lợi ích với nhau, ràng buộc cũng tương đối sâu.

Nhưng hiện tại, Chu Dĩ Sanh lại tự mình nói ra.

Tôi đột nhiên cảm thấy, ly hôn hình như cũng không phải là chuyện xấu. Huống chi Chu Dĩ Sanh đã chủ động nói, việc ly hôn sẽ không làm ảnh hưởng đến nhà họ Hứa.

Về chuyện hôn nhân, tôi vốn đã thất vọng từ lâu. Có lẽ sau này, tôi sẽ sống cuộc sống độc thân.

16

Vụ ly hôn giữa tôi và Chu Dĩ Sanh được hoàn tất chỉ sau hai tiếng đồng hồ. Nội dung của bản thỏa thuận ly hôn rất có lợi cho tôi và nhà họ Hứa.

Tôi cũng không suy nghĩ lâu, ký tên luôn vào bản thỏa thuận.

“Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”

Chu Dĩ Sanh vừa lái xe, vừa nhìn tôi một cái.

“Niệm Niệm, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng em thích rồi.”

Tôi đồng ý mà không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản nghĩ đây là lần cuối cùng chúng tôi ăn cơm cùng nhau. Nhưng thật lòng, tôi cũng không mong đợi điều cả.

“Hoắc Kỳ Sâm sẽ đến.”

Tôi nhìn Chu Dĩ Sanh, giọng nói có chút cứng ngắc: “Vậy là, anh mời anh Hoắc à?”

Chu Dĩ Sanh nhìn đi chỗ khác: "Niệm Niệm, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà.”

“Chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi sao?”

Tôi hỏi ngược lại một câu nhưng Chu Dĩ Sanh tránh né không trả lời.

Nhưng tôi đã biết câu trả lời rồi. Tôi không nói gì cả, chỉ cúi đầu, nhìn ngón tay áp út của mình. Trên đó còn lưu lại dấu vết sau khi tháo nhẫn cưới xuống.

Cho dù bây giờ, tình yêu của tôi đối với Chu Dĩ Sanh từ lâu đã không còn gì nữa. Cho dù tôi không còn yêu hắn, cũng không để ý tới hắn nữa. Nhưng khi biết sự thật chồng cũ đang có ý định đẩy tôi cho người đàn ông khác, tôi vẫn cảm thấy khó chịu và xấu hổ.

Nước mắt của tôi bắt đầu mất kiểm soát, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nhưng Chu Dĩ Sanh chỉ im lặng đứng bên cạnh tôi một lúc, sau đó quay người rời đi.

Hắn thậm chí còn vô cùng săn sóc đóng cửa phòng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuop-vo/phan-5.html.]

Hoắc Kỳ Sâm đi tới trước mặt tôi. Anh không an ủi tôi, cũng không mỉa mai tôi, chỉ kiên nhẫn lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

Tôi khóc bao lâu, anh lại lau nước mắt cho tôi bấy lâu. Cho đến cuối cùng, khi tôi khóc đến mệt mỏi, hai mắt sưng húp. Anh mới kéo tôi đứng lên: "Đi rửa mặt rồi ăn chút gì đi đã.”

17

Tôi đi vào nhà vệ sinh, Hoắc Kỳ Sâm đi đến cuối hành lang hút thuốc.

Chẳng biết Chu Dĩ Sanh đi theo anh từ lúc nào: "Anh Hoắc, tôi và Niệm Niệm đã hoàn thiện thủ tục ly hôn rồi.”

Giọng nói Hoắc Kỳ Sâm lạnh lùng: "Vậy từ nay về sau, hãy nhớ rõ thân phận của anh.”

Chu Dĩ Sanh bỗng nhiên cười cười: "Anh Hoắc, người như anh, cũng không thể chỉ có một người phụ nữ.”

Hoắc Kỳ Sâm quay người lại, lạnh lùng nhìn hắn.

Chu Dĩ Sanh cụp mắt, nhìn xuống mặt đất: "Chờ anh trở về Hồng Kông, mọi việc giải quyết xong, tôi sẽ tái hôn với Niệm Niệm.”

“Chu Dĩ Sanh.”

Hắn vô thức ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên Hoắc Kỳ Sâm gọi đầy đủ họ tên của hắn ra.

“Anh sẽ không có cơ hội này.”

Chu Dĩ Sanh đột nhiên mở to mắt: "Anh Hoắc, lời này của anh có ý gì?”

Hoắc Kỳ Sâm chậm rãi dập tắt điếu thuốc đang cháy.

“Anh cho rằng tôi chỉ là ham muốn sắc đẹp nhất thời hay sao?”

Hoắc Kỳ Sâm từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trước mặt. Anh bình tĩnh và tự tin, nắm chắc phần thắng.

“Tôi từng bước từng bước một tính toán mới đi tới kết cục ngày hôm nay, đạt được mong muốn của mình.”

Hoắc Kỳ Sâm đã trải qua bao nhiêu đêm không ngủ, cũng không thể đếm nổi. Nhưng anh biết rõ, từ nay về sau, mỗi một đêm, Hứa Niệm đều sẽ ở bên cạnh anh.

Chu Dĩ Sanh hoảng sợ mở to hai mắt, kinh ngạc lùi về phía sau vài bước. Hắn chỉ vào Hoắc Kỳ Sâm, giọng nói run rẩy: "Anh, là anh bầy mưu tính kế hại tôi! Anh cho tôi vào bẫy! Thậm thậm chí ngay cả vợ chưa cưới của mình anh cũng có thể đẩy ra làm quân cờ..."

Hoắc Kỳ Sâm giống như đang nhìn một kẻ ngốc: "Chu Dĩ Sanh, anh còn ngu hơn tôi tưởng tượng.”

Người phụ nữ như Kiều Lộ, làm sao có thể là vợ chưa cưới của anh. Mà một người đàn ông, làm sao có thể coi vợ sắp cưới của mình như một quân cờ đưa ra để quyến rũ tình địch.

“Hoắc Kỳ Sâm, anh không sợ tôi nói cho Hứa Niệm biết...”

“Anh cứ việc tự nhiên." Hoắc Kỳ Sâm bình tĩnh nói, không chút để ý chậm rãi đi về phía trước.

“Nếu anh muốn mọi người đều được thưởng thức tư thế oai hùng của anh trên giường, thì xin mời cứ việc đi nói tất cả sự thật cho Hứa Niệm biết.”

“Hoắc Kỳ Sâm, anh thật không biết xấu hổ, không biết xấu hổ..”

Hai mắt của Chu Dĩ Sanh đỏ bừng vì tức giận nhưng giọng nói rõ ràng đã giảm âm lượng xuống.

Hoắc Kỳ Sâm không để ý tới tất cả những điều này.

Không biết xấu hổ sao? Vô liêm sỉ cũng được, đáng khinh cũng được. Dù sao cũng tốt hơn là, cứ nghĩ đến cái tên đó, con người đó, ngày đêm đều trăn trở, giày vò.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...