Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:18:21
Lượt xem: 240

2.

Tin chiến thắng biên quan liên tục truyền đi, long nhan cực kỳ vui mừng, ban thưởng phủ tướng quân rất nhiều thứ.

 

Thẩm Hoài Nghĩa mặc dù vẫn chưa nghênh đón ta vào phủ, nhưng hắn sủng ái ta, mọi người trong phủ đều biết, nghiễm nhiên đã coi ta là nữ chủ nhân.

 

Sau khi Thẩm Hoài Nghĩa rời kinh, miễn cho ta cấm túc, mặc dù có thể đi lại chung quanh cũng không quản đi tới nơi nào, phía sau đều sẽ có một đám thị vệ gia đinh đi theo.

 

Thẩm Hoài Nghĩa sợ ta chạy, nếu không phải quân lệnh như núi, hắn chỉ sợ sẽ luôn luôn đem ta giam cầm ở bên người, tuyệt không cho phép ta cách hắn nửa bước.

 

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ra phủ ngắm hoa đăng.

 

Chợ hoa đèn như ban ngày, náo nhiệt phi phàm. 

 

Nhưng một giây sau, đèn hoa đăng nổ tung ánh lửa b.ắ.n ra bốn phía, thế lửa kéo dài không dứt.

 

 

Mọi người ồn ào lên loạn thành một đoàn, giặc cỏ nổi lên bốn phía, nổi lên tặc loạn.

 

Ta bị đám người bao phủ, rơi vào đường cùng bị buộc tới cuối ngõ, không may bị đám cướp đuổi theo. 

 

Mấy người kia trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, ta trong lúc hoảng loạn co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa hô, mắt thấy đi tới đường cùng, mấy tên trộm kia vứt bỏ đao trong tay, một tay đem ta kéo vào trong ngực.

 

Tay còn chưa hạ xuống, bọn họ đã ngã xuống vũng máu. 

 

Mèo không ăn cá

Ta sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hoa dung thất sắc, vịn tường miễn cưỡng đứng thẳng người.

 

“Cô nương không sao chứ?”

 

Người tới đeo mặt nạ, không thấy rõ diện mạo, chỉ nghe thấy thanh âm ôn nhu dễ nghe, mặc hoa phục màu trắng, khí độ bất phàm.

 

“Ta không sao, đa tạ công tử ra tay tương trợ......”

 

Hắn gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người ta, chưa từng dời đi.

 

Lúc này ta mới phát hiện, vừa rồi trong lúc chạy trối c.h.ế.t bị trẹo chân lại cũng không biết, lần này ngược lại đi cũng đi không nổi.

 

Ta đỏ mặt, thấp giọng hướng hắn nói: "Có thể phiền toái công tử đưa ta hồi phủ sao? ta ra cửa chợt gặp lưu khấu, trước mắt cùng gia đinh đi lạc, chân lại bị thương..."

 

Không đợi ta nói xong, hắn liền tiến lên một bước khom lưng ôm lấy, thân thể đột nhiên lơ lửng, ta kinh hô một tiếng hai tay ôm cổ hắn.

 

“Nhà cô nương ở nơi nào?”

 

“Tướng quân phủ......”

 

Bước chân của hắn ngẩn ra, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ôm ta đưa ta trở về quý phủ.

 

Cũng không lâu lắm, chân ta vừa lành vết thương, trong cung liền có tin tức, nói là tướng quân có thư, bảo ta vào cung xem thử.

 

Tỳ nữ thay ta rửa mặt trang điểm, ta liền ngồi kiệu mềm đi vào trong cung.

 

Kiệu mềm đi tới cửa góc liền không được vào, thái giám dẫn đường đi ở phía trước, cho dù không phái người đến, nơi này ta cũng rất quen thuộc.

 

Hôm nay giang sơn đổi chủ, công chúa đã từng vinh sủng một đời hôm nay bất quá là sủng thiếp không thể lộ ra của người khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-vong-quoc/chuong-2.html.]

Tiểu thái giám kia dẫn ta đi ra ngoài Cần Chính điện, báo cho ta biết Hoàng thượng ở bên trong chờ ta, để cho ta tự mình đi vào.

 

Ta gật đầu đẩy cửa đi vào, trong đại điện không có một bóng người, ngay cả một cung nhân thị tỳ cũng không có.

 

Ta nhìn đế vương ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hận ý trong lòng cuồn cuộn, nguyên bản nơi này ngồi chính là phụ hoàng của ta, tương lai cũng có thể là hoàng đệ của ta, mà không phải loạn thần tặc tử này.

 

Ta cố gắng giấu đi hận ý ngập trời trong lòng, mặt không đổi sắc hành lễ vấn an hắn.

 

“Ngươi tới rồi? Trẫm chờ ngươi đã lâu.”

 

Thanh âm này dị thường quen thuộc, ta nâng mắt đụng vào một ánh mắt, trong lòng giật mình, sau đó quỳ xuống đất.

 

"Chưa từng nghĩ ngày đó là thánh thượng ra tay cứu giúp, dân nữ mắt vụng..."

 

Một đôi giày thình lình đập vào mắt, hắn khom người cùng ta nhìn thẳng, dung nhan đế vương như ngọc giống như đao khắc tinh xảo, trong mắt hắn hàm chứa ý cười.

 

Hắn đưa tay nắm cằm ta, cẩn thận quan sát mặt ta.

 

“Như vậy, Tuệ An định tạ ơn như thế nào đây?”

 

Hắn một tay đem ta ôm vào trong ngực, vung tay lên đem đồ vật trên bàn rơi xuống, đem ta đặt ở giữa bàn.

 

"Khó trách lúc trước Trầm tướng quân vinh hoa phú quý đều không lọt vào mắt, Hình ảnh thoáng qua bên ngoài thành ngày hôm đó đã in sâu vào tâm trí ta, không thể nào xóa bỏ được..."

 

Ta ra vẻ trấn định nhìn hắn, dục vọng chiếm hữu trong mắt hắn quá mức rõ ràng, ngón tay thon dài của đế vương lướt qua mặt ta, tháo trâm cài hoa lệ phức tạp của ta xuống, ba ngàn tóc đen nghiêng như thác nước, hắn cẩm lên một lọn tóc vòng quanh đầu ngón tay khẽ ngửi.

 

"Tuế An quả thật là xinh đẹp cực đẹp, trẫm thật muốn đem ngươi giấu đi, cả đời đều chỉ thuộc về trẫm..."

 

Hắn cúi người hôn lên môi ta, ta trừng to hai tròng mắt không dám tin nhìn hắn, liều mạng giãy dụa nhưng không làm được gì.

 

Ta nhắm mắt, nước mắt theo gò má chảy xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đ.â.m thật sâu vào trong thịt.

 

Đối với bọn họ mà nói, Khương Tự bất quá là một công chúa vong quốc, là đồ chơi cung cấp cho bọn họ tìm niềm vui mà thôi.

 

"Hoàng thượng không sợ tướng quân biết chuyện này sao?"

 

Bùi Mục Viễn vùi đầu trên vai ta cười khẽ ra tiếng.

 

"Ân, ngươi còn sợ hắn biết hơn cả ta, không phải sao?"

 

Hắn tựa hồ vĩnh viễn không thỏa mãn, một lần lại một lần, cho đến chạng vạng tối mới nghỉ.

 

Ta kéo thân thể đau nhức vô lực ra khỏi Cần Chính điện, tiểu thái giám kia lại dẫn ta đi ra ngoài cung, chẳng qua lúc trở về hắn cố ý thả chậm bước chân.

 

Ra khỏi cửa cung, ta hướng hắn nói tiếng cảm ơn. 

 

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, sáng tỏ không tỳ vết.

 

Nhưng thế gian này lại dơ bẩn đến cực điểm, ta đưa tay khép lại cổ áo, che khuất những vết đỏ loang lổ kia, mang theo phần thưởng thật dày mà Bùi Mục Viễn ban trở về phủ.

 

Ta mở phong thư ra, bên trong chỉ có vài hàng chữ, kể lể nỗi khổ tương tư.

 

Ta chán ghét nhíu mày, vứt nó sang một bên.

 

Nếu có thể, ta hận không thể để bọn họ đều đi chết, uống m.á.u ăn thịt, thiên đao vạn quả cũng không đáng tiếc.

Loading...