Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:11:49
Lượt xem: 198

1.

Ta tên là Khương Tự, là công chúa tiền triều.

 

Khi Khương triều bị d/iệt, mẫu hậu giấu ta tronh trong mật thất, tận mắt thấy bà bị l/ăng nh/ục đến ch/ết. 

 

Ta trốn ở sau tường che miệng, không dám phát ra một chút âm thanh. 

 

Mẫu hậu trước khi c.h.ế.t nói cho ta biết, chỉ cần ta kiên trì vài ngày, sẽ có người tới cứu ta, nhưng người ta chờ được cũng là kéo ta vào địa ng/ục ác m/a.

 

Không biết qua bao lâu, mật thất bị người phát hiện, người tới đục mở cửa. 

 

Khi mặt trời chiếu vào, ta vô cùng khó chịu che mắt lại.

 

Đợi thấy rõ người tới, hắn mặc chiến giáp đen, cầm trường k/iếm trong tay, khóe mắt nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.

 

"Công chúa điện hạ, vi thần rốt cục tìm được ngươi..."

 

Thẩm Hoài Nghĩa, trưởng tử của Uy Viễn Đại tướng quân, khi còn bé ta từng gặp qua hắn.

 

Chẳng qua mấy năm trước, phụ thân hắn tham ô tham chiến tư, lại bị bắt vì tội tư thông với kẻ thù bên ngoài, tộc nhân đều bị c.h.é.m đầu.

 

Nhìn hắn sống sờ sờ đứng ở trước mặt ta, ta thoáng giật mình, thoáng qua lại khôi phục như lúc ban đầu.

 

Hắn một tay kéo ta ra khỏi mật thất, mấy ngày không có giọt nước nào, ta đã không còn chút khí lực nào, suýt nữa ngất đi.

 

“Công chúa luôn khinh thường đám người chúng ta, nhưng hôm nay lại rơi vào trong tay ta, thật đúng là ông trời có mắt.”

 

Thẩm Hoài Nghĩa năm đó thỉnh thánh chỉ cầu cưới ta làm thê, lại bị ta nhục nhã trước mặt mọi người, thù này hắn tự nhiên khắc ghi trong lòng.

 

Có câu quân tử báo thù mười năm không muộn, Thẩm Hoài Nghĩa là tới báo thù. 

 

Cả nhà Thẩm gia bị diệt, hắn ủng hộ lập loạn thần tặc tử làm vua, hắn là khai quốc công thần, công lao không thể đo lường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-vong-quoc/chuong-1.html.]

 

Vì thế hắn thỉnh chỉ đưa ta về phủ tướng quân, lại nhốt ta ở hậu viện, ngày ngày vui vẻ, vô danh vô phận.

 

Bên ngoài cũng không biết ta là tiền triều công chúa, chỉ biết ta là sủng thiếp của Thẩm Hoài Nghĩa, chỉ là không biết tiểu thiếp này phạm vào chuyện gì, vì sao luôn mang xiềng xích trên tay?

 

Lúc Thẩm Hoài Nghĩa không ở quý phủ, liền nhốt ta ở trong phòng, phái gia đinh giữ cửa viện, không cho người ngoài đến dò xét. 

 

Vì phòng ngừa ta tự vẫn, lại đem toàn bộ trang trí trong phòng dời đi, chỉ còn lại một cái giường sập, một cái bàn.

Mèo không ăn cá

 

Mỗi lần sau đó, hắn đều ban thưởng một chén canh tránh thai, tự tay đút ta uống xong mới có thể rời đi.

 

Hôm nay chẳng biết vì sao, Thẩm Hoài Nghĩa lại ngủ lại. 

 

Hắn ôm ta vào trong ngực, vùi đầu ở trên vai ta cẩn thận gặm nhấm, giống như muốn hút cốt tủy người, ta bị đau kêu rên một tiếng.

 

“Tuế An thật xinh đẹp, da trắng nõn nà, chạm vào mỏng manh, khiến ta yêu thích không buông tay..."

 

 

Ngón tay của hắn phác họa mặt mày của ta, hai tròng mắt hình như có động tình, ta biết kỳ thật Hoài Nghĩa vẫn luôn ái mộ ta, chẳng qua âm thầm ẩn nhẫn.

 

Mấy ngày nay góc cạnh của ta đã sớm bị hắn mài bằng, thấy tâm tình hắn rất tốt, cổ tay ta bám lên cổ hắn, sóng mắt lưu chuyển như yêu mị câu hồn người, ta ở bên tai hắn ôn nhu gọi tên hắn.

 

"Ân, sau này có thể không mang xiềng xích không?"

 

Thẩm Hoài Nghĩa nhìn vết siết đỏ hồng trên cổ tay ta, đau lòng không thôi. 

 

Hắn đứng dậy phân phó người đưa thuốc đến, cẩn thận bôi thuốc cho ta, sau đó bảo người ta lấy hết xiềng xích đi.

 

“Tuế An, ngày mai ta sẽ dẫn binh tây chinh, nàng ở trong phủ chờ ta trở về.”

 

Hắn nắm tay ta đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, đêm nay hắn ôm ta đi vào giấc ngủ, lúc gần đi trời còn chưa sáng.

 

Lần này hắn cũng không phân phó hạ nhân đưa canh tránh thạ tới, ta biết kế hoạch của ta rốt cục thành công một nửa.

Loading...