Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:19:10
Lượt xem: 219

3.

Chờ khai xuân, Thẩm Hoài Nghĩa hẳn là sẽ hồi kinh.

 

Ta đứng dưới hành lang, ngoài phòng tuyết đọng một mảnh.

 

Trong viện có một gốc hồng mai, ở trong băng thiên tuyết địa này có một ngọn cờ độc đáo, đặc biệt khiến người ta chú ý.

Mèo không ăn cá

 

Bùi Mục Viễn lại lén triệu ta vào cung vài lần, đều bị ta lấy đủ loại lý do từ chối.

 

Cho đến ngày đó, hắn lại len lén lẻn vào phủ tướng quân.

 

Từ sau khi cung biến, ta liền không yên giấc, ngủ cực nông.

 

Nửa đêm, chỉ nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa sổ bị người từ bên ngoài đẩy ra, người nọ trèo cửa sổ đi vào.

 

Ta mạnh mẽ ngồi dậy muốn hướng ra bên ngoài hô to, lại bị hắn mắt tật tay nhanh điểm huyệt đạo, không thể động đậy cũng không lên tiếng được.

 

Dưới ánh trăng, cuối cùng ta cũng thấy rõ người vừa đến.

 

Mùi nước bọt nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, hắn đưa tay vuốt ve mặt ta, mang theo nhớ nhung nồng đậm.

 

“Tuế An, tại sao phải kháng chỉ không tuân theo?”

 

Đuôi mắt ta phiếm hồng, hung tợn nhìn chằm chằm hắn.

 

Trong lòng ta cảm thấy ghê tởm bội phần, người này cả gan làm loạn đến trình độ như thế, nơi này chính là Thẩm phủ, hắn làm sao dám?

 

“Tuế An đang nghĩ gì? Để trẫm đoán xem, là đang nhớ Hoài Nghĩa hay là nam nhân khác?”

 

Hắn xoay mặt ta lại, trong bóng đêm bốn mắt nhìn nhau, hận ý ngập trời trong mắt hiện lên, hắn một lần một lần nói bên tai ta.

 

“Tuế An, ngươi chỉ có thể thuộc về trẫm, đời đời kiếp kiếp đều trốn không thoát. Về sau không được nghĩ đến những người khác, ngay cả Hoài Nghĩa cũng không được.”

 

Ta cố sức chớp chớp mắt, hắn mới hài lòng buông tay ra.

 

Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho ta há to miệng thở hổn hển, không khí lạnh như băng đ.â.m vào n.g.ự.c sinh đau.

 

"Lần sau nếu ngươi không chịu vào cung gặp trẫm, vậy sẽ không đơn giản như hôm nay nữa..."

 

Mặt hắn âm trầm đáng sợ, nếu Thẩm Hoài Nghĩa là một người xấu không hơn không kém, như vậy Bùi Mục Viễn nhất định là ác ma trong địa ngục.

 

Bên dưới bề ngoài ôn nhuận như ngọc, cất giấu một trái tim dơ bẩn xấu xa nhất thế gian.

 

Giờ phút này nghịch ý hắn cũng không phải ý hay, ta nước mắt lưng tròng gật đầu, hai gò má bởi vì thiếu dưỡng khí quá lâu mà ửng đỏ, cả người yếu ớt như liễu trong gió, thập phần khiến người ta thương cảm.

 

Ngày hôm sau Bùi Mục Viễn liền lấy lý do yết kiến Thái hậu, tuyên ta vào cung.

 

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mẫu thân của Bùi Mục Viễn, đó là một nữ nhân cực đẹp. 

 

Chẳng qua cả người ốm yếu, nói mấy câu liền mệt mỏi thở dốc.

 

“Ngươi chính là Khương Tự?”

 

Ta quỳ trên mặt đất, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-vong-quoc/chuong-3.html.]

 

“Quả thật là một mỹ nhân, ai gia nhìn cũng thích.”

 

“Khương Tự thân phận hèn mọn, có thể được Thái hậu ưu ái, là phúc khí của Khương Tự.”

 

Mới vừa nói hai câu, bà liền kịch liệt ho khan, cung nhân vội vàng thay bà thuận khí, hầu hạ bà dùng thuốc, lúc này mới có thể chuyển biến tốt hơn chút ít. 

 

Có lẽ là bởi vì ho khan, sặc đỏ mặt, khí sắc nhìn ngược lại so với trước tốt hơn.

 

“Hiện nay tướng quân đã chinh chiến bên ngoài, ngươi hãy ở lại cung bồi ai gia, ở lại Ngọc Phù cung trước kia đi.”

 

Ta lại dập đầu tạ ơn ân điển của bà, nhìn cung nhân đỡ bag vào tẩm điện, lúc này mới đứng dậy rời đi.

 

Bên ngoài Ngọc Phù cung trồng đầy cây đào, đợi đến giữa tháng tư, trong viện sẽ nở đầy hoa đào, phảng phất như đặt mình trong tiên cảnh.

 

Ở đây hết thảy vẫn như cũ, ngay cả bố trí bên trong cũng là trước kia ta sử dụng, không có chút thay đổi nào, chỉ là lại không thấy người năm ngoái nữa.

 

Bùi Mục Viễn từ phía sau ôm lấy ta, cằm đặt ở đầu vai ta, thanh âm du dương, phảng phất đến từ phía chân trời.

 

“Tuế An, trẫm đều là dựa theo sở thích trước kia của ngươi sai người bố trí..."

 

Cố nén nước mắt trong mắt, gật gật đầu: "Ta rất thích.”

 

Trên bình phong vẽ mẫu đơn, ung dung quý phái, kiều diễm chói mắt, mẫu hậu của ta thích nhất là hoa này, trước kia phụ hoàng ở trong cung trồng rất nhiều, chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười mỹ nhân.

 

Bàn tay thon dài của đế vương vuốt ve mặt ta, cẩn thận phác họa mặt mày của ta. 

 

Trên gấm vóc thêu những đóa mẫu đơn tươi đẹp ướt át, ta nằm ở phía trên, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo quyến rũ động lòng người.

 

Ngay cả hoa mẫu đơn trong kinh thành kia, cũng kém hơn vài phần.

 

Đêm tựa hồ càng sâu, ta nhắm hai mắt lại không muốn tỉnh lại nữa, ta từng nhiều lần ở trong mộng hy vọng, đây hết thảy chỉ là một cơn ác mộng của ta mà thôi.

 

Nhoáng một cái mấy tháng, ta lại một lần nữa ngủ ở tẩm cung của mình. 

 

Người nằm bên cạnh chính là cửu ngũ chí tôn, cũng là cừu nhân diệt tộc chí hận.

 

Ta chống người dậy, nhìn Bùi Mục Viễn đang ngủ say, hận ý trong lòng càng thêm nồng đậm, bàn tay chậm rãi xoa lên n.g.ự.c hắn.

 

Mà người vừa mới còn đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhếch môi cười.

 

“Tuế An là đang muốn g.i.ế.c trẫm sao?”

 

Ta nghe vậy lại cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười, thẳng thắn gật đầu.

 

“ Tim Trẫm ở chỗ này, nếu có cơ hội, Tuế An ngàn vạn lần không nên đ.â.m sai chỗ..."

 

Hắn cười, lại để cho người ta sống lưng rét run.

 

Hắn đem tay của ta đặt ở ngực, ta cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, một đao hạ xuống hắn hẳn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

 

“Được.”

 

Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ tay đ.â.m hắn, vì tộc thân đã mất báo thù.

Loading...