Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Tri Nghi - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:12:23
Lượt xem: 310

28

 

Đầu xuân về sau, kinh thành vẫn là bộ dáng kia, lại giống như thay đổi rất nhiều.

 

Cố Tri Hành nắm quyền, thế cục biến hóa kỳ lạ, trên đường phố luôn có cấm quân xuyên qua, từng nhà trước khi trời tối liền đóng chặt cửa.

 

<

Mỗi mấy ngày là có thể nghe thấy tin tức ai đó bị giết, khi đó mọi người đều cảm thấy bất an, nhất là các đối thủ chính trị của Cố Tri Hành, quả thực đến mức đêm không ngủ được.

 

Bọn họ không gặp được Cố Tri Hành, sẽ tìm lối tắt khác đến tìm cha, nhờ cha thay mặt nộp danh trạng.

 

Cố Tri Hành vội vàng đánh cờ, hắn phải cảnh giác biến số trong triều, còn phải nhìn chằm chằm phiên vương khắp nơi như hổ rình mồi, dứt khoát mượn cớ làm bạn với Thái tử vào ở Đông cung.

 

Ngày xuân một mảnh tường hòa, bên trong sóng ngầm bắt đầu khởi động.

 

Ta có thể hiểu được khát vọng quyền thế của hắn, cừu hận đối với Vệ Đạc, nhưng ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra sự căm thù của hắn đối với ta và nương.

 

Vệ Đạc đã trừ, nhưng lòng ta cũng không thoải mái bao nhiêu.

 

Ta bị kéo vào một thế giới càng thêm chân thật, từ nhỏ cùng nhau lớn lên ca ca mới là hung thủ ba lần bảy lượt đẩy ta vào chỗ chết.

 

Ta sợ hắn lại xuống tay với nương, thu thập đồ đạc chuẩn bị về Hầu phủ trưởng ở.

 

Buổi tối trước khi đi, Cảnh Minh hiếm khi hồi phủ, hắn không nói một lời đứng ở cửa phòng nhìn ta thu dọn đồ đạc.

 

Vì đem kịch làm thật, chúng ta đã thật lâu không nói chuyện. 

 

Hắn nhìn một hồi đi ra ngoài, sắc trời đã tối, ta nghĩ hắn sẽ không trở lại, liền bảo Thu Thực khóa cửa viện.

 

Sau khi thổi đèn lên giường, trong đầu ta tính toán phương pháp phá giải cục diện hiện tại, bên cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng, hai chân Cảnh Minh nhẹ nhàng đáp xuống , trực tiếp đi về phía giường.

 

Ta hỏi, "Đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?

 

Vừa rồi tôi dẫn người của Cố Tri Hành đi, hiện tại không ai giám sát chúng ta.

 

Hắn vẫn mặc y phục nằm bên cạnh, quay về phía ta hơi thở nóng hổi phả thẳng vào cổ ta ngứa ngáy như bị cọ xát. 

 

Ta quay lại một cách khó chịu và quay lưng lại. 

 

Thay vào đó, hắn nghiêng người về phía trước và đặt tay lên tay ta.

 

Trong đêm xuân yên tĩnh, ngón tay hắn chậm rãi ma sát mu bàn tay ta, giống như là trấn an trẻ con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tri-nghi/chuong-28.html.]

 

Hắn mang theo giọng mũi nồng đậm nói, "Tri Nghi, ta rất nhớ ngươi.”

 

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như là đám mây trôi nổi trên bầu trời, thật lâu cũng không tìm thấy cảm giác không trọng lượng trên mặt đất.

 

“Cảnh Minh.”

 

Hắn ừ một tiếng, ta nói, "Chờ tất cả kết thúc, ta muốn sống thật tốt với ngươi .”

 

Qua một hồi lâu, hắn cúi đầu nói tiếng được . 

 

Hốc mắt của ta dần đỏ lên, mặc kệ kiếp trước kiếp này, ta muốn cũng chỉ là một cuộc sống an ổn, hết lần này tới lần khác người càng yêu cầu xa vời cái gì, càng không chiếm được cái gì.

 

Áo xuân mỏng, ta có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể cách lớp vải truyền đến, còn có hơi thở thong thả vững vàng bên tai.

 

Ngón tay của hắn có vết chai, xẹt qua mu bàn tay có cảm giác ma sát, vừa tới một hồi, làm cho đêm nay càng thêm động lòng người.

 

“Ngủ đi, đêm nay ta ở bên ngươi”.

 

Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.

Mèo không ăn cá

 

Nương thấy ta hồi Hầu phủ rất vui vẻ, nàng nói sau khi Chiêu Dương tiến cung, cũng không có ai nói chuyện với nàng, ta tới vừa vặn, về sau sẽ không buồn chán.

 

Thời gian trôi qua không gợn sóng, ban ngày dần dài, giờ Dậu cũng không thấy trời tối. 

 

Trời chiều bao phủ nửa vách tường kinh thành, thế nhân tầm thường, duy chỉ có thể cùng hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này.

 

Một đêm nọ ta ngủ sớm, mơ hồ cảm thấy bên giường có người, một tay đang vuốt tóc trên trán tôi, động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, như là sợ đánh thức ta.

 

Mới đầu ta tưởng là Cảnh Minh, sau lại nghĩ đến ta là ở Hầu phủ, buồn ngủ một chút hoàn toàn không còn. 

 

Trong bóng tối khứu giác vô cùng nhạy bén, là Cố Tri Hành.

 

Ta nhắm mắt lại, nhưng ta có thể cảm thấy hắn đang nhìn ta.

 

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của ta, tay chậm rãi chuyển qua cổ, đang lúc ta chuẩn bị ngồi dậy, hai tay kia dời đi.

 

Hắn thở dài hết sức mờ mịt, "Tại sao muội lại là nữ nhi của bà ấy?”

 

 

Chờ Cố Tri Hành đi rồi, ta toát mồ hôi lạnh, để Thu Thực thắp hết đèn lên, ánh nến chiếu khắp phòng mới cảm thấy an toàn.

 

Cố Tri Hành điên rồi, không, hắn chính là một người điên!

Loading...