Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Tri Nghi - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-07-21 21:17:35
Lượt xem: 441

20) Tâm

 

Ngoài cửa hai nhóm người giương cung bạt kiếm.

 

Cảnh Minh dẫn theo hơn mười người cẩm y, trường kiếm trong tay đều đã ra khỏi vỏ.

 

Hắn thấy ta an toàn đi ra, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng, giơ tay ý bảo người phía sau tạm dừng hành động.

 

“Cảnh phó sai sứ hàn xá quang lâm, không biết có việc gì?”

 

Vệ Đạc chẳng biết lúc nào xuất hiện ở cửa, Cảnh Minh ôm quyền hành lễ với hắn, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.

 

"Nghe nói Tả tướng mời phu nhân ta qua phủ làm khách, vi thần cũng muốn xin một ly rượu ngon. Chỉ là không rõ thuộc hạ của đại nhân vì sao ngăn cản vi thần.”

 

Vệ Đạc liếc cấp dưới một cái, như cười như không nói.

 

"Mắt chó không biết Thái Sơn, mong Cảnh phó sai khiến đừng trách tội.”

 

Cảnh Minh không muốn dây dưa với hắn quá nhiều, sau khi nói tiếng cáo từ đỡ ta lên xe ngựa, tự mình cũng chui vào.

 

Bánh xe nghiền qua đường bùn đất "xào xạc" rung động, trong xe an tĩnh, bên tai ta thủy chung quanh quẩn câu "Tri Nghi, cẩn thận ca ca của ngươi" của Vệ Đạc.

 

Vệ Đạc nói không phải hắn đẩy ta rơi xuống nước, cảnh tượng hai lần rơi xuống nước chậm rãi chồng lên nhau, sau khi kéo tơ lột kén, thủy chung có bóng dáng một người.

 

Một người mà tôi không dám và không muốn nghi ngờ.

 

Bàn tay đặt lên một bàn tay ấm áp, ta nhìn về phía chủ nhân của nó, trong mắt hắn có lo lắng cùng an ủi, còn có một tia thủy triều ngầm lưu động.

 

Ta lặng lẽ rút tay về, quay đầu đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

 

Khi xe ngựa đi vào ngã rẽ, ta nói, "Ta muốn về Hầu phủ

 

Cảnh Minh phân phó mã phu quay hướng, một đường đưa đến trước cửa chính phủ Tuyên Bình Hầu, Phó Đồng thấy thế chạy vào thông báo.

 

Hắn cũng xuống xe ngựa, giơ tay cởi lệnh bài màu đồng bên hông đưa tới.

 

“Ta biết tâm tình ngươi hiện tại không tốt, không bằng ở Hầu phủ một thời gian, hảo hảo bồi Hầu gia cùng phu nhân. Nếu gặp phải chuyện khó giải quyết, tùy thời có thể sai người tới tìm ta.”

 

Ta ừ một tiếng, khóe miệng đã không còn tươi cười nữa, chỉ dặn dò hắn khi trở về phải cẩn thận.

 

Mới vừa lên thềm đá, người sau lưng hô một tiếng "Tri Nghi".

 

Ta quay đầu nhìn Cảnh Minh, hắn đứng ở chỗ đèn đuốc thưa thớt, xiêm y màu đen có lấp lánh sao hỏa.

 

Khoảng cách giữa chúng ta không tới một trượng.

 

Khi ánh trăng m.ô.n.g lung tầm mắt, trong đầu ta hiện lên một ít hình ảnh vỡ nát, hoảng hốt nhìn thấy hai đạo thân ảnh "thả mình" dưới nước.

 

Giống như từng có người hai lần nắm lấy tay ta, cố gắng nâng ta lên khỏi đáy nước.

 

Khi đó nước sông không ngừng xâm nhập hốc mắt, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lưng mơ hồ, vầng mặt trời bao phủ bóng lưng duy nhất.

 

Bóng lưng kia mơ hồ phù hợp với người trước mặt, giờ khắc này, nụ cười của Cảnh Minh che cả ánh trăng.

 

"Ta muốn nói cho biết, ta vĩnh viễn sẽ ở bên ngươi “.

 

Trái tim bỗng dưng "Đinh" một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tri-nghi/chuong-20.html.]

 

Ta vội vàng xoay người vào phủ, một đường chớp mắt bức lui nước mắt tuôn ra, đem một mặt yếu ớt nặng nề bao lấy.

 

Đêm đầu tháng bảy khô nóng, Cố Tri Hành mặc áo mỏng màu lam, mũ ngọc buộc tóc đen, tôn lên công tử độc nhất vô nhị.

 

Lúc ta gõ cửa, hắn có chút kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên ý cười.

 

"Đã trễ thế này, sao muội lại tới đây?"

Mèo không ăn cá

 

Ta đánh giá bài trí thư phòng, vừa đi vào trong, ngồi ở trên ghế đối diện hắn, cười nói.

 

"Ban ngày ở trong cung nhìn thấy ca ca, có mấy lời không tiện hỏi. Hôm nay ở nhà mình, chung quy sẽ không có những cố kỵ này.”

 

Cố Tri Hành thu dọn mấy xấp công văn trước bàn, lại bưng bánh bao nếp bên ngoài tới trước mặt ta.

 

"Này, vừa rồi nương sai người đưa tới, ta biết muội thích ăn mấy thứ này.”

 

Ta cầm một cái nếm thử, miệng lưỡi không rõ hỏi.

 

"Ca ca hôm nay vì sao đi Văn Đức điện?”

 

“Có người cho Thiếu Phó mượn nợ trong dân gian, Thánh Thượng cố ý thay hắn, triệu mấy người chúng ta đi thương thảo người dự tuyển.”

 

Ta nghe hắn đọc xong mấy cái tên, lại cười hỏi ý kiến của hắn, liên tục phụ họa nói.

 

"Chuyện triều đình ta cũng không hiểu, thánh thượng nhất định có thể phán quyết người thích hợp. Nếu ca ca muốn tiến cử, có thể tránh Trương Học Sĩ.”

 

Cố Tri Hành nhướng mày, "Vì sao?”

 

Bởi vì hắn là người của Vệ Đạc.

 

“Ta nghe phu nhân khác nói, hậu viện của hắn cũng hỏng bét, sợ hắn ngày sau gây phiền toái cho huynh. "

 

Ta đẩy bánh qua, ý bảo hắn cũng nếm thử một cái, vừa nói.

 

" Bất quá, ca ca nhìn người chưa bao giờ phạm sai lầm, ta tin tưởng ánh mắt của huynh.”

 

Cố Tri Hành lắc đầu cự tuyệt ý tốt của ta

 

"Ta đã ăn một cái rồi, huống hồ, trước giờ ta không thích ăn đồ ngọt.”

 

Tán gẫu một hồi, ta đứng dậy cáo từ, lúc đi tới cạnh cửa, đột nhiên nhớ tới bánh sữa kẹp hoa đã lâu không ăn, nghiêng đầu hỏi Cố Tri Hành, 

 

"Ca, ca còn nhớ bánh sữa kẹp hoa ở cửa hàng Vương gia ở cổng thành không?"

 

Cố Tri Hành đặt bút xuống, "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

 

“Nghĩ đã lâu không ăn, bánh sữa còn ngọt hơn cả thanh đoàn, lần sau ta mang đến.”

 

Cố Tri Hành gật đầu, cười yếu ớt.

 

"Được, nhưng bánh sữa này hơi ngọt, không được tham ăn.”

 

“Biết rồi, ca ca đi ngủ sớm đi, đừng làm hỏng mắt.”

 

Thời khắc đóng cửa lại, bóng tối hoàn toàn bao phủ thân ảnh của ta, mỗi bước đi, tâm liền nặng nề một phần.

 

Bánh sữa kẹp hoa, cửa hàng Vương gia qua hai năm mới có thể làm ra.

Loading...