Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Tri Nghi - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-21 21:17:01
Lượt xem: 459

(19) Sự thật

 

Lĩnh phong hào muốn vào cung tạ ơn.

 

Ngày đó ta đi theo cung nữ đến cung điện của 

 

Thái hậu, mái hiên cao vút nâng mặt trời mới mọc, một bộ cảnh tượng khí phái.

 

Chiêu Dương cúi xuống vai thái hậu làm nũng, tinh mắt nhìn thấy người tới, vui vẻ nói, "Cố tỷ tỷ.

 

Thái hậu điểm điểm trán Chiêu Dương, khi nhìn ta khôi phục bộ dáng uy nghiêm.

 

Ta cúi đầu hết sức cung kính, cẩn thận trả lời câu hỏi của bà ấy, cuối cùng nghe thấy bà ấy thở dài.

 

"Đúng là một đứa trẻ ngoan, khó trách Chiêu Dương ở bên tai ta nhắc ngươi rất lâu."

 

Đợi chừng một nén nhang, trên mặt thái hậu hiện ra vẻ mệt mỏi, ta hiểu ý đứng dậy cáo lui.

 

Ra khỏi cung điện không lâu, đụng phải Cố Tri Hành từ Văn Đức điện đi ra, hắn dừng bước, chờ ta đi qua mới cười nói.

 

"Nghe nói muội được phong cáo mệnh, ta còn chưa kịp chúc mừng muội, hôm nay đã gặp rồi.”

 

“Ca, huynh cũng muốn trêu ghẹo ta.”

 

Ta cùng hắn một đường đi, một bên hỏi thăm tình huống của cha mẹ, ngại tường cung có tai, ăn ý không nói chuyện có liên quan đến triều đình, chỉ tán gẫu chút việc nhà.

 

“Cố tỷ tỷ!”

 

Chiêu Dương đuổi theo sau thở hồng hộc, hai con mắt sáng ngời.

 

"Mẫu hậu nói năm ngày sau là sinh nhật của ta, muốn mở tiệc trong cung, tỷ có thể sớm vào cung cùng ta không?"

 

Ta cười đồng ý, nàng mới chú ý tới Cố Tri Hành, giọng nói chợt nhỏ đi rất nhiều, "Vị này là?”

 

Ta giới thiệu cho hai người một phen, Cố Tri Hành nở nụ cười lễ phép xa cách.

 

"Vi thần bái kiến công chúa điện hạ.”

 

Mặt Chiêu Dương ửng đỏ, ta quá quen thuộc với sự thẹn thùng của thiếu nữ.

Mèo không ăn cá

 

Cố Tri Hành quả thật rất đẹp trai, nhưng hắn đã đính hôn với Tôn tỷ, tuyệt đối không thể có liên quan đến Chiêu Dương.

 

Ta ở trong lòng thở dài, Tôn tỷ tỷ vừa ra hiếu kỳ, mẫu thân vì bệnh triền miên giường lại mất, ba năm lại ba năm, không biết phí thời gian bao nhiêu năm tháng.

 

Mẫu thân qua đời, đả kích đối với nàng rất lớn, một trận gió lạnh liền thổi ngã. 

 

Lần trước ta đi thăm nàng, sắc mặt không như thường ngày hồng nhuận, trước mắt phiếm ô xanh, không biết là mệt mỏi hay là khóc.

 

Xuất cung tạm biệt Cố Tri Hành, ta vừa lên xe ngựa, thân tín của Vệ Đạc xuất hiện trước ngựa, lạnh mặt nói.

 

"Cảnh phu nhân, đại nhân nhà ta cho mời.”

 

Nên tới vẫn là tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tri-nghi/chuong-19.html.]

Ta có một loại trực giác, lúc này hắn sẽ không thương tổn ta, nhưng vẫn phái một người đi báo Cảnh Minh, lưu lại hai gã thị vệ công phu tương đối cao cùng đi.

 

Xe ngựa chạy về phía một tòa nhà hẻo lánh ở kinh thành, Vệ Đạc ở chòi nghỉ mát pha trà, hơi nước đằng đằng không che được khuôn mặt kinh diễm kia.

 

Ta ngồi ở đối diện hắn trên chiếu, sống lại tới nay, đây là chúng ta lần đầu tiên tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ.

 

Đã từng đầy bụng oán hận cùng căm hận, đến giờ phút này chỉ còn lại trầm mặc.

 

Lúc nước sôi, hắn rót hai chén trà, đem một chén bạch ngọc đẩy tới trước mặt ta.

 

Hắn nói, "Tri Nghi, muội thay đổi rất nhiều.”

 

Ta châm chọc nói, "Nếu không thay đổi, chỉ sợ lại trở thành vong hồn dưới tay của Vệ đại nhân.

 

Vệ Đạc trầm mặc một hồi lâu.

 

"Kiếp trước là ta có lỗi với muội, sau đó ta gặp nạn sống lại, chuyện đầu tiên là rút hôn sự với muội. Vốn nghĩ không có ta, muội sẽ không có những chuyện phiền lòng này nữa.”

 

Ta trào phúng nói, "Phải, thế giới này không nên có ngươi.”

 

Sắc mặt Vệ Đạc không thay đổi, tiếp tục nói.

 

"Những năm gần đây ta ở quan trường gặp phải một ít trở ngại, bộ hạ bí mật mất đi rất nhiều, liền đoán là có người quen thuộc với ta cũng sống lại. Chuyện Chiêu Dương, ta chỉ nói với ngươi. Ta biết, ngày từ hôn ngươi cũng đã tới.”

 

Ta không nói nữa, Vệ Đạc thở dài một tiếng.

 

"Kiếp trước sai lầm lớn nhất của ta chính là c.h.é.m tay Xuân Hoa, đó là bởi vì ngươi cùng nàng động ý niệm không nên có. Nếu muốn hại người khác, phải chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu hậu quả.”

 

“Du thuyền ngày đó, ta có việc gấp vẫn chưa lên thuyền, về sau mới biết muội rơi vào trong nước hương tiêu ngọc vẫn.”

 

Ta cười lạnh dưới đáy lòng, Vệ Đạc làm người âm hiểm xảo trá, giảo biện quả thực là thuận lý thành chương .

 

Nước trà để nguội, trong chén ngưng tụ thành màu hổ phách.

 

Ta không có tâm tư uống, trả lời.

 

"Vệ đại nhân nói những thứ này là có ý gì? Kéo một ít lý do đường hoàng có thể lừa mình dối người an tâm sao? Theo ta thấy, nhiều hơn nữa vải che mặt cũng ngăn không được một trái tim mục nát. Giết hại trung lương, khi nhục huynh tẩu, bất nhân bất nghĩa ngươi chiếm hết, làm sao có thể mặt mũi cùng ta đàm luận gánh vác hậu quả?"

 

“Tri Nghi, mặc kệ muội tin hay không, ta vẫn coi muội như muội muội.”

 

Vệ Đạc nhìn thẳng ta, gằn từng chữ.

 

"Muội hai lần rơi xuống nước đều không phải do ta làm. Chỉ là muội bị cừu hận che mắt, không thấy rõ chân tướng sự thật.”

 

Khoảnh khắc đó ta tỉnh táo lại, chất vấn: 

 

"Chân tướng là gì, là ngươi lại muốn đổ nước bẩn vào người khác sao?"

 

Vệ Đạc uống một hơi cạn sạch trà trong chén, cụp mắt nhìn chén trà trống không, giống như đang nhớ lại quá khứ.

 

"Sau khi ngươi rời đi, trong kinh lại xảy ra rất nhiều chuyện.”

 

Lúc đó sắc trời sắp tối, lúc ta rời đi, hắn chợt nói một câu.

 

“Tri Nghi, cẩn thận ca ca muội.”

Loading...