Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Dĩ Hà - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:53:07
Lượt xem: 566

Tôi không hỏi gì mà ngồi xổm xuống trước mặt Cố Dĩ Hà. Nhẹ nhàng vén tay áo cậu ấy lên, lấy thuốc mỡ từ trong túi đồng phục ra và nhẹ nhàng bôi lên cánh tay cậu ấy.

 

“Bác sĩ của trường nói, cái này là để thúc đẩy tuần hoàn m.á.u và loại bỏ tình trạng ứ máu.” Tôi bôi thuốc mỡ lên một chỗ rồi đưa cho cậu ấy.

 

Không khí tràn ngập mùi thuốc mỡ, khiến người ta khó mở mắt.

 

Cố Dĩ Hà nhìn thuốc bôi hồi lâu, sau đó đưa tay nhận lấy thuốc trong tay tôi.

 

Khi cậu ấy nhìn tôi lần nữa, đôi mắt cậu ấy ngoại trừ sự kiêu ngạo thường thấy còn hơi sáng lên nữa.

 

Tôi tưởng cậu ấy muốn cảm ơn tôi nhưng cậu ấy lại nói: “Giang Giang, cậu có muốn ra nước ngoài không?”

 

Một câu hỏi không đầu không đuôi.

 

Nhưng tôi có thể trả lời mà không cần suy nghĩ gì cả.

 

“Không muốn.”

 

Tôi không dám nghĩ đến điều đó, tôi cũng không có quyền nghĩ đến điều đó.

 

“Ba cậu muốn cậu ra nước ngoài à?” Tôi vô thức hỏi Cố Dĩ Hà.

 

Có lẽ đây là lý do khiến cậu ấy không vui nhưng tôi lại hỏi cậu ấy một cách vụng về và thận trọng.

 

Tôi không giỏi tâm sự.

 

Quả nhiên, đôi mắt vừa sáng lên của cậu lại tối sầm đi.

 

“Vậy cậu muốn đi đâu?” Cậu ấy nhìn tôi, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

 

“Thủ đô.” Tôi chớp mắt. Câu trả lời này không cần phải suy nghĩ gì cả: “Đại học Thủ đô.”

 

Đây là hy vọng của bố mẹ tôi, tôi đã nghĩ đến từ mấy năm trước, tôi không được để họ thất vọng lần nữa.

 

Cố Dĩ Hà sửng sốt một chút, cười nhẹ: “Biết ngay mà.”

 

Biết ngay cái gì cơ?

 

Tôi chưa bao giờ nói với ai rằng tôi muốn vào Đại học Thủ đô.

 

“Được.” Cậu ấy nói thêm: “Vậy thì vào Đại học Thủ đô đi.”

 

Tôi gật đầu, mỉm cười với cậu ấy và nói: “Được.”

 

Tâm trạng Cố Dĩ Hà dường như đã tốt hơn rất nhiều, tôi muốn đứng dậy trở về phòng học, nhưng vừa định đứng dậy lại phát hiện chân mình tê rần.

 

Một cơn gió thổi qua, trọng tâm của tôi không ổn định, tôi trực tiếp té vào vòng tay Cố Dĩ Hà.

 

Tôi đặt cả hai tay lên n.g.ự.c Cố Dĩ Hà và có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim hơi nhanh của cậu ấy.

 

Tôi nhất thời không biết phải làm sao, chân tay luống cuống, lại một lần nữa ngã vào trong lồng n.g.ự.c Cố Dĩ Hà.

 

Hai tay Cố Dĩ Hà đỡ lấy tôi, ánh mắt lóe lên tia sáng mà tôi chưa từng thấy, khóe miệng hơi nhếch lên cười ranh mãnh, hai bên má ẩn hiện hai lúm đồng tiền nhỏ.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Vẻ ngang ngược khó thuần thường ngày của Cố Dĩ Hà hiện rõ trong mắt, như thể mọi thứ đều nằm trong tay cậu ấy.

 

Giọng nói của Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng vang lên trong không khí: “Giang Giang, em có muốn yêu sớm không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-di-ha/7.html.]

8.

 

Hôm đó tôi che mặt bỏ chạy.

 

Dù biết Cố Dĩ Hà chỉ nói đùa nhưng mấy ngày nay tôi vẫn không thể hòa hợp bình thường với cậu ấy được.

 

Điểm giữa kỳ của học kỳ này sẽ được công bố vào ngày hôm nay.

 

Lần phát điểm này khác với những lần trước, tôi muốn biết kết quả của Cố Dĩ Hà hơn.

 

Khi lớp phó học tập lấy phiếu điểm từ phòng giáo viên và dán lên tường, tôi cũng chen vào như tất cả các bạn trong lớp.

 

Tôi chưa bao giờ tham gia một sự kiện náo nhiệt như vậy trước đây nên không có kinh nghiệm mà bị đẩy ra bên ngoài.

 

Máy trợ thính trên tai tôi suýt bị người bên cạnh làm rớt. Vừa đưa tay ra chỉnh lại thì tôi đã thấy một bàn tay vươn ra từ phía sau.

 

“Làm phiền một chút.” Giọng Cố Dĩ Hà từ phía sau truyền đến, đặc biệt rõ ràng giữa tiếng ồn ào, giống như một dòng suối trong vắt đang chậm rãi chảy vào trong thung lũng với vô số âm vang.

 

Khi tôi nghĩ về những gì giọng nói này đã hỏi tôi ngày hôm đó, mặt tôi nhanh chóng nóng lên.

 

Bạn cùng lớp trước mặt tôi ngoan ngoãn tránh ra sau khi Cố Dĩ Hà nói.

 

Cố Dĩ Hà từ phía sau tôi đi tới phía trước, một tay cầm quả bóng rổ, xé phiếu điểm trên tường xuống.

 

“Tôi, chúng tôi còn chưa xem…” Có bạn học lặng lẽ phản đối.

 

Cố Dĩ Hà nhìn bạn học đó, nhướng mày: “Vậy thì sao?”

 

Bầu không khó đột nhiên trở nên lạnh lẽo, như thể cậu ấy có thể đập quả bóng ra khỏi tay mình bất cứ lúc nào.

 

Lớp phó học tập vội vàng tới ứng cứu: “Để tôi lấy cái khác.”

 

Những bạn học khác chưa xem kết quả của mình cũng không dám nói một lời.

 

Cố Dĩ Hà cầm phiếu điểm đi tới trước mặt tôi, đặt vào tay tôi: “Cái này có cái gì hay đâu?”

 

Nói xong, cậu ấy ném quả bóng rổ cho một nam sinh ngồi ở ghế sau rồi ngồi xuống chỗ của mình.

 

Tôi nhanh chóng ngồi lại bàn với tờ phiếu điểm.

 

Đúng như dự đoán, điểm số của Cố Dĩ Hà lại tăng vọt, hiện tại cậu ấy đã lọt vào top 100.

 

Tôi ngước lên vui vẻ muốn báo tin vui cho Cố Dĩ Hà nhưng lại thấy cậu ấy cầm bình nước trên bàn của tôi rồi đưa vào miệng uống một ngụm.

 

“Đó là bình nước của tôi...” Tôi nói chậm rãi.

 

Cố Dĩ Hà đậy chiếc bình lại, đặt lại vào chỗ tôi: “Tôi không có chạm miệng vào.”

 

Tôi biết, nhưng tôi đã uống rồi mà.

 

Tôi nhìn cậu ấy và không biết phải nói gì.

 

Cố Dĩ Hà nghiêng người nói: “Sao? Tôi không uống được à?”

 

Khuôn mặt vốn đã trở lại bình thường của tôi bỗng đỏ bừng trở lại.

 

Không phải là cậu ấy không thể uống.

 

 

Loading...