Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cố Dĩ Hà - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:59:47
Lượt xem: 541

Trước đây, khi Cố Dĩ Hà đi tập thể dục về, cậu ấy thường bảo tôi chạy qua nửa khuôn viên trường để mua nước cho cậu ấy.

 

Đây là lần đầu tiên uống nước của tôi.

 

Và chưa có ai từng uống nước của tôi, chưa có ai thân thiết với tôi đến thế.

 

“Hửm?”

 

Tôi định thần lại, mặt nóng bừng: “Không, không.”

 

Tôi không dám nhìn anh, nghiêng người nhìn thấy phiếu điểm trên bàn, lúc này mới nhớ ra mình định nói gì.

 

“Cậu, thành tích của cậu đã tiến bộ rất nhiều.” Tôi cố gắng nói rõ ràng.

 

Cố Dĩ Hà cũng liếc nhìn phiếu điểm trên bàn tôi: “Em chen lấn để xem kết quả của tôi à?”

 

Tôi mỉm cười với cậu ấy và nói: “Ừ.”

 

Bởi vì tôi kèm cặp cậu ấy nên sự cải thiện về điểm số của cậu ấy mang lại cho tôi cảm giác thành tựu lớn hơn so với sự tiến bộ của tôi trong các kỳ thi.

 

Vành tai Cố Dĩ Hà có chút hồng hồng, quay đầu ngồi thẳng dậy: “Trẻ con.”

 

Tôi mang máy trợ thính nên đôi khi thính giác của tôi cũng rất nhạy, chưa kể cậu ấy còn ngồi bên phải tôi.

 

Máy trợ thính đã thành công bắt lại ba chữ này của Cố Dĩ Hà.

 

“Xì...” Tôi đưa tay lên miệng và cười.

 

Cậu ấy còn giống một đứa trẻ con hơn.

 

Ba của Cố Dĩ Hà quả thực là một ông chủ lớn.

 

Tôi nhìn chiếc xe đậu ở cổng trường, dù chưa từng nhìn thấy nhưng tôi có thể biết đó là một chiếc xe đắt tiền.

 

Quả nhiên, Lục Uyển Uyển kéo tay áo tôi: “Giang Giang, nhìn chiếc xe kia kìa, siêu đắt.”

 

Vấn đề này, tôi không nghi ngờ gì về lời nói của Lục Uyển Uyển.

 

Có người từ trên xe bước xuống đi về phía sau chúng tôi, dừng lại ở bên cạnh Cố Dĩ Hà: “Cậu chủ.”

 

Tôi ngạc nhiên vì trong giọng nói của anh ta không có nhiều sự cung kính.

 

“Đừng làm phiền tôi, tôi không đồng ý.” Cố Dĩ Hà khoác áo khoác lên vai rồi bước đi trước khi người đàn ông kịp nói thêm lời nào.

 

Anh ấy đi đến trước mặt chúng tôi rồi quay lại nhìn tôi: “Em không về nhà à?”

 

“Về.” Tôi buột miệng nói, sau đó dưới ánh mắt của Cố Dĩ Hà, tôi kéo Lục Uyển Uyển tiếp tục đi về phía trước.

 

Lục Uyển Uyển lặng lẽ quay lại nhìn tôi, làm mặt quỷ nửa ngày rồi mới đi tới.

 

Cô ấy nói với tôi: “Mình bảo mà, cậu ta muốn đưa cậu về nhà!”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Mặt tôi chợt nóng bừng, tôi nhẹ nhàng siết chặt bàn tay đang nắm tay của Lục Uyển Uyển ra hiệu cho cô ấy đừng nói nhảm nữa.

 

Lần này Cố Dĩ Hà không đi cách xa chúng tôi như lần trước.

 

Cậu ấy đi sau chúng tôi hai bước, chậm rãi theo sau chúng tôi.

 

Không biết lời nói của Lục Uyển Uyển có bị cậu ấy nghe thấy hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-di-ha/8.html.]

 

Tôi cúi đầu nhìn thấy bóng Cố Dĩ Hà đổ trên mặt đất dưới chân tôi, như là cam tâm tình nguyện theo phía sau tôi.

 

Tôi nhẹ nhàng cong môi và chợt tha thứ cho Cố Dĩ Hà về tất cả những điều nhỏ nhặt cậu ấy đã làm với tôi trước đây.

 

9.

 

Lục Uyển Uyển nói rằng quan hệ giữa Cố Dĩ Hà và gia đình không tốt. Cậu ấy được bà ngoại nuôi dưỡng và được ba mình đưa về trong những năm gần đây.

 

“Mẹ cậu ấy đâu?” Tôi và Lục Uyển Uyển cùng nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng xóa.

 

“Mình không biết. Hình như đã chết, còn có tin đồn là bỏ đi rồi.” Lục Uyển Uyển sau đó lại nói thêm: “Lúc cậu ấy mới năm tuổi, nói ra cũng thật đáng thương.”

 

Là rất đáng thương.

 

Từ khi biết được điều này, tôi đã đối xử với Cố Dĩ Hà tốt hơn.

 

Trong giờ nghỉ trưa, cậu ấy đặt hai cuốn sách lên cửa sổ để che nắng, nhưng bệ cửa sổ hơi hẹp, hai cuốn sách cũng không mỏng nên lung lay hai lần rồi chúng rơi xuống, đập vào đầu Cố Dĩ Hà.

 

Tôi sửng sốt và nhanh chóng đi nhặt cuốn sách lên.

 

Tay vừa chạm vào cuốn sách thì đã bị tay Cố Dĩ Hà tóm lấy.

 

Lòng bàn tay cậu ấy nóng đến đáng sợ.

 

Anh mở mắt ra và nhận ra đó là tôi. Sự tức giận trong mắt cậu ấy lóe lên rồi mới buông tay tôi ra.

 

Lúc đầu tôi hơi ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy đôi môi hơi trắng của Cố Dĩ Hà, tôi không còn thời gian để ngượng ngùng nữa.

 

Tôi đưa tay ra chạm vào trán cậu ấy.

 

Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy bị sốt.

 

“Cậu, sốt rồi.” Nhìn Cố Dĩ Hà lại nhắm mắt lại, tôi kéo góc áo cậu ấy.

 

Cố Dĩ Hà mở mắt ra nhìn tôi, mắt cậu ấy hơi đỏ vì sốt.

 

“Ừ.” Cố Dĩ Hà không quan tâm.

 

Tôi có chút lo lắng: “Đến phòng y tế.”

 

Không biết là do tôi quá lo lắng đến độ không thể nói rõ ràng, hay là do Cố Dĩ Hà chưa tỉnh táo lại. Cậu ấy sửng sốt trong chốc lát.

 

Một lúc sau, Cố Dĩ Hà ngẩng đầu lên, với lấy bình nước của tôi và uống hai ngụm nước.

 

Kể từ lần trước tôi đồng ý, Cố Dĩ Hà chưa bao giờ tự mình đi mua nước nữa.

 

“Chỉ cần uống thêm nước là ổn thôi.” Cố Dĩ Hà đậy nắp và đặt nó trở lại bàn.

 

Không thể.

 

Không thể!

 

Tôi túm lấy tay áo Cố Dĩ Hà, lắc đầu mạnh mẽ: “Đến phòng y tế đi!”

 

Vừa nói tôi vừa đứng dậy.

 

Tôi nắm lấy bàn tay nóng hổi của Cố Dĩ Hà, cố gắng kéo cậu ấy lên, nhưng kéo hai lần cũng không thể kéo lên được.

 

Loading...