Có Câu Chuyện Nào Ngược Tả Tơi Nhưng Vẫn Không Buông Xuống Được Không? - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:55:15
Lượt xem: 178

8.

Vài ngày sau, tôi quay lại ngôi nhà cũ của mình để dọn đồ đạc.

Tình cờ lại nhìn thấy Lâm Tự đang đứng ở cửa khu nhà tôi.

Trước tòa nhà xập xệ, chiếc áo phông trắng của anh ấy đặc biệt dễ thấy.

Đã lâu không gặp, mái tóc của anh ấy đã dài ra, bộ râu cũng không buồn cạo.

Anh chàng đẹp trai tươi tắn trước kia bỗng chốc trông như già đi vài tuổi vì lý do nào đó.

Lương Tiêu ngồi ở ghế lái, ngón trỏ gõ hai cái lên vô lăng. "Mười phút phải thu xếp xong."

Tôi đáp ứng rồi nhanh chóng ra khỏi xe.

Khi tôi đứng trước mặt Lâm Tự, lưng tôi thẳng tắp như thể tôi sẽ ngã quỵ ngay khi tôi thả lỏng.

Mắt anh ấy sáng rực lên, không do dự mà bước đến ôm tôi vào lòng.

Tôi thoáng thấy khuôn mặt u ám của Lương Tiêu qua cửa sổ xe, tôi vội đẩy Lâm Tự ra.

"Đừng như vậy, tôi sắp kết hôn rồi."

Lâm Tự bị đẩy ra bỗng có chút thất thần, hai mắt đỏ hoe, anh đã trở về được vài ngày, hẳn là đã biết tin.

Giọng anh nghẹn ngào hỏi tôi. "Là nói dối thôi phải không? Làm sao em có thể làm vậy? Chúng ta không phải đã đồng ý kết hôn sao?"

Tôi lặng lẽ nhìn xuống mũi chân của mình.

Đến tận bây giờ, Lâm Tự vẫn không biết ai đã ra lệnh bắt cóc anh ở nước ngoài.

Anh buồn bã hỏi lại, "Tại sao?"

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra một lý do.

"Khi trời mưa, tôi không muốn phải đi xe đạp cùng anh nữa."

Lâm Tự sửng sốt.

Anh ấy quay đầu nhìn đi chỗ khác, đôi tay buông thõng hai bên.

Anh đã tận mắt nhìn thấy Lương Tiêu lái chiếc Cullinan đến đón Đào Đào, ngay cả chiếc ô màu đen mà anh ta đưa cho tôi cũng trị giá hơn 10 vạn tệ.

"Xin lỗi vì không thể cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Sau khi cân nhắc một lúc, anh ấy nhìn tôi chăm chú một lần cuối rồi quay người rời đi.

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, trực tiếp đi lên lầu.

Chậu ngô đồng được đặt ngoài ban công.

Là Lâm Tự đã đưa cho tôi.

Lúc đó, tôi mới đến thành phố này, không quen thuộc với bất cứ thứ gì.

Chỉ vỏn vẹn có 5.000 tệ trong người lại còn bị móc túi mất.

Trong khoảng thời gian khó khăn nhất, tôi thậm chí đã phải xin nằm ngủ 2 đêm ở ngoài sảnh bệnh viện.

Chính Lâm Tự đã giúp tôi.

Anh ấy giúp tôi thuê nhà, giúp tôi nộp hồ sơ xin việc, động viên tôi sống thật tốt cho dù trước đây gặp phải chuyện xấu gì cũng phải hướng về phía trước.

Khoảnh khắc tặng chậu hoa cho tôi, anh ấy đã nói: "Hoa ngô cần có thời gian dài để thụ phấn ra hoa nhưng lại có sức sống bền bỉ, Tiểu Từ, mong em sẽ nở rộ như một đóa hoa!"

Nước mắt tôi tuôn rơi.

Trong khoảng thời gian đầy hoang mang và lo lắng về tương lai.

Anh ấy gần như là ánh sáng duy nhất có thể sưởi ấm cho tôi.

Một bàn tay to lớn siết chặt vai tôi, cơn đau rõ ràng đưa tôi trở lại thực tại.

"Yêu Yêu, thời gian mặc niệm của em có chút lâu đấy." Lương Tiêu không vui nói.

Tôi vội lau nước mắt, chỉ vào chậu hoa ngô và bảo: “Tôi muốn mang nó đi”.

------------------------------

Một tuần trước đám cưới.

Cảnh sát Từ cuối cùng cũng liên lạc với tôi.

Ba năm trước, anh ta được điều động đến biên giới để làm công tác bí mật vừa mới trở lại vào ngày hôm kia.

Trong suốt ba năm kể từ khi rời đi, anh ta chưa bao giờ từ bỏ việc bí mật điều tra chuyện của nhà họ Lương.

Anh ấy nói xin lỗi vì đã khiến một cô gái như tôi phải gặp nguy hiểm.

Anh ấy cũng nói với tôi rằng anh ấy đã có một số bằng chứng có thể hạ bệ nhà họ Lương.

Rồi nói với tôi rằng cứ yên tâm, đừng đánh rắn động cỏ, vào ngày hôn lễ hôm đó, họ sẽ một lần tóm gọn toàn bộ Lương gia.

Tay tôi cầm điện thoại khẽ run.

Bóng tối đi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-cau-chuyen-nao-nguoc-ta-toi-nhung-van-khong-buong-xuong-duoc-khong/chuong-6.html.]

Những bông hoa ngô cuối cùng sẽ nở rộ.

Phải không?

Trong lúc đó, Lương Tiêu đang bận rộn với hôn lễ của chúng tôi, anh ta nói sẽ chuẩn bị một hôn lễ hoành tráng nhất cho tôi.

Một hôn lễ, tôi không bao giờ có thể quên được.

-------------------------

Vào ngày thử đồ cưới, người quản gia chăm sóc cho Lương Tiêu nói rằng theo phong tục của quê hương họ, chiếc quạt tròn che mặt của cô dâu nên do chính chú rể thêu thì cặp đôi sẽ có một cuộc sống lâu dài và hạnh phúc.

Lương Tiêu cau mày. "Chuyện ngu xuẩn như vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm!"

Quản gia chuyển đề tài, nói: "Có lẽ bây giờ chuyện đó đã trở nên lỗi thời rồi."

Tôi đứng trên bục tròn, tựa như một con rối mặc kệ người ta lần lượt phục vụ thay quần áo.

Tôi lơ đãng suy nghĩ về những gì cảnh sát Từ đã nói.

------------------------------

Chẳng mấy chốc ngày cưới đã đến.

Tôi thay chiếc váy cưới màu đỏ sâm panh, sau khi xong việc, chuyên gia trang điểm đưa cho tôi một chiếc quạt.

Đó là chiếc quạt tròn mạ vàng thêu hình hoa phượng.

Hình thêu phượng trên đó xiêu vẹo, giống như một con vịt trời bị đánh cho tàn phế.

Tôi dường như nhớ lại mấy ngày trước, Lương Tiêu luôn nhốt mình trong phòng làm việc khi đi làm về, các ngón tay của anh ấy thì đầy những lỗ kim lẻ tẻ.

Hóa ra anh ta thực sự đã thêu một chiếc quạt tròn cho tôi.

Lúc này, Tô Nhị, người đã lâu không gặp, bước vào và kêu những người khác đi ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô ta lấy khăn tay ra bịt miệng tôi lại.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trên chiếc xe do Lâm Tự lái.

Tôi vội vàng hỏi anh chuyện gì đang xảy ra.

Anh ấy nói là do Tô Nhị sắp xếp.

"Anh đã biết người bắt cóc anh là Lương Tiêu, Tiểu Từ, mấy ngày nay em đã phải chịu khổ rồi."

"Mẹ anh hiện đang ở nước H, chúng ta sẽ đi gặp bà ấy ngay bây giờ."

"Để bù đắp cho tuần trăng mật của chúng ta."

Anh đưa một tay ra bắt lấy tay tôi. Đôi mắt sáng ngời chan chứa niềm hạnh phúc đã mất đi nhưng rồi tìm lại được.

"Tại sao Tô Nhị lại giúp chúng ta?"

“Cô ấy nói cô ấy thích Lương Tiêu, cho dù như thế nào cô ấy cũng không muốn từ bỏ anh ta.”

Tôi có dự cảm không lành, không biết sự việc bất ngờ này có ảnh hưởng đến kế hoạch của cảnh sát Từ hay không.

Vì vậy tôi đã gọi cho anh ấy.

Họ nói rằng họ sắp đến khách sạn nơi tổ chức đám cưới.

Khi đó tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Dựa vào trên ghế, tôi lặng lẽ nhìn Lâm Tự ở bên cạnh.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắt lên gương mặt anh một vầng hào quang tuyệt đẹp.

Trông tuyệt vời làm sao.

Tôi đưa tay tháo sợi dây chuyền mà Lương Tiêu tặng xuống, sau đó mở cửa kính xe và ném nó ra ngoài.

Giống như vứt bỏ khoảng thời gian bị giam cầm, khi đôi cánh bị gãy và những ngày khi nhớ lại, tôi cảm thấy không thể chịu đựng được.

Mọi chuyện rồi sẽ dần bước vào quỹ đạo nên có.

Một tiếng rưỡi sau, tôi và Lâm Tự đến đã đến sân bay.

Nhưng khi vừa bước xuống xe, chúng tôi đã bị hàng chục người đàn ông mặc vest đen bao vây.

"Lâm Tự, anh muốn dẫn vợ tôi đi đâu?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi giật mình quay lại, nhìn thấy Lương Tiêu đứng cách đó không xa.

Bộ vest màu đen cùng với một bông hoa ngô đồng xanh cài trên n.g.ự.c trái.

Anh ta sải bước đi về phía chúng tôi.

Mỗi bước đi đều khiến trái tim tôi run lên từng đợt.

Tay tôi vô thức với lấy điện thoại của mình để gọi cảnh sát.

Đúng lúc này, trên bảng quảng cáo của tòa nhà cách đó không xa truyền đến một bản tin khẩn cấp.

"... Vào ngày 22 tháng 7, đồng chí Từ Lâm Nghiệp, cảnh sát của Cục Công an Tân Thành, đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường đi thực hiện nhiệm vụ!"

Cả người tôi bỗng chốc như rơi vào hầm băng, lạnh toát.

Bình luận

2 bình luận

Loading...