Có Câu Chuyện Nào Ngược Tả Tơi Nhưng Vẫn Không Buông Xuống Được Không? - Chương 7: Hết

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-01 21:54:03
Lượt xem: 232

9.

Lương Tiêu vẫn bình an vô sự.

Anh ta đưa tôi trở lại khách sạn.

Đã hơn mười hai giờ, không có khách khứa nào trong buổi lễ.

Lúc này, phía sau màn hình lớn sáng lên, là phát sóng trực tiếp.

Trong túp lều mờ tối, ba hoặc bốn người đàn ông lực lưỡng đè Lâm Tự xuống đất, họ đánh anh ấy bằng những thanh gỗ dày bằng cổ tay.

Nước mắt tôi trào ra, tôi quỳ xuống đất cầu xin Lương Tiêu hãy tha cho anh ấy.

Anh ta khép hờ đôi mắt nhìn xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

"Yêu Yêu, tại sao em lại không chịu nghe lời?”

"Tôi sẽ nghe lời, sẽ nghe lời mà, từ nay về sau sẽ luôn nghe lời anh. Tôi sẽ không bao giờ đi đâu nữa, anh có thể bảo bọn họ dừng lại được không? Lương Tiêu, cầu xin anh bảo họ dừng lại đi mà!"

Lương Tiêu lạnh lùng nhìn tôi.

Một lúc sau, anh đỡ tôi dậy.

Anh ta nắm tay tôi, bước lên sân khấu được bao quanh bởi những bông hoa.

Đi đến cuối đường.

Anh ta lấy mạng che mặt rồi trùm lên đầu tôi.

Tự mình ngân nga giai điệu của lễ cưới rồi vén khăn che mặt tôi lên từng chút một.

"Yêu Yêu, hãy nói rằng em muốn gả cho tôi."

Tôi gật đầu nói có.

Anh hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi. "Nào, đưa tay ra."

Tay tôi không ngừng run rẩy, lúc này từ màn hình lớn truyền đến một tiếng hét chói tai.

Nghe tiếng động, tôi vội quay đầu nhìn.

Lâm Tự phun ra một búng m.á.u và anh vẫn đang phải chịu đựng từng cú đánh.

Trái tim tôi như rơi xuống vực sâu.

Lương Tiêu kéo đầu tôi quay lại, ép tôi nhìn vào thẳng anh ta. "Tập trung."

Tôi không dám phát ra tiếng động nào.

Sau đó, một chiếc nhẫn kim cương được đeo vào ngón áp út của tôi.

Lương Tiêu hài lòng cười, hôn lên môi tôi nói: “Nghi lễ hoàn tất.”

"Lần này, em cuối cùng cũng trở thành vợ của tôi"

----------------------------

Một ngày sau đám cưới, anh ta nói sẽ đưa tôi đi gặp một người bạn cũ.

Người bạn cũ mà anh ta đang nói đến là Tô Nhị, người đã sắp xếp cho tôi trốn thoát.

Khoảnh khắc tôi gặp lại cô ta, tôi không thể liên kết khuôn mặt đáng sợ trước mắt tôi với người phụ nữ xinh đẹp và rạng rỡ trước đây.

Lương Tiêu cười lạnh một tiếng, "Yêu Yêu, em nhìn đi, đây chính là kết cục nếu dám phản bội tôi."

Tôi không nhịn được quay người đi nôn mửa.

Lương Tiêu nhẹ nhàng vuốt gáy tôi. "Sao em vẫn còn nhát gan như vậy?"

Tôi hỏi anh ta với đôi mắt đỏ hoe. "Dù sao cô ấy cũng là dì của Đào Đào, cho dù là vì Đào Đào, anh cũng không thể..."

Lương Tiêu mỉm cười.

"Đồ ngốc, ai nói với em rằng Lương Đào Đào là con của tôi."

Tôi sững sờ.

Lương Tiêu tiếp tục: "Mẹ ruột của Đào Đào là một người bồi rượu, có lẽ ngay cả bản thân cô ta cũng không biết cha con bé ấy là ai."

“Tôi nhận nuôi đứa trẻ này chỉ vì nó được sinh ra vào ngày em giả ch.ết và trùng hợp là con bé có một đôi mắt đẹp giống như của em.”

Trong mắt anh xuất hiện một tầng sương mù khó thấy, như thể đắm chìm trong nỗi đau buồn vì cái c.h.ế.t của tôi.

Nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bằng một cái nhìn tàn nhẫn.

Lương Tiêu vuốt ve mặt tôi. "Yêu Yêu, chúng ta cũng sinh con đi!"

"Nhất định con sẽ xinh đẹp giống như em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-cau-chuyen-nao-nguoc-ta-toi-nhung-van-khong-buong-xuong-duoc-khong/chuong-7-het.html.]

Tôi nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

-------------------------

Sau đó tôi lại bị Lương Tiêu nhốt lại.

Phòng ngủ của anh ta là khu vực hoạt động duy nhất của tôi.

Anh ta không cho phép bất cứ ai chạm vào tôi, muốn tôi trở thành một con chim trong lồng chỉ riêng anh ta có thể ngắm nhìn như đã làm với tôi ba năm trước.

Sự im lặng của tôi ngày càng kéo dài, tinh thần tôi ngày càng phờ phạc nên anh ta bằng lòng để Đào Đào vào phòng trò chuyện cùng tôi cho đỡ buồn chán.

Một ngày nọ, cô bé hỏi tôi: "Cô giáo Tưởng, ch.ết có nghĩa là gì?"

Tôi hỏi con bé vì sao lại hỏi như vậy.

Đào Đào nói. "Anh Lâm Tự ch.ết rồi."

"Con nghe thấy cha nói thế qua điện thoại. Cha bảo rằng nếu c.hết rồi thì ném xuống biển đi."

"Biển có xa không?"

"Khi nào chú Lâm quay lại, cô có thể bảo chú ấy đào giúp con một con cua nhỏ được không?"

Vị ngòn ngọt của m.á.u dâng lên trong cổ họng tôi, tôi cứ thế ngất đi.

Khi tôi tỉnh lại, Lương Tiêu đang nắm tay tôi, hỏi tôi thấy đỡ hơn chưa với vẻ mặt lo lắng.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm.

Mong sao ánh mắt có thể đục được một lỗ trên khuôn mặt anh ta.

Nhưng Lương Tiêu lại hôn lên trán tôi. "Yêu Yêu, chúng ta có em bé rồi."

Anh ta rất vui.

Nhưng đối với tôi, đó là chuyện ghê tởm nhất tôi từng nghe thấy.

-------------------------

Những ngày sau đó, Lương Tiêu đã để tôi ra khỏi phòng và cho phép tôi đi dạo trong biệt thự nhưng lại yêu cầu người hầu ở nhà để mắt đến tôi 24/24.

Anh ta rất coi trọng đứa trẻ này.

Một căn phòng lớn cũng được dành riêng ra để làm phòng cho em bé.

Trong thâm tâm tôi biết rằng đứa trẻ này không nên được sinh ra.

Vì vậy tôi đã bí mật nhờ Đào Đào mang cho tôi một chiếc bật lửa.

Cuối cùng đến một ngày, cả Lương Tiêu và Đào Đào đều không có ở nhà.

Tôi tự đốt phòng mình.

Nếu chúng ta là sinh vật nhỏ bé không thể lay đổ cây gỗ lớn.

Vậy thì hãy cầm vũ khí đ.â.m vào vết thương trí mạng của kẻ thù.

Ngay cả khi con d.a.o đó chính là sinh mạng của tôi.

Tôi nhìn ngọn lửa bập bùng sáng lên, trong lòng lại cảm thấy một niềm vui khôn tả.

Trong ngọn lửa hừng hực, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Tự và anh ấy đưa tay về phía tôi.

"Tiểu Từ, lại đây nào."

-------------------------

Sau khi chết, tôi trở thành một linh hồn trong suốt.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy cảnh Lương Tiêu quỳ trong đống tro tàn, đôi mắt đỏ hoe.

Nói đi nói lại với bản thân rằng, đây chỉ là trò đùa của tôi, giống như ba năm trước.

Ngay cả báo cáo do nhân viên pháp y đưa cũng bị anh ta xé nát.

Cùng năm đó, cấp trên bắt đầu điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t của cảnh sát Từ.

Cuối cùng, mọi bằng chứng thu thập được đều hướng về phía Lương Tiêu.

Nhà họ Lương vốn thịnh vượng qua nhiều thế hệ cuối cùng cũng sụp đổ.

Vào ngày hành quyết, Lương Tiêu nhìn lên bầu trời.

Anh thì thầm. "Bây giờ thì chúng ta có thể gặp lại nhau rồi."

Một tiếng “Bằng” vang lên. Tất cả mọi thứ cùng chìm vào im lặng.

(XONG)

Bình luận

2 bình luận

Loading...