Có Câu Chuyện Nào Ngược Tả Tơi Nhưng Vẫn Không Buông Xuống Được Không? - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:52:51
Lượt xem: 167

7.

Tô Nhị rời đi với khuôn mặt tái nhợt.

Cho đến khi rời đi, cô ta cũng không thể hiểu lý do vì sao một giáo viên mẫu giáo như tôi lại có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của Lương Tiêu như vậy.

Buổi tối, Lương Tiêu giúp tôi bôi thuốc lên cổ.

Lại đưa cho tôi một món quà khác.

Tôi mở hộp ra, sợi dây chuyền là chiếc tôi đã đeo trên cổ trước đây nhưng chiếc nhẫn kim cương ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một mặt dây chuyền hổ phách hình giọt nước, bên trong bọc một thứ gì đó màu trắng nhạt .

Nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, Lương Tiêu nói. "Xương ngón tay út của tôi."

"Yêu Yêu, tay của tôi vì em mà thành ra như vậy, tôi muốn em phải ghi nhớ điều đó vĩnh viễn."

Nói xong, anh ta đeo nó lên cổ tôi.

Mặc dù động tác rất nhẹ nhàng, nhưng đầu ngón tay không tránh khỏi va chạm, nhiệt độ nóng ran.

Ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa, giọng anh ta tiếp tục vang lên. "Vừa hay tháng sau có ngày lành, chúng ta kết hôn đi."

Không phải anh ta đang hỏi ý tôi mà là thông báo.

Đôi mắt nóng rực ở đằng sau lưng nhìn chằm chằm, chờ đợi phản ứng của tôi.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ngay từ giây phút quyết định quay về đây, tôi đã biết sẽ có một ngày như vậy.

Mở mắt ra lần nữa, tôi cố gắng thương lượng với Lương Tiêu. "Vậy anh thả Lâm Tự ra đi."

Lương Tiêu không đáp lại.

Tôi quay lại nhìn anh ta, hạ thấp bản thân năn nỉ. "Cầu xin anh đó."

Lương Tiêu lặng lẽ nhìn tôi.

Bên ngoài đột nhiên nổi bão, từng hạt mưa to đập vào cửa sổ chạm đất, rèm cửa trong phòng bay phấp phới.

Một lúc sau, anh cúi đầu, "Yêu Yêu, nói yêu anh đi."

"Em yêu anh." Tôi trả lời không do dự.

Nhưng Lương Tiêu vẫn không vui, lông mày anh cau chặt, môi mím thành một đường thẳng.

Cuối cùng, anh ta thô bạo hôn lên môi tôi trước khi quyết định thỏa hiệp.

"Tìm cách cắt đứt mớ suy nghĩ không nên có của hắn ta đi, anh không muốn có người nhớ thương vợ của mình."

Tôi nhanh chóng đồng ý.

---------------

Một tuần sau, tôi quay lại trường mẫu giáo.

Tiểu Lý lo lắng hỏi cơ thể tôi đã hồi phục hẳn chưa.

Những ngày ở nhà Lương Tiêu, tôi xin nghỉ phép, vì không biết mình còn có thể tiếp tục đi làm được không nên đã tôi nói dối là mình bị ốm.

Tôi mỉm cười trả lời cô ấy, bản thân đã hoàn toàn ổn.

Tiểu Lý bảo thế là tốt rồi, sau đó chia sẻ cho tôi tin tức mà cô ấy hóng được.

"Cô biết không? Cha của Đào Đào sắp tái hôn rồi đó."

"Trong tất cả các ông bố ở lớp Hoa Anh Đào, bố của Đào Đào là đẹp trai và giàu có nhất, không biết ai may mắn vậy nhỉ!"

Tôi cụp mắt xuống không nói gì.

Lúc này, Lương Tiêu bước tới.

Đưa một viên kẹo cưới cho Tiểu Lý và một tấm thiệp mời cô ấy đến tham dự đám cưới.

Tiểu Lý nói lời chúc mừng, sau đó lại nhìn tôi. "Anh Lương, anh không mời cô giáo Tưởng à?"

Lương Tiêu khẽ mỉm cười, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh, siết chặt những ngón tay của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-cau-chuyen-nao-nguoc-ta-toi-nhung-van-khong-buong-xuong-duoc-khong/chuong-5.html.]

"Tất nhiên là cô ấy sẽ đi rồi, bởi vì cô ấy là cô dâu mà."

Tiểu Lý hoàn toàn choáng váng.

Chỉ cách đây không lâu, tôi vừa mới nhận lời cầu hôn của Lâm Tự trước sự chúc phúc của mọi người. Vậy mà chỉ hơn mười ngày sau, chú rể đã đổi thành người này, còn tôi trở thành cô dâu của Lương Tiêu.

----------------------

Trong trường bắt đầu lan truyền một số tin đồn về tôi.

Nói tôi không có liêm sỉ, ham tiền bạc vật chất, dan díu với bố của học sinh mình, thậm chí còn bỏ rơi người bạn trai đã ở bên nhiều năm.

Các giáo viên khác cũng bắt đầu xa lánh tôi.

Phụ huynh học sinh cũng chỉ trỏ tôi.

Mẹ Lâm không biết nghe được tin tức từ đâu. Khi nhìn thấy tôi, bà ta đã tát tôi một cái thật mạnh.

"Không nghĩ tới cô lại là người như vậy, con trai tôi mới mất tích mấy ngày, cô lại muốn gả cho người khác."

"Cô mau xin lỗi Lâm Tự, thằng bé có mắt như mù mới yêu phải cô!"

Tôi cúi đầu không nói gì.

Những tin đồn lại càng lan rộng quá đáng.

Một số phụ huynh đã đệ đơn lên hiệu trưởng, yêu cầu đuổi loại giáo viên xấu xa như tôi đi, tránh dạy mấy đứa trẻ trở nên hư hỏng.

Hiệu trưởng phải đi nói chuyện với tôi.

Tôi bày tỏ rằng bản thân đã hiểu rồi xin từ chức..

Khi thu dọn đồ đạc của mình và bước ra khỏi cổng trường, có mấy đứa trẻ kiên quyết kéo áo tôi lại, xin tôi đừng rời đi. Nhưng chúng nhanh chóng bị bố mẹ kéo đi và cảnh cáo phải tránh xa những người không đứng đắn như tôi.

Khung cảnh này vẫn giống như nhiều năm trước.

Vì bản thân có ham muốn độc chiếm mà Lương Tiêu đã xua đuổi tất cả những người xung quanh tôi.

Tôi dường như lại phải lẻ loi một mình, trở thành đồ phụ kiện của riêng anh ta.

Tôi đi bộ lang thang với chiếc hộp các tông trên tay cho đến khi thấy Lương Tiêu lái xe đến đón.

Anh ta chặn đường tôi rồi cau mày khi nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của tôi "Ai làm?"

Tôi hết cách nên đành nói dối là bản thân vừa bị ngã.

Lương Tiêu rõ ràng không tin điều đó. Anh ta gọi điện cho hiệu trưởng yêu cầu xem camera giám sát, lúc này anh mới biết rằng người đã đánh tôi là mẹ của Lâm Tự.

"Bà già khốn kiếp!"

Đôi mắt của Lương Tiêu tối sầm lại.

Tôi cầu xin anh ấy đừng truy cứu.

Tôi đã làm tổn thương Lâm Tự, tôi không muốn lại làm tổn thương người mà anh ấy quan tâm nhất.

Lương Tiêu không trả lời tôi. Anh ta đã yêu cầu trợ lý của mình rút lại số tiền đã quyên góp cho trường mẫu giáo ngay lập tức.

Ngay sau đó, hiệu trưởng đã trực tiếp đến thăm nhà cùng một đống quà cáp.

Đương nhiên Lương Tiêu không hề cho ông ta sắc mặt không tốt.

"Tôi ghét loại phụ nữ chỉ biết ngồi lê đôi mách nói nhảm bên ngoài. Quay lại nói với những giáo viên và phụ huynh đó là tôi thích Tưởng Từ trước và chính tôi đã ép buộc cô ấy phải cưới mình."

"Nếu tôi còn nghe thấy bất kỳ tin đồn nào nữa thì coi chừng miệng lưỡi của họ!"

Hiệu trưởng vội gật đầu lia lịa.

Sau khi ông ta rời đi, Lương Tiêu vào phòng gặp tôi.

"Yên tâm đi, sẽ không còn mấy tin đồn nhảm nhí đó nữa."

Tôi vùi đầu vào gối.

"Lương Tiêu, đến khi nào thì anh mới hiểu được, người khiến tôi thành ra như vậy thực ra chính là anh."

Bàn tay đang vuốt tóc tôi chợt khựng lại.

Bình luận

2 bình luận

Loading...